Thiên Hạ

Chương 197: Tướng quốc hỏi hôn









Trường An bước vào đầu tháng mười một cũng đã có vài phần se lạnh. Gió lạnh kéo bay mấy chiếc lá vàng cuối cùng tung bay trong không trung, bước chân của người đi đường cũng trở nên vội vã.



trên đường cái lớn vắng hoe. Lúc này, một chiếc xe ngựa đi vào trong Tuyên Nghĩa phường, mười mấy viên gia đỉnh cầm đao hộ vệ tả hữu, xe ngựa rất nhanh dừng ngay trước phủ hộ bộ thượng thư Trương Quân, lập tức đi xuống một gã đàn ông trung niên, làn da trắng bệch, thân hình hơi béo, để một chòm râu dê ngắn, người này chính là đệ đệ của Trương Quân, thái thường khanh Trương Tự.



Là con trai Trương Thuyết - danh tướng quốc của năm Khai Nguyên, Trương Quân và Trương Tự đều làm quan với chức vị cao, rất được Lý Long Cơ tín nhiệm, hơn nữa Trương Tự còn là người đứng đầu văn đàn Trường An. văn nhân Trường An muốn được một chức quan, nén nhang của hắn nhất định phải đốt.



Năm đầu Thiên Bảo, Lý Bạch danh chấn Trường An. chính là bởi vì không quen nhìn vẻ mặt ta đây của Trương Tự, mà bị Trương Tự hãm hại, cuối cùng bị đưa khỏi Trường An. Lý Bạch ở trong bài thơ ‘Mộng du Thiên Mụ ngâm lưu biệt’(Chia tay để lại bài ca mơ chơi núi Thiên Mụ) đã viết:



‘An năng tồi mỉ chiết yêu sự quyền quí



Sử ngã bất đắc khai tâm nhan !’



(Há chịu cúi đầu khom lưng thở phường quyền quí



Khiến tâm ta không sao thanh thản lòng?)



Quyền quý này chính là chỉ Trương Tự.



Hôm nay Trương Tự vô cùng lo lắng đến tìm đại ca, là vì việc Dương Quốc Trung thắng trận chiến Vân nam. mà chính thức được phong làm binh bộ thượng thư. tức chức tể tướng. Dương Quốc Trung ngang nhiên vào tướng đã gây tác động đến mỗi trái tim của các quyền quý Trường An. Nếu nói trước đây Dương gia được sủng ái là bởi vì quý phi. Dương Kĩ, Dương Tiêm tuy rằng có thể làm quan ở vị cao, nhưng chẳng qua cũng chỉ là lộng thần mà thôi, nhưng Dương Quốc Trung vào tướng thì tức là thế lực Dương gia đích thực đã chính thức quật khới.




Trương Tự không cần thông báo liền trực tiếp vào cửa. quản gia tiến lên nói: “Lão gia đang câu cá ở phía hậu viên.”



“Ta đã biết, ta tự đi tìm huynh ấy.”



Tòa nhà của Trương Quân chiếm đất gần trăm mẫu, đình đài lầu các, cây cối xanh um. ở phía hậu viên còn có một cái đầm chiếm khoáng hai mươi mẫu, tòa nhà này là do phụ thân bọn hắn Trương Thuyết để lại, Trương Tự từ nhỏ lớn lên ở đây, nơi này một gốc cây một ngọn cỏ hắn đều vô cùng quen thuộc, không cần dẫn dắt, hắn rất nhanh liền đi tới sau bên hồ ở hậu viên.



Từ xa nhìn lại. mấy viên thị nữ ăn mặc rất sang đang bưng một mâm ngọc đứng ở trong ngôi đình nhỏ được khắc từ nguyên một khói ngọc lớn. hộ bộ thượng thư của đại Đường Trương Quân bèn ngồi ở trong đình, một cây cần câu đang thả câu. hắn mặc chiếc áo khoác bằng cỏ (áo tơi), đầu đội nón trúc rộng, giống hệt như một lão nông một mình câu tuyết sông.*



(*như hình ánh trong bài thơ: Giang tuyết của Liễu Tông nguyên:



Giang tuyết



Thiên sơn điểu phi tuyệt Vạn kính nhân tung diệt Cô chu thôi lạp ông Độc điếu hàn giang tuyết



— Bản dịch của Tản Đà "



Nghìn non mất bóng chim bay,



Muôn con đường tắt dấu giày tuyệt không.



Kìa ai câu tuyết bên sông.



Áo tơi. nón lá. một ông thuyền chài.



— Bản Dịch của Tương Như —



Tuyết trên sông



Nghìn non. bóng chim tắt Muôn nèo, dấu người không Thuyền đơn. ông tơi nón Một mình câu tuyết sông)



Trương Tự chậm rãi đi vào đình, mấy viên thị nữ thấy hắn tiến vào, cuống quít muốn thi lễ. Trương Tự lại khoát tay, lệnh các nàng đừng quấy nhiễu huynh trường.



“ Nhị đệ sao?” Trương Quân không có quay đầu lại, đã trực tiếp đoán được người tới là ai.



Trương Tự rất đỗi kinh ngạc, vội vàng cười hỏi: “Đại ca làm thế nào mà đoán được là độ thế?



“Thế này mà còn phải đoán sao? Trừ đệ ra. còn ai dám không bẩm báo mà đã tiến vào hậu viên của ta?”



Trương Quân quay đầu lại liếc nhìn huynh đệ một cái, chỉ sang phía bên cạnh cười nói: “Ngồi xuống đi!”



Trương Tự xếp bằng ngồi xuống. xua tay mệnh lệnh cho bọn thị nữ đi xuống, lát sau. trong đỉnh chỉ còn hai người bọn họ. hắn thở dài nói: “Đại ca đối với việc vào tướng của Dương Chiêu thấy thế nào?”




“Hắn hiện tại không phải là Dương Chiêu nữa. cải danh Dương Quốc Trung. hừ! Quốc chỉ trung thần, ta còn có thể thấy thế nào.”



ở trước mặt huynh đệ, Trương Quán không có giấu diếm. nỗi lòng biểu hiện cả trên mặt. hắn hiểu biết rất rõ Lý Long Cơ, lần này Lý Long Cơ cực lực phản đối việc các tướng quốc không chấp nhận sự đầu hàng của Nam Chiếu, khư khư cố chấp tán thành phương án Nam Chiếu của Dương Quốc Trung.



lại với việc Dương Quốc Trung đã lập công lớn cho xã tắc. đưa hắn thăng tiến lên làm tướng quốc, đầy những biểu hiện vội vàng như thế. Trương Quân liền nhìn thấu tâm tư của Lý Long Cơ, muốn cho Dương Quốc Trung thay thế chức hữu thừa tướng của Lý Lâm Phổ.



Ngôi vị hữu thừa tướng này, đã sớm được Trương Quân định sẵn để dành cho bản thân hắn. bất luận bối cảnh gia thế. hay là tài hoa. năng lực, hắn đều hoàn toàn có tư cách thăng lên làm hữu thừa tướng đại Đường. mà Dương Quốc Trung. chẳng qua là một tên hề nhỏ nhoi, nhưng hắn lại có thể trở thành người được để cứ làm hữu thừa tướng, thực sự làm cho Trương Quân rất bất mãn với Lý Long Cơ.



Hắn lại hừ một tiếng thật mạnh, nói: “Hắn hiện tại vào tướng cũng không thể nói lên điều gì. cuối cùng con nai chết dưới tay ai cũng còn chưa biết chừng mà. Lý Lâm Phồ phông chừng còn có thể làm thêm vài năm nữa. mấy năm này là cơ hội của chúng ta. chúng ta nhất định phải giữ cho chặt.”



nghe khẩu khí của đại ca. tựa hồ có đối sách. Trương Tự tinh thần phấn chấn hẳn lên. vội vàng hỏi: “Đại ca có kế hoạch gì thế?”



“Kê hoạch?” Trương Quân cười nhạt một tiếng. “Đương nhiên là có, nhưng mấu chốt là ở thế lực, chỉ cần có đủ thế lực rồi, chức vị hữu thừa tướng này sẽ không thể chạy khỏi tay ta đâu.”



“Nhưng mà đại ca. chúng ta nhúng tay đến quân đội chỉ sợ không ồn thôi!”



Trương Quân liếc mắt nhìn hắn. mang một vẻ cười mia mai nói: “Nhị đệ. thế lực mà ta nói không phải là chỉ quân đội.”



Trương Tự ngẩn ngơ, lần này sực bừng tỉnh ra. hắn vỗ vỗ ót cười nói: “Xem đệ thật hồ đồ, nếu thực sự có quân đội. chớ nói tướng quốc, liền ngay cả...”



Hắn cười gượng hai tiếng, không nói tiếp được nữa. lúc này, mặt nước gợn một loạt sự nhộn nhạo, Trương Quân nhấc cần câu lên. một con cá chép dài một thước nhảy lên trên mặt nước, Trương Quân cười ha hả gờ cá xuống, bỏ vào sọt cá.



lúc này mới lại nói với huynh đệ: “Thử thế lực rộng lớn này cũng giống như việc câu cá. không thể lỗ màng được, phải sử dụng thủ đoạn vòng vo làm cho bọn họ tự nguyện cắn câu. danh môn thế gia trước giờ vẫn là trọng điểm chèn ép của triều đình.



Thánh Thượng ngoài miệng không nói. trong lòng lại kiêng kỵ, nhìn hắn vun đắp cho Thôi Kiều, chính là muốn dùng Thôi Kiều để chia rẽ Thôi gia. cái đó cũng giống như việc mà năm xưa hắn dùng Bùi Tuân Khánh chia rẽ Bùi gia không có khác chút nào. cho nên bất luận Bùi gia hay là Thôi gia. ta cũng không tiện trực tiếp ra mặt. đệ là người đứng đầu văn đàn Trường An. ngươi có thể lợi dụng thân phận này, đi thay ta kết giao tốt với các thế gia. hiểu chưa?”



“Dạ! Đệ hiểu được. Xin đại ca hãy yên tâm. nhưng mà ngoài danh môn thế gia ra. Quan Lũng đại tộc cực kỳ trọng yếu, gia tộc họ Trường Tôn. gia tộc họ Độc Cô, những gia tộc này đều là hoàng thân quốc thích, nếu đại ca có thể nhận được sự ủng hộ của bọn họ, sự ảnh hưởng đến Thánh Thượng sẽ không phải một chút nhỏ nữa.”



“Việc này ta biết, không cần ngươi nhắc nhở. tháng trước Độc Cô Thích qua đời. ngươi là thái thường khanh, đối với việc nêu danh dự trong việc hậu sự của Độc Cô Thích phải định cho trang trọng một chút. Còn nữa. buổi chiều này ta chuẩn bị đi đến Độc Cô gia. ta phông chừng gia tộc Độc Cô này, ta có thể nắm bắt được trong tay.”



Nói đến này, Trương Quân đem lưỡi câu không có mắc mồi mà tung ra. mỉm cười nói: “Ta muốn cho đệ nhìn thấy, Khương Thái Công câu cá như thế nào.”



Độc Cô Thích qua đời làm cho Độc Cô gia bao phủ ở một đám mây đen ảm đạm rầu rỉ. mấy đứa con ở bên ngoài đều xin phép quay về kinh, xử lý tang sự. đứa con cả Độc Cô Hạo Nhiên lại xin nghĩ phép nửa năm để tang cha. ở lại Trường An lo việc tang ma cho phụ thân, ngày hôm qua đã qua bốn mươi chín ngày, lễ cúng bái của Độc Cô gia cuối cùng cũng xong xuôi, dù tâm trạng vẫn còn rất đau buồn, nhưng ít ra mỗi người đều từ việc lo tang ma áp lực nặng nề đó khẽ trút được một hơi thở.



Trong gian phòng. Độc Cô Hạo Nhiên đang cùng thê tử Bùi thị bàn bạc việc hôn sự của hai đứa con gái. tiểu nữ Minh Châu tuy rằng đã mười sáu tuổi, nhưng lúc nàng năm tuổi đã từng bị một cơn bệnh nặng, vì tránh Dương Nhận kị thần mà cố ý sửa lớn thêm một tuổi, trên thực tế tuổi của nàng mới mười lăm. hơn nữa tính cách nàng hoạt bát.



lúc nào cũng giống như một cô bé nhỏ không trường thành, vợ chồng Độc Cô cũng không xem trọng hôn sự của nàng, nhưng trưởng nữ Minh Nguyệt, qua tết sang năm đã là mười tám tuổi rồi.



Độc Cô Hạo Nhiên bình thường bận việc chính vụ. không rảnh hỏi đến việc này, nhưng phu nhân Bùi thị luôn vì việc này mà phiền não.



“Lão gia. ta biết phụ thân qua đời, không phải là thời điểm bàn đến việc này, nhưng Minh Nguyệt dù sao tuổi cũng đã không nhỏ, bỏ lờ mấy năm này, muốn lấy một đức lang quân tốt. chỉ sợ cũng không quá dễ dàng, lão gia. thừa dịp lão gia vừa lúc trong khoảng thời gian này ở nhà. hay là đem hôn sự sớm một chút định sẵn cho an tâm. Cho dù hiện tại không thích hợp làm việc cưới hỏi. nhưng ít ra danh phận phải được định sẵn đã. hôn sự có thể để sau này mà tổ chức.”




Bùi phu nhân đối với việc Độc Cô Thích qua đời mà mừng thầm trong lòng, điều quan trọng vẫn là hôn sự của con gái bà. đầu năm Trương tướng quốc đặc biệt đến vì vị môn sinh đắc ý Triệu Tự mình mà cầu hôn.



Triệu Tự mình cũng là con rễ tương lai mà bà đã chấm, tướng mạo anh tuấn, văn chương xuất chúng, lại là Lũng Hữu thế gia. cùng Độc Cô gia môn đãng hộ đối. vả lại còn là thám hoa lang, tháng tư năm nay đã thăng chức làm hộ bộ viên ngoại lang. có thể nói là tiền đồ vô lượng, như ý lang quân với điều kiện tốt như vậy. mà phụ thân lại cố tình không chấp nhận, tìm đủ loại lý do để từ chối, kỳ thật nguyên nhân chính thì Bùi thị hiểu rõ, chẳng phải là đã chấm tên Lý Khánh An kia đó sao?



Thật lòng mà xem xét. điều kiện của Lý Khánh An cũng không tồi, tuổi còn trẻ đã làm tới Bắc Đình Tiết độ sứ. không biết có bao nhiêu người muốn đem con gái gả cho hắn.



Nhưng Bùi phu nhân vẫn không thích, một phần cũng vì ấn tượng đầu tiên đối với Lý Khánh An không tốt. năm ấy Lý Khánh An đến Độc Cô phủ xem mắt. bà đã gặp qua một lần. bộ dạng vừa khỏe vừa đen. cách nói năng thô tục, đúng là một kẻ thô kệch xuất thân từ binh lính, mà điều quan trọng hơn nữa chính là thân thế Lý Khánh An.



xuất thân hàn vi, điều này đối với người xuất thân danh môn. dòng dõi đã nặng quan niệm mộn đăng hộ đối như Bùi phu nhân mà nói. bất luận như thế nào cũng không thể chấp nhận được. Hiện tại Độc Cô Thích vừa mất. Bùi phu nhân đã không có sự trói buộc nào nữa. hôn sự của con gái bà sẽ do bà làm chủ.



Mắt bà thoáng nhìn, thấy trượng phu vẫn đang cúi đầu đọc sách, dường như không có nghe thấy câu nói của bà. trong lòng bà không khỏi có chút hờn giận, liền thăng thắn nói:



“Nếu lão gia không phản đối. thì hôn sự của Minh Nguyệt bèn do thiếp thân quyết định, quyết định như vậy đi nha!”



Độc Cô Hạo Nhiên ở những việc khác đều là người đứng đầu một nhà. nói một không hai. duy chỉ có việc hôn sự của con gái hắn không có quyền lên tiếng, nguyên nhân là bốn năm trước trưởng nữ mình Tịnh bị Thánh Thượng chọn để hoà thân với Khiết Đan. thái độ của hắn ngay lúc đó là cực lực tán thành, không ngờ không đến một năm.



trưởng nữ liền bị người Khiết Đan giết chết, làm hắn vô cùng hô thẹn với thê tử. việc hôn sự của hai đưa con gái sau này hắn liền hứa hẹn với thê tử. hắn sẽ không nhúng tay, giờ khắc này thấy đã không thể dùng việc đọc sách đến né qua được nữa.



Độc Cô Hạo Nhiên đành phải thở dài nói: “Chỉ có một điều, tự con gái thích là được, những việc khác ta không có ý kiến gì.”



Nếu muốn con gái thích, hôn sự này đã thất bại rồi. Bùi thị mỉm cười nói:



“Các con nó biết cái gì. đêm động phòng hoa chúc tình chàng ý thiếp, lâu ngày, nào có vợ chồng không ân ái. vả lại tụi nó hiện tại thích, chẳng qua nhìn trúng tướng mạo phong lưu. mà không hiền biết bản tính, tương lai cùng sống với nhau mấy chục năm. nếu xảy ra mâu thuẫn thì làm sao, lão gia là người từng trải, điếm này không cần ta nhiều lời nữa!”



Độc Cô Hạo Nhiên nửa ngày tìm không được lời nói phản bác, đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên có nha hoàn bẩm báo:



“Lão gia. quản gia nói có khách nhân đến. là Trương tướng quốc.”



“ồ!” Độc Cô Hạo Nhiên đứng thẳng lên. nói vội với thê tử:



“Phu nhân, ta đi tiếp khách, hôn sự của Minh Nguyệt hãy để lát sau hẳn nói.”



Nói xong, hắn vội vàng vội vàng đi ra. Bùi phu nhân cũng sửng sốt sau một lúc lâu, ánh mắt bà bỗng nhiên sáng ngời, đột nhiên hiểu ra. quay người lại, cũng đi về trước sảnh.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.