Thiên Hạ

Chương 163: Thiên nhược vô tình









Mười sáu tháng giêng, trời vừa tờ mờ sáng, hơn mười viên kỵ binh lướt nhanh như gió hướng về phía mình Đức Môn lao nhanh tới, cuốn lên một luồng không khí đánh tan sự yên lặng lúc sương sớm, Minh Đức Môn đã mở, từ xa xa, binh lính gác thành thấy vô số kỵ binh lao vút đến. Sợ đến mức lao ra ngoài mấy chục bước hô to: “Dừng lại! Dừng lại!”



Chiến mã giảm tốc độ chậm lại, một gã hiệu úy gác cổng thành quát hỏi trước: “Người nào ra khỏi thành?”



Lý Khánh An ghìm chặt chiến mã lại nói: “Ta là Lý Khánh An ở Bắc Đình, có việc gấp cần ra ngoài thành, mong rằng có thể cho đi!”



Hiệu úy chắp tay với lòng kính trọng và ngưỡng mộ nói: “Thì ra là Lý sứ quân.”



Hắn vẫy tay và ra lệnh nói: “Cho đi!”



Dân chúng ở trước cửa thành đều lánh sang một bên, nhường ra một lối đi cho bọn hắn, Lý Khánh An ôm quyền nói: “Đa tạ các vị hương thân!”



Hắn thúc ngựa một cái, chiến mã phóng vào dưới cửa thành, nháy mắt liền xông ra khỏi cửa thành.



Lý Khánh An vào tối hôm qua trước khi cửa phường đóng lại, nhận được thư của phủ tướng quốc, Vũ Y bị Thôi gia bức bách, đã rời khỏi tướng quốc phủ đi Lĩnh nam, trong lòng hắn lập tức nóng như lửa đốt, các nàng thân gái thế cô mà đi Lĩnh nam xa xôi ngàn dặm như vậy, hắn ngay đêm hôm qua liền muốn đuổi theo, tiếc rằng cánh cửa phường đã đóng, hắn lo lắng suốt một đêm. Sắc trời mới vừa sáng rõ, hắn liền dẫn hơn mười viên thân binh mau chóng đuổi theo đến đây.




Ra khỏi thành Trường An, bọn họ lại phóng nhanh được hơn mười dặm, đi tới một chỗ ngã ba đường chia thành ba hướng gồm hướng đông hướng nam hướng tây, từ Trường An đến Lĩnh nam có ba con đường, một là đi đường biển, đến Dương Châu đi lên thuyền, giương buồm đi xa, hai là đi đường bộ, từ Kinh Tương sau khi qua sông đi Dự Chương, sau đó đến Lĩnh nam; ba là đi kết hợp đường thủy và đường bộ, chính là đi đất Thục, đến Ích Châu lên thuyền qua sông Mân Giang, chuyển đến Trường Giang, tới Cửu Giang sau đó lại đi đường bộ xuống phía nam.



Vũ Y cụ thể đi tuyến đường nào thì Lý Khánh An không biết, hắn ghìm ngựa lại nhìn xung quanh một lát, ven đường là một cái trấn nhỏ, ngay phía đối diện ngã ba đường có một tiệm cơm nhỏ, hắn giục ngựa đến trước tiệm cơm, một gã tiểu nhị đi ra chào đón: “Các quân gia muốn ăn cơm sáng hả?”



“Ta tới hỏi ngươi, đêm qua có hai cô nương mặc áo trắng đến nơi này của ngươi không?”



“Có! Tối hôm qua có hai cô nương mặc áo trắng đi ngang qua, các cô nương ấy ngồi được trong chốc lát, đi cùng các cô nương ấy, còn có một lão nhân râu bạc, bọn họ đang bàn chuyện đi Lĩnh nam, người mà khách quan tìm có phải là bọn họ không?”



Lý Khánh An mừng rỡ, vội hỏi: “Các cô nương ấy đi con đường nào thế?”



“Lão nhân lúc sắp đi còn lặng lẽ để lại lời nhắn, nói là nếu có người tìm bọn họ, thì nói là bọn họ qua Tử Ngọ cốc đi đất Thục rồi.”



Tuy rằng việc lão nhân để lại lời nhắn làm người ta kỳ quái, nhưng Lý Khánh An đã không lo lắng được nhiều như vậy nữa, hắn quay đầu ngựa lại, rồi chỉ hướng nam nói: “Mau đi Tử Ngọ cốc!”



Hơn mười viên binh lính đi theo hắn, cùng nhau hướng về phía Tử ngọ cốc phi nước đại mà đi.



Tử ngọ cốc là một con đường nhỏ từ Trường An vượt qua Chung nam sơn, cách phía nam Trường An khoảng trăm dặm, toàn bộ chiều dài là hơn sáu trăm dặm, là con đường tắt thông từ Trường An sang Hán Trung, thời tam quốc, đại tướng Ngụy Diên Lũ của nước Thục từng hướng Chư Cát Lượng ra một nước cờ lạ rằng dùng con đường Tử Ngọ cốc chiếm lĩnh Quan Trung, nhưng chưa được tiếp nhận.



Thời kỳ thịnh đường, Tử Ngọ cốc liền trở thành con đường chủ yếu mà dân chúng Quan Trung và Hán Trung lui tới. Quanh năm suốt tháng, thương lữ người đi đường liên miên không dứt, mảnh đất trong cốc cũng xây dựng không ít dịch trạm và khách điếm, dành cho lữ khách lui tới nghỉ chân.



Lúc trời chạng vạng tối, một chiếc xe ngựa chạy đến dừng trước một ngôi miếu lớn, ngôi miếu tự này gọi là Hương Tích tự, nơi này đã cách xa đường cái quan đến hai dặm, đây là con đường nhỏ đến Tử Ngọ cốc. Phía xa là dãy Chung nam sơn nguy nga trùng điệp, thế núi hiểm trở, như một con rồng lớn màu xanh nằm vắt ngang trên bình nguyên Quan Trung, cắt đứt con đường từ Quan Trung về phía nam, đồng thời cũng trở thành bức bình phong thiên nhiên chiến lược của Quan Trung.



Tinh thần của Vũ Y vẫn không được tốt lắm, nhìn về phía Trường An càng lúc càng xa, trong lòng nàng tràn ngập nổi bơ vơ và bi thương, từ nhỏ đến lớn, nàng vốn chưa hề rời khỏi Trường An lấy một bước, bây giờ nàng lại phải xa xứ, bước trên một con đường mà nàng cũng không biết điểm dừng của nó sẽ là ở đâu, nàng muốn đi tảo mộ cha mẹ, nhưng mà cha mẹ nàng lưu đày đến nơi nào của Lĩnh nam đây? An táng ở nơi nào? Nàng hoàn toàn không biết gì cả, còn sau đó thì sao? Tảo mộ xong nàng nên đi đến nơi nào đây? Nàng lại càng thêm mờ mịt, nàng phảng phất như một con thuyền nhỏ trôi dạt trên đại dương mênh mông, nàng đã không còn nắm được vận mệnh của bản thân mình rồi.



Có lẽ nàng sẽ đi đến một cái trấn nhỏ, bình yên lặng lẽ sống hết quảng đời của nàng, nhìn cánh cửa của Hương Tích tự. Vũ Y lại không khỏi nghĩ tới Từ Ân tự, nghĩ đến chuyện lúc trước Lý Khánh An đích thân đánh một chiếc xe ngựa tới đón nàng đi dâng hương, trong lòng Vũ Y lại xuất hiện hình ảnh khỏi ngô của Lý Khánh An, bờ vai rộng lớn của hắn dường như có thể thay nàng chống cả một mảng trời, giờ khắc này, ôi nàng khát vọng biết bao Lý Khánh An sẽ tìm đến nàng!



Lúc này, Trung thúc vội vàng từ trong miếu tự đi ra. Phía sau đi theo hai vị tăng nhân, trung thúc cười nói với Vũ Y: “Vũ Y cô nương, thúc đã sắp xếp ổn cả rồi, mời theo thúc đến đây đi! Trong tự có phòng khách, có thể cho chúng ta nghỉ tạm.”



“Thôi được!”



Vũ Y thấy vùng này có chút hẻo lánh, bốn phía chỉ có một ngôi chùa này, liền gật đầu nói: “Ngọc Nô, chúng ta đi xuống đi!”



“Nữ thí chủ xin mời!”



Tăng nhân dẫn chủ tớ ba người đi vào một gian nhà, nơi này là phòng khách của chùa, tựa vào bức tường phía sau, bên cạnh có cánh cửa sau có thể ra khỏi chùa, gian phòng có vẻ hơi cũ kỹ, có thể thấy rằng rất ít người ở tại đây.




Bọn họ đi vào trong gian nhà, trên cây khô trong gian nhà “Quạ! Quạ!” bay lên mấy con quạ đen, càng làm cho sắc trời hoàng hôn nửa tối nửa sáng thêm thê lương bội phần.



“Các vị thí chủ xin cứ tự nhiên! Miếu nhỏ lương gạo không đủ, không thể cung cấp thức ăn chay, thật có lỗi!”



Hai vị tăng nhân nói qua loa hai câu, liền vội vàng lẻn đi rồi, trong gian nhà nhỏ có bốn năm căn phòng trống, phần lớn đều đã rất lâu không có người ở” trong phòng phủ đầy tro bụi, giấy trên cửa sổ cũng rách nát cả rồi, gió đêm đập vào cửa sổ vang lên bộp! Bộp! Góc tường phía sau cửa mạng nhện che kín cả.



Bọn họ tìm một vòng, khó khăn lắm mới tìm được một gian phòng hơi sạch sẽ một chút, đây là căn phòng mà một vị thư sinh năm trước ở trọ trong này để học bài, thư sinh đã đi rồi, trung thúc đốt lên một ngọn đèn dầu, đốm lửa to như hạt đậu của ngọn đèn đốt sáng căn phòng lên, trong căn phòng miễn cưỡng có thể ở được. Ít nhất cửa sổ vẫn còn nguyên vẹn, trên cái giường trống rỗng cũng không có nhiều tro bụi lắm.



“Cô nương đi nghỉ ngơi trước đi, thúc đi lấy đệm chăn cho các cô nương, trong xe ngựa còn có một chút lương khô, cô nương ráng chịu đỡ một đêm trước, nghe nói phía trước cách đây năm mươi dặm có một thị trấn, giữa trưa ngày mai, chúng ta mới nghỉ ngơi cho khỏe hơn.”



Vũ Y thở dài, áy náy nói: “Trung thúc, thật sự vất vả cho thúc rồi.”



“Cô nương đừng nói như vậy, đây là mệnh lệnh của lão gia, thúc tự nhiên sẽ tận tâm tận lực chăm sóc cho cô nương, mời cô nương đi nghỉ ngơi, thúc đi lấy đồ.”



Trung thúc đi rồi, lúc này Ngọc Nô đã chà lau giường sạch sẽ, đỡ Vũ Y ngồi xuống, nàng suốt dọc đường rất ư lo lắng, lúc này nàng cũng đã hết nhịn được thấp giọng hỏi: “Cô nương, chúng ta thật sự phải đi Lĩnh nam sao?”



“Vậy muội nói không đi Lĩnh nam đi nơi nào? Tệ lắm thì tam tổ gia của ta ở Lĩnh nam cũng làm một chức quan nho nhỏ vậy! Trừ người ra, ta làm gì còn có người thân nào nữa?”



“Nhưng mà cô nương không phải từng nói tam gia hận nhất là cha của cô nương sao? Cô nương đi đến đó người ta sẽ nhận cô nương sao? Hơn nữa nghe nói Lĩnh nam nóng ẩm lại nhiều chướng khí. Sức khỏe của cô nương yếu như vậy lặn lội đường xa mà đi như thế, làm sao mà chịu đựng được, cô nương, tuy rằng tảo mộ cha mẹ đó là lòng hiếu thảo, nhưng muội nghĩ nếu họ biết cô nương ngàn dặm xa xôi chạy tới, họ ở dưới nơi cửu tuyền cũng sẽ bất an, cô nương, nghe muội một lời, chúng ta tạm thời không đi Lĩnh nam.”



Vũ Y cũng có chút dao động, dù rằng tảo mộ cha mẹ là nguyện vọng từ nhỏ của nàng, nhưng bi thương buồn rầu như vậy mà đi Lĩnh nam, nàng cũng lo lắng sức khỏe của mình không chịu đựng được, nàng trầm tư giây lát, bèn nói: “Như vậy đi! Chúng ta ở thành đô mấy tháng trước, ta có thể đi cầm viện đánh đàn, dạy vài học trò, đợi cho sức khỏe của ta trở nên tốt hơn một chút, thời tiết ấm áp rồi, chúng ta lại đi Lĩnh nam.”



Ngọc Nô cúi đầu nói: “Cô nương, ý của muội muốn nói là, chúng ta đi Bắc Đình đi!”



“Muội lại như thế nữa rồi, ta không phải đã nói với muội rồi sao? Đừng nhắc lại chuyện này nữa.”



“Cô nương, cậu tướng quốc không phải đã nói với cô nương sao? Không thể trách Lý Khánh An, thật ra muội biết hắn thật sự rất thích cô nương, nghe nói cô nương bị bệnh, gấp đến độ hắn chẳng nói lời nào, liền tới xem cô nương, nhưng cô nương lại, lại đem tiểu cầm trả lại cho hắn, cô nương, muội van xin người, đi tìm hắn đi!”



“Được rồi, đừng nói nữa!”



Lòng Vũ Y rối như tơ vò, nói: “Ngươi đi mang cầm lại đây cho ta, ta muốn đàn một chút.”



Ngọc Nô không còn cách nào, thở dài một tiếng, đành đi lấy cầm, lát sau, trong phòng khách truyền đến một tiếng đàn du dương, tiếng đàn như tố như khóc, tỉ tê nói về một người con gái yếu đuối đơn côi và vận mệnh trớ trêu của nàng, dần dần, tiếng đàn thay đổi, biến thành một khúc “Tây Ban Nha bi thương”, làn điệu bắt đầu trở nên trào dâng. Vũ Y quá chú tâm chìm đắm vào bên trong làn điệu, ở trong sâu thẳm nội tâm của nàng tràn ngập sự đấu tranh không muốn đầu hàng trước số phận.




Đột nhiên. “Tính!” Một tiếng, tiếng đàn im bặt và ngưng hẳn. Vũ Y chậm rãi đứng lên, nàng hết sức chăm chú lắng nghe cái gì đó.



“Cô nương, làm sao vậy?”



Vũ Y nắm chặt lấy nàng, khẩn trương hỏi: “Ngọc Nô, muội có nghe hay không, lục huyền cầm, muội nghe được tiếng đàn đó không?”



Ngọc Nô lắc đầu, nói: “Cô nương, nhất định là cô nương đã nghe lầm, muội cái gì cũng không nghe thấy.”



“Không đúng! Là tiếng của đàn sáu dây.”



Vũ Y xoay người vội vàng chạy tới phía sau gian nhà, ngọc Nô vội vàng kêu nàng lại: “Cô nương, trời đã tối rồi.”



Nhưng Vũ Y đã đi xa, ngọc Nô cười khổ một tiếng, đuổi theo, cô nương ngoài miệng không muốn nhắc tới Lý Khánh An, nhưng khi nghe được một chút động tình của hắn, liền cái gì cũng không quan tâm tới nữa rồi.



Gian nhà của nhóm người Vũ Y ở nằm kế cửa sau, phía sau của ngôi chùa là một mảng núi rừng, có một con đường nhỏ thông ra đường cái quan, trời đã tối hẳn rồi, bên ngoài chùa tối đen như mực, thấp thoáng có thể nhìn thấy hình dáng của núi rừng, gió đêm đang thổi vào núi rừng, phát ra tiếng vang đơn điệu. Vũ Y ngẩn ngơ đứng trên các bậc thang đá vắng vẻ ở ngoài cửa chùa, nhìn vào khu rừng âm u cách đó không xa, trong lòng cảm thấy cực kỳ bơ vơ và trống trải khiến nước mắt của nàng trào ra, ngọc Nô không dám quấy rầy nàng, liền lẳng lặng đứng ở bên trong cánh cửa mà đợi chờ.



Một mình Vũ Y đứng ở ngoài cửa chùa, đứng đó, đứng yên thật lâu, trăng sáng đã mọc lên rồi, ánh trăng như lụa mỏng xuyên thấu qua các nhánh cây, soi xuống khuôn mặt của người con gái xinh đẹp lẻ loi này, nàng rốt cuộc cũng ức chế không được nổi bi thương trong lòng, úp mặt lên tấm bia đá khóc thút thít.



Đột nhiên, một loạt tiếng đàn từ trong rừng cây truyền lại, rất rõ ràng như vậy, ngay cả Ngọc Nô cũng đều nghe thấy được, nàng dừng bước, khe khẽ hô lên một tiếng kinh ngạc.



Vũ Y chậm rãi ngẩng đầu, nàng quá đỗi sửng sốt nhìn về phía rừng cây, nàng đã nhìn thấy rồi, Lý Khánh An từ trong rừng cây đi ra, hắn ôm lục huyền cầm, hết sức chăm chú mà tấu lên bản nhạc “Tây Ban Nha bi thương”, thỉnh thoảng ngẩng đầu, nhìn nàng một cách đầy yêu thương, trên gương mặt đang tươi cười, đó là một niềm vui sướng khi lâu ngày mới gặp lại.



Trên gương mặt Vũ Y còn vương nước mắt, nhưng ánh mắt của nàng sáng rực lên, tựa như thiêu đốt một ngọn lửa nồng cháy của sự sống, làm cả gương mặt nàng cũng rực sáng hẳn lên, nàng ngơ ngác nhìn Lý Khánh An đang từ từ đến gần, nàng đang nằm mơ sao? Hắn đang ở ngay trước mắt mình.



Ngọc Nô len lén đóng cửa sau lại, trong nháy mắt đóng cửa đó, nàng vui mừng đến nhảy dựng lên, bụm miệng lại, sợ mình thốt ra thành tiếng, nàng nắm lấy chân váy liền hướng gian nhà nhỏ chạy tới, nàng muốn nói cho Trung thúc biết, họ không cần phải đi Lĩnh nam nữa rồi.



Tiếng đàn ngưng hẳn rồi, Lý Khánh An đứng ở trước mặt Vũ Y, nhìn người con gái nhu nhược mà xinh đẹp này, trong lòng hắn tràn ngập một tình yêu trìu mến.



Vũ Y ngơ ngác nhìn Lý Khánh An, luồng sức mạnh chống đỡ nàng suốt một thời gian dài đến nay bỗng chốc tan biến mất rồi, nàng cảm thấy mỏi mệt vô cùng, thậm chí còn chưa kịp nói một câu nói, bèn trước mắt tối sầm lại, mềm nhũn ra ngã vào trong lòng Lý Khánh An.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.