Thiên Hạ

Chương 105: Tướng cướp tứ châu (1)









Rất nhanh, mấy danh y Giang Đô huyện vội vã đi tới, vật vã hết nửa ngày trời, kết luận là đầu mũi tên không gây thương tích đến vùng hiêm yếu. có tâm bệnh, ngủ một áấc là khỏi ngay, lại kê một số thuốc an tâm định thần cho hắn, dặn dò hắn không nên nghĩ ngợi chuyện này nhiều.



Chán trước danh y vừa đi khỏi, thái thú Dương Châu Lư Hoán đã vội vã kéo đến.



“Là do ta sắp xếp không chu đáo, để Lý tướng quân phải hoàng sợ rồi!” Từ đằng xa, Lư Hoán đã cáo lỗi nói.



Lý Khánh An mỉm cười: “Lư sứ quân đừng tự trách minh, thích khách là có chuẩn bị mà đến. hắn có lòng giết ta. Lư thái thú làm sao đề phòng kịp được.”



Lý Khánh An tuy nói rất nhẹ nhàng nhưng không, nhưng tâm trạng Lư Hoán lại vô cùng nặng nề. Lý Khánh An là Đoàn luyện sứ do Binh bộ cử đến, nếu như hắn thật sự bị hành thích ở Giang Đô, thì mũ ô sa của chức thái thú này của mình chắc là khó mà bào toàn.”



Hắn trầm ngâm một lát. bèn hỏi: “Không biết Lý tướng quân ở Dương Châu có kè thù nào không?”



Lý Khánh An lắc đầu. cười nói: “Tại hạ là tướng lĩnh biên quân, đến Trung Nguyên mới hơn hai tháng mấy, làm sao có kè thù aì? Nói thật, tại hạ quả thật không biết chuyện gì hết.”



“Ta biết rồi, Lý tướng quân xin yên tâm, sau khi trở về ta sẽ lập tức sắp xếp nhân viên áỏi giang đến điều tra việc này, tuyệt đối không đế hung thủ chạy thoát.”



“Đa tạ Lư thái thú rồi.”



Lý Khánh An mỉm cười, đề tài nhẹ nhàng chuyển sang một hướng khác nói: “Ta ở Trường An từng bất được một đạo tặc Dương Châu chạy trốn, nghe hắn trinh bày, hắn là tâm phúc của tên buôn muối Dương Châu Đỗ Bạc Sinh, tại hạ nghi ngờ sự thích sát hôm nay nói không chừng có liên quan đến Đỗ Bạc Sinh. Nghe nói tên Đỗ Bạc Sinh hiện nay không rõ tông tích. Lô thái thú phải giúp ta một tay đấy!”



Trong lòng Lư Hoán giật thót lên. ý của Lý Khánh An đã quá rõ ràng rồi, hắn vội cười nói: “Ta đây chính là không đủ người dùng, nếu như phía quân nhân chịu đứng ra áúp đỡ, thì dĩ nhiên là quá tốt rồi.”



“Vậy được, ta sẽ toàn lực giúp đỡ Lư thái thú tra soát tên buôn muối họ Đỗ này, thông tin chỉ tiết của hắn, xin thái thú cung cấp cho.”



“Nhất định! Nhất định! Ta đây trở về cử người đưa đến ngay cho Lý tướng quân.”



Lại hàn huyên được mấy câu. Lư Hoán cáo từ. Lệ Phi Thủ Du lập tức nói: “Thất Lang. ta nghi ngờ có phải là An Lộc Sơn đang phá bĩnh không?”



Lý Khánh An lấc đầu nói: “Nếu quả thật là An Lộc Sơn cử người, dọc đường hắn biết bao nhiêu là cơ hội, có cần thiết phải đến Dương Châu mới thích sát ta không?”



Lệ Phi Thủ Du ngẫm nghĩ, đột nhiên có chút tinh ngộ: “Ý của Thất Lang là nói ”



“Không sai!” Lý Khánh An cười nhạt nói: “Người này chính là muốn làm đục Dương Châu, hắn ở trong làn nước đục này mà thừa cơ bất cá.”



Lư Hoán đi khỏi không lâu, trong sân nhà đã vọng lại tiếng nhỏ thể của Lưu Trường Vân: “Lý tướng quân gặp phải thích sát à? Mau dẫn ta đi thăm ngài.”



Lý Khánh An chau mày lại, nhanh như vậy đã tới rồi à! Hắn vội nằm trên giường, kéo chăn đắp lên minh.



Cửa đã mờ, Lưu Trường Vân rào bước đi vào, nóng lòng hỏi: “Lý tướng quân, ngài không bị thương chứ?”



Lý Khánh An ngọ nguậy định ngồi dậy, Lưu Trường Vân vội đầy hắn xuống: “Lý tướng quân tuyệt đối đừng cử động, kèo chạm đến vết thương.”



Lý Khánh An cười gượng một tiếng nói: “Đa tạ Lưu sứ quân quan tâm, chỉ là có kinh vô hiểm, chỉ trầy tí da. không thương đến chỗ hiểm.”




“Thế thì tốt. làm ta sợ chết được!” Lưu Trường Vân khoa trương thở phào một hơi dài, lấy ra một chiếc khăn lau mồ hôi trên trán.



Hắn đột nhiên trầm mặt lại, chỉ vào quán lại trước cửa chửi nói: “Phường vô dụng, lại để thích khách len lỏi trong dịch xá, nuôi các ngươi phông có ích gì?”



Quán lại sợ đến quỳ phất xuống, dập đầu lia lịa, Lý Khánh An khoát tay cười nói: “Lưu sứ quân, La quán sứ lẽ ra là có công phải khen thường mới đúng, nếu không phải là quán sứ kịp thời kéo tay một cái, lúc này chắc ta đã sớm vong mệnh ở hoàng tuyền rồi.”



Lưu Trường Vân sắc mật dễ nhìn hơn một chút, hắn kéo dài giọng nói: “Nếu Lý tướng quân đã cầu xin cho ngươi, lần này ta tha cho ngươi, nếu còn có lần sau. ta sẽ bắt ngươi thay cho thích khách.” Truyện "Thiên Hạ "



“Đa tạ Chuyển vận sứ. đa tạ Lý tướng quân.”



Quán sứ cám kích nhìn Lý Khánh An một cái, quay người lui ra. Lúc này, trong phòng chỉ còn có Lưu Trường Vân và Lý Khánh An hai người. Lưu Trường Vân nói: “Lý tướng quân có biết là ai làm việc này không?”



Lý Khánh An lấc đầu: “Tại hạ ở Dương Châu không có bất kỳ ké thù nào, thật sự không nghĩ ra thích khách sẽ là ai sai tới?”



Lưu Trường Vân nheo mất cười nói: “Lý tướng quân là khôngbiết. nhưng ta lại rất rõ.”



“Á? Xin Lưu sứ quân chỉ bào.”



“Người này là ai e rằng Lý tướng quân cũng sẽ không nghĩ tới. hắn chính là người ban nãy vừa đến thăm ngài ”



“Ý ngài nói là Lư thái thú?”



“Suyt!” Lưu Trường Vân nhìn trái phải một lát, quay người đi đóng cửa. Lúc này mới hạ thấp giọng nói: “Không sai. chính là người này!”



Lý Khánh An chau mày: “Ta và thái thú không thù không oán, thái thú giết ta để



“Lý tướng quân quả là chưa rõ rồi. Hai tháng trước, Dương Châu xảy ra một vụ án tên buôn lậu muối, vốn dĩ ta đã giăng ra thiên la địa võng, chuấn bị giăng bắt tên buôn muối Đỗ Bạc Sinh và tất cả các tay đồng bọn của hắn. nhưng không ngờ bị Lư Hoán phá hoại. Tuy hắn giả vờ bắt lấy Đỗ Bạc Sinh, nhưng dọc đường đưa hắn vào kinh lại thả hắn đi. đẩy trách nhiệm lên đầu ta. còn dâng tấu sớ kể tội ta. sau đó vụ việc này bỏ ngõ, nhưng Lý tướng quân tới đây rồi thì lại gia tăng biến số..



“Đợi đã !”



Lý Khánh An ngăn hắn lại: “Theo cách nói của ngài, thích sát ta rồi chỉ sẽ làm tình cánh của thái thú thêm chật vật thôi, thái thú tại sao phải làm vậy?”



“Lý tướng quân vậy là không biết rồi, tên Đỗ Bạc Sinh kia thực chất chính là người của hắn. hắn bắt Tào lại thà Tào, đem Đỗ Bạc Sinh giấu biệt đi. Bây giờ Lý tướng quân vừa tới. rất có khả năng làm hông việc của hắn. vì vậy hắn mới phải tiên hạ thủ vi cường.”



‘Cách giài thích cả trăm lỗ hông...’ Lý Khánh An âm thầm suy nghĩ. hắn liếc mắt nhìn tên quan lớn khống chế việc điều phối vật tư Giang Nam đi về phía bắc, thật sự không hiểu nổi, hắn tại sao lại có được chức vị cao như vậy?



Lưu Trường Vân thấy Lý Khánh An lẳng lặng làm thỉnh, hắn mỉm cười, chậm rãi nói: “Nếu Lý tướng quân chịu giúp ta bắt tên Đỗ Bạc Sinh này, ta bào đàm sau khi Lý tướng quân kết thúc luyện binh, sẽ thăng thêm một cấp, trở thành Thiên ngưu vệ tướng quân, đây cũng là lời hứa của Khánh vương điện hạ.”



“Nhưng làm sao ta biết được đây là lời hứa của Khánh vương điện hạ?” Lý Khánh An không lộ nét mật hỏi.



“Lý tướng quân không cần nóng vội, quan mấy ngày, tiểu hoàng tử của Khánh vương điện hạ cũng sẽ đến Dương Châu. Lúc đó, sẽ do ngài đích thân đưa ra lời hứa cho Lý tướng quân.”



“Thôi được! Ta biết rồi, việc này hãy để ta suy nghĩ thêm đã.”



Đêm từ từ về khuya, Lý Khánh An ngồi trước bàn lật xem thông tin Lư Hoán đưa cho hắn. Thông tin dày đến mấy quyên lớn. Đỗ Bạc Sinh khới sự từ một du hiệp cho đến khi hắn khống chế việc vận chuyển muối ngầm của Giang Hoài, cùng với lời khai của hắn sau khi bị bắt, viết đầy những giao dịch nhơ nhuốc của hắn và Khánh vương. Sự thất thoát của thuế muối Đại Đường làm cho người ta nhìn mà sững sốt. Lý Khánh An từ từ khép lại tư liệu, đi đến trước cửa sô. Trong sân nhà cây Lê um tùm giống như một đại tướng quân cao to vạm vỡ , đứng sừng sững trong màn đêm. xa xa trên tường rào thấp thoáng có bóng dáng của lính canh ngầm, còn có tiếng soạt soạt của binh lính tuần tra đi qua.



Hắn tự lẩm bẩm mỉm cười, hắn đã từ từ hiểu rõ, bây giờ tất cả mọi mấu chốt đều trên người tên Đỗ Bạc Sinh này. Không có tên nhân chứng này, tất cả lời chứng của hắn cũng không có hiệu lực. Bây giờ Lư Hoán và Lưu Trường Vân đều cực lực muốn bắt giữ người này, chỉ cần bắt giữ hắn. thì những lời chứng sẽ phát triên về phía có lợi cho mình, nhưng tên Đỗ Bác Sinh này rốt cuộc ẩn áấu ở đâu?



Toán người bí mật giải cứu hắn lại là ai? Là đồng lõa của hắn. hay là một người khác?



Còn nữa. người thích sát minh rốt cuộc là ai, người này làm đục nước như vậy có dụng ý aì?



QUYẾN 3 - BIÉN HÓA KHÔN LƯỜNG



Trường An thành đòng hoa lý đào. bay qua lượn lại rơi nhà nào?



0O0 CHƯƠNG 105: TƯỚNG CƯỚP TỨ CHÂU (1) oOo



Trời vừa sáng hôm sau, một quan viên Đại Đô đốc phủ Dương Châu đã tới tìm Lý Khánh An. Dù Đại Đô đốc phủ Dương Châu không có thực quyền điều binh, nhưng nó dẫu sao cùng là cơ quan quản lý quân sự cao nhất của địa phận Giang Hoài, như một số thủ tục cụ thế trong việc rủi ậm chức Đoàn luyện sử của nhóm người Lý Khánh An. chính là do Đại Đô đốc phủ xử lý.



Đại đô đốc Dương Châu là do Lý Lâm Phủ kiêm nhiệm, thực tế quan viên tối cao quản lý Đại Đô đốc phù là Đại Đô đốc phù Trưởng sứ. Đại Đô đốc Phủ Trưởng sứ là tam phầm hàm. thòng thường do các quan viên có địa vị cao đảm nhiệm, có khi cùng là do tể tướng đi bên ngoài đảm nhiệm, hay sau khi mãn nhiệm hồi kinh đảm nhận chức tể tướng. Cho nên ở một mức độ nào đó. Đại Đô đốc phù Trưởng sử là nhóm thế lực thứ ba ở Dương Châu, ngoại trừ Thái thú và Chuyển vận sứ ra cho người trong hoàng thất, là chính phi của Đệ vương Lý Diễm.



Lúc này, Vi Thao đã tới phòng công vụ, hôm nay hắn có một việc công quan trọng phải làm. đó chính là sắp xep việc cụ thể mà chức Đoàn luyện sử của Ly Khánh An phải làm.’ Thõng điệp của Binh bộ rất sớm đã tới rồi, trên đo viết rất rõ, phương pháp luyện binh và số người cụ thể sẽ do Đoàn luyện sử tự quy định. Trong thời gian luyện binh. Đoàn luyện sử có quyền điều binh dưới năm trăm người, còn việc phai lãm của Đại Đô đốc phủ chính là đốn yêu cầu của Đoàn luyện sứ viết thành điệp văn: phát đến các quân phù.



Trong lòng Vi Thao rắt phiền muộn, dù địa vị hắn rất cao. nhưng thực chất thì quyền lực không bằng một trung lang tướng Lý Khánh An.



Vi Thao thu thập mấy quyển vàn thư trên bàn, ngồi một cách đường bệ, hắn là nhị phấm hàm. thái tử thiểu soái, so với Lý Khánh An cao hơn nhiều.



Cửa mỡ ra. Lý Khánh An nhanh bước đi vào trong phòng, cúi người thi lễ nói: “Ty chữc Lý Khánh An, tham kiến Vi trường sử.’



Vi Thao thấy thái độ của hắn khiêm nhương, sắc mặt trở nên dễ coi một chút, nói: “Lý tướng quân, chúng ta cùng không hàn huyên nữa, trước tiên ta muốn hỏi Lý tướng quân, cụ thể luyện binh như thế nào. ta nghĩ trên đường đi Lý tướng quân đã phát thảo



Lý Khánh An lấy ra một quyển sách nhô đưa cho Vi Thao cười nói: “Tại hạ đích thực đã nghĩ xong rồi, xin mời trường sứ xem qua’



Vi Thao nhận lấy lật xem. nhíu mày nói: “Ngươi chỉ muốn luyện binh một bộ phận



“Vâng, năm quân phù Giang Đô hơn năm ngàn người, ty chức không thể toàn bộ đều luyện tới được, vã lại thời gian chỉ có nửa năm, nên mới quyết định từ các quân phủ rút ra năm trăm tinh nhuệ, tò chức thành Đoàn Luyện doanh. Năm trăm người này yêu cầu tuổi trên dưới hai mươi lãm. thân cao trên bày thước, có thể kéo cung ba thạch trở lên, biết cười ngựa, tốt nhất là tân binh, như thế ty chức mới tiến hành một cách trôi



Vi Thao trầm tư một lát, hắn hiểu mục đích mà Lý Khánh An làm như vậy là gì, như thể ở địa phận Dương Châu sẽ xuất hiện một nhánh quân với thể lực hùng mạnh’ vã lại không bị đỏ úy kim ham. Trong chủ ý riêng của hắn: hắn không muốn Lý Kliánh An có một nhánh qúân hoàn toàn thuộc về mình, nhưng hẩn cũng không còn cách nào, mệnh lệnh của Binh bộ hãy còn ở đó! Hắn không có quyền can thiệp.



“Được thời! Ngươi muốn khi nào có?”



“Vi trường sử, ty chức muốn có ngay bày giờ, ty chức có dẫn theo năm viên tùy tùng, năm người này chia ra đi đến năm quân phù chọn người. Ngoài ra. ty chức hy



cung là năm lọ tên. Thêm nữa còn cần năm trăm con ngựa và một doanh trại có sức chứa năm ừãm người, những thứ này cũng xin Vi trưởng sứ nhanh chóng sắp xếp cho’



biết rồi. Ta sẽ sắp xếp. sẽ không làm ừì ừệ việc luyện binh của ngươi.”



‘Cám ơn Vi trưởng sứ, việc này không thể chậm được, ty chức muốn đi đến quân phủ chọn người ngay đây’



Dù năm quân Phủ chuyển tiếp này của Giang Đô đều là thượng Phủ, nhưng các năm Thiên Bảo về sau, chế độ Phủ binh bắt đầu xuống dốc, các binh phù quân sì đào ngũ rất nghiêm trọng, gần như không có quân Phủ nào là đù số lượng người. Năm quân Phủ chuyển tiếp này của Giang Đô cùng không ngoại lệ, khi Lý Khánh An điểm binh ở quân Phủ thứ nhất, đủng xếp hàng dưới bục cao chỉ có hơn sáu trăm người, ngoài ra còn co một trăm người điều vào Kinh Thú vệ, thực chất thiếu đến ba phần (tức 30%) binh sĩ, đó đã là tốt lắm rồi đấy.



Binh Phủ Thôi Bình làm nòng, thời chiến là binh, định kỳ tiến hành huấn luyện, trong thời gian huấn luyện binh Phủ sẽ chu cấp nơi ăn chốn ở, hôm nay vận may của Lý Khánh An không tồi, vừa đúng vào lúc đang luyện binh.




ĐÔ úy tướng quân Triệu Tự sửa giọng cho trong, lớn tiếng nói: “Mọi người nghe đây, Binh bộ phái Đoàn luyện sử đến Giang Hoài luyện binh, đến năm quân phủ Giang Đô của chúng ta, đó là trung lang tướng Lý Khánh An của quân An Tây, mệnh danh la An Tây đệ nhất tiền. Lý tương quân sẽ từ năm quân phù Giang Đô, mỗi nơi rút ra một trăm người, tồ chức thành Đoàn Luyện doanh, thời gian huấn luyện là nửa năm. Những được chọn không nhùng trở thành tinh nhuệ của Giang Đô doanh mà mỗi tháng còn được trợ cấp hai ngàn quan tiền, mỗi ngày đều đưọc ăn thịt, các vị huynh đệ, đây là một cơ hội đó, mọi người phải nắm bắt lấy’ Truyện "Thiên Hạ "



Trợ cấp, đó chính là giá của bốn thạch gạo đỏ, điều này đối với binh sĩ không lương mà nói, là một sức hấp dẫn mãnh liệt huấn luyện nửa năm thi được mười hai quan tiền, và lại mỗi ngày cũng đều có thịt ăn, so với trồng ruộng lời quá đi thôi.



Cho dù cày mộng xuân rất bận, nhìn ánh mắt của rắt nbiều binh sĩ vẫn còn lộ ra sự khát khao, Triệu Tự gật đầu, bèn cười nói với Lý Khánh An: “Lý móng quân, có thể.”



Lý Khánh An nhìn các binh sĩ bên duói, hắn nghi hoặc hỏi: “Triệu đô úy, chỉ số người này thôi sao?”



Đô úy Triệu Tự quệt mồ hôi trên trán rồi nói: “Thật sự chính là sô lưọng này, thế này là khá lắm rồi, ở bên Tô Châu, Hồ Châu có quân phủ chỉ còn ba thành binh sĩ, còn lại đều trốn sạch rối.”



“Nhưng trong danh sách binh sĩ này của ta, quân phủ của ngươi đầy đù thành viên



Lý Khánh An giơ ra danh sách binh sĩ trong tay, liếc nhìn Triệu đô úy một cách lạnh lùng.



Sau lưng Triệu Tự cũng đã ướt đẫm mồ hôi, cử nghĩ là hôm qua vừa uống xong một chầu nhậu, Lý Khánh An sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, không ngờ hẳn một chút cũng không chịu buông tha.



Các binh phủ Đại Đường không có quân luong, chỉ được ăn cơm, nhưng mỗi ngày tiền lương thực thức ăn cửa ba trăm binh sĩ khuyết đi này, và các chỉ tiêu khác, trong vòng một năm cùng có gần đến ngàn quan thu nhập bỏ túi riêng.



Đấy là quy tắc ngầm mà trong các quân phủ ai cũng rõ, chỉ là mức độ vơ vét khác nhau mà thôi.



“Cái này Lý tướng quân, có thể bàn nhỏ với nhau một chút không.”



“Không cần, cái gì ta cũng không muốn biết, ta chỉ quản điềm một trăm người đem đi thôi; ngoài ra Triệu đô úy đùng quên cung cấp dầy đù phần hnmg thực với phần thịt.” Truyện "Thiên Hạ "



“Lỹ tướng quân cứ việc điềm binh, chỉ cần xem được người nào, ty chức tuyệt đối cho đi.” Triệu Tự âm thầm thở phào một cái, hắn hiểu ý của Lý Khánh An.



Hắn liền đi lên vẫy tay nói: “Các huynh đệ qua đây xếp hàng, từng tốp từng tốp một.”



Binh sĩ nhanh chóng xếp thành hàng dài, đợi chọn lụa, Lý Khánh An ngồi trên một phiến đá to hình vuông, một viên đô úy nghiêm nghị đứng bên cạnh xướng tên.



“Lưu Chí Vân. hai mươi tuổi.”



Đây là một chàng ữai trẻ vóc dáng vạm vơ, lực luong, tinh thần phấn chấn, Lý Khánh An gật đầu: “Nhận!”



“Ngô Minh- ba mươi tuổi, nhị doanh lữ soái.”(Lữ là gồm năm trăm người, lữ soái là hạ đại phu)



Người này thân hình cũng khá, nhưng ánh mắt đế lộ sự gian xảo, vừa thấy là biết người này dày dạn và giảo hoạt, lém lỉnh, Lý Khánh An khoát tay, người này hắn thấy không được.



Lúc này lại đi tới một viên binh sĩ, thân cao đủ bảy thước, vai hổ lưng hùm, ánh mắt sáng rực, dù quân phục rách rưới, nhưng không che được khí thế anh vũ giữa đôi mày của hắn.



“Nam Tề Vân, ba muơi tuổi, nhị doanh hỏa trưởng.”



“Đợi chút!” Lý Khánh An ngừng ngay việc xướng tên của viên đô úy nghiêm nghị.



Hắn đi lên trước tỉ mỉ quan sát người tướng lỉnh trẻ tuổi anh vũ này, Ham Tề Vàn, người được mệnh danh là Triệu Tử Long của Đại Đường đây mà?



Nam Tề Vân chỉ sau mối loạn An sử mới đầu quản Trong Tuần mà hào quang tòa sáng, vào thời điểm trước đó, hắn vì nhà nghèo mà đi khắp nơi mưu sinh, không ngờ, hắn lại ở Giang Đô quân phủ làm hỏa trưởng.



“Lý tướng quân, ngài quen biết với người này?” Đô úy Triệu Tự cảm thấy kỳ lạ, Nam Tề Vân này chỉ là một hỏa trưởng nhỏ bình thường thời, hình như cung ngựa cũng không tồi, Trông cũng chưa đến nỗi làm Lý Khánh An kinh ngạc mà.



“Không có gì!” Lý Khánh An ha hà cười, nói: “Ta thấy người này khí vữ hiên ngang, nhưng chỉ là một hòa trưởng, cảm thấy lạ thôi’



Hắn lại hỏi Nam Tề Vân: “Ngươi là người ở đâu?”



“Hồi bẩm tướng quân, ty chửc là người Đốn Khâu huyện thuộc Ngụy Châu”



“Người Ngụy Châu?” Lý Khánh An thấy có vẻ lạ cười hỏi: “Thế tại sao lại chạy đến Giang Đô làm binh sĩ?”



“Ty chức ở Giang Đô mướn muời mâu ruộng đề trồng, nhưng do thể chất của chũ điền không được tốt, bèn thay người đến đây tòng quân.”



Nam Tề Vân dù chức vị thấp hèn, nhưng đối đáp cư xử rất vừa phải, không cao ngạo cũng không tự ti, làm nguời ta thấy thích.



Lý Khánh An khoát tay: “Được! Tính luôn ngươi.”



“Người kế tiếp!”



Đến chiều, năm trăm người chọn từ các quân Phủ toàn bộ đều đóng ở doanh trại, doanh trại nằm ngoài cửa bắc Giang Đô, dựa bên kho Tào vận của sông Vận Hà. từ xa nhìn đi, mấy trăm kho lớn nhìn bất tận. mà doanh trại của họ chính là chồ đóng quân của các binh sĩ giữ kho. Cuối năm ngoái, một trong các doanh trại của các binh sĩ điều đi Giang Dương huyện đóng quân, doanh trại này bèn để trống, vừa đúng lúc cho Đoàn Luyện doanh của Lý Khánh An đóng binh.



Doanh trại chiếm diện tích khá rộng, có ba dãy nhà xây bằng gạch dùng để ở, sau đó là chuồng ngựa, tiếp đến là một giáo trường lớn đủ sửc chứa hàng ngàn người dùng cho huấn luyện, xung quanh có bức tường bằng đất cao bằng hai người vây quanh. Truyện "Thiên Hạ "



Năm trăm binh sĩ khỏe mạnh xếp thành mười hàng, đúng thẳng người, đang nghe Đoàn luyện sử trẻ tuổi của họ dạy bảo. Lý Khánh An mặc áo giáp sắt màu đen. đầu đội mũ giáp sắt, cười trên một con tuấn mã uy vũ hùng tráng, lưng đeo hoành đao. cây cung dài màu đen rất lớn được đeo xéo một bên.



‘Ta chính là Lý Khánh An An Tây, người ta gọi là An Tây đệ nhất tiễn.”



con chim nhỏ vừa mới bay lên, Lý Khánh An trái phải kéo cung chỉ trong vòng một hơi thở, hai con chim trước sau từ trên tháp canh cao rơi xuống.



Một viên binh sĩ phóng ngựa kéo đi nhặt mùi tên trở về, Lý Khánh An giơ cao trường tiễn bắn rơi chim nhô lên, ngạo nghễ nói: “Đây chính là mục đích ta đến đây, nửa năm sau, mỗi người các ngươi cùng đều có thể ngoài trăm bước, bắn xuyên chim



Cho dù tương lai tuyệt đẹp, nhưng quá trình lại vô cùng khó khăn và vất vả. Các binh sĩ từ sáng đến tối chỉ là bắn tên, ngón tay sưng đau, bả vai nhức mòi không sức lực, nhưng năm giáo quan An Tây ai cùng hung dữ, có chút lơ là liền dùng mộc còn đánh tới tấp vào đầu vào mặt.



Chỉ có một chuyện khiến cho binh sĩ cảm thấy an ủi. đó chính là ữận so tài bắn tên mỗi ngày vào lúc xế chiều. Mỗi người mười mùi tên, ngoài năm mươi bước so tài cao thấp, lấy hai mươi hạng đổ lại và mười hạng đúng chót, hai mươi hạng đồ lại mỗi người thường một trăm đến năm trăm văn tiền, còn mười hạng cuối cùng, mỗi người thưởng mười quân côn.



Danh sách thường phạt treo cao trên tấm ván trước cửa quân doanh, thành tích liệt rõ cụ thể tùng người một. cuối cùng các thành tích này sẽ trô thành căn cứ để thăng chức. Những thành tích này mỗi binh sĩ đều rõ ràng, làm cho họ tâm phục khẩu phục.



Loáng cái đã năm ngày trôi qua, ngày hôm nay trời không sáng, năm trăm kỵ binh của Đoàn Luyện doanh đã ra khỏi cửa. Từ hôm nay trở đi, họ phải tiến hành tập luyện kỵ xạ. không bị gò ép trong quân doanh nữa.



Phạm vi luyện tập chù yếu ở vùng Giang Hoài, gặp núi là dừng, gặp nước dụng doanh, cưỡi ngựa bắn tên trở thành toàn bộ nội dung sinh hoạt của họ.



Giữa trưa hôm nay, Đoàn Luyện doanh đã đến khu vực bên trong Hu Dị huyện. Hu Dị huyện phía bắc chính là Hoài Thủy, là vùng đất trung chuyển chủ yếu của việc vận chuyển ở Tào Hà, vị trí địa lý vò cùng quan trọng, ở phía tày nam huyện thành có một ngọn núi lớn, gọi là Đô Lương Sơn. Thế núi nguy nga hiểm trở. trải dài mười mấy dặm, trên núi bao phủ một lượng rừng cây rậm rạp. Cuối đời Tùy, từng có mấy cánh nghĩa quân trú đóng ở nơi đây.



Hu Dị huyện cùng là vùng đất phía bắc nhất mà họ luyện tập cưỡi ngựa. Vừa đúng Thôi Bình mà Lý Khánh An tiến cử làm huyện lệnh nơi đây. có thể tương phùng cố nhân ờ tha hương, cùng là một chuyện vui lớn ở đời. Hắn liền quyết định ờ Hu Dị huyện luyện tập hai ngày, sau đó dẫn quân trò về Dương Châu.




Năm trăm kỵ binh trên đường lớn xếp hàng mà đi, đội ngũ chình tề có trật tự, không một ai nói chuyện, không gấp không chậm hành quân tiến tới. Trải qua hơn nửa tháng khổ luyện, mọi người dù là mà thuật hay tiễn thuật đều tiến bộ vượt bậc. Mỗi người họ tuy trô nên vừa đen vừa gầy, nhưng ai cùng tinh thần khỏe khoắn, thân hình nhanh nhẹn, hơn nữa quân kỳ nghiêm khắc, khiến họ đã có một phong thái quân đội dùng



Lúc này, núi Đô Lương Sơn đen đúa ở phía xa đã thấp thoáng nhìn thấy, tiến lên phía trước mười dặm nữa là đến Hu Di huyện thành rồi.



Đột nhiên, trên đường lớn phía xa vọng lại tiếng vó ngựa dồn dập. Chỉ thấy cát vàng cuồn cuộn, có ba con ngựa phóng chớp nhoáng đến như gió như điện. Tù từ, người đến tiến gần hơn, phía trước là một tên tiểu quan lại, còn sau đó là hai tên nha dịch mình mặc tạo phục (y phục màu đen mà tiểu quan lại hay mặc).



Họ mặt đầy vẻ kinh hoàng, ra sức quất vào chiến mã, giống như là có việc gì vô cùng cấp bách lắm. Họ đột nhiên nhìn thấy quân đội trên đường lớn, trước tiên là kinh sợ. ghim chặt ngựa lại. sau đó trong mắt phóng ra thần sắc kinh ngạc vui mỉmg.



Tên quan lại xông lại thi lễ nói: “Tại hạ Hu Dị huyện úy Phương Lâm, xin hỏi, vị nào là tướng lĩnh cầm quân?” (Huyện úy: cùng với huyện thừa là chức quan phụ trợ cho huyện lệnh, quản lý việc trị an bắt cướp, tương đương với cục trưởng cục công an ngày nay)



Lý Khánh An giục ngựa đi ra nói: “Là ta đây. ngươi có chuyện gì không?”



Huyện úy trở mình xuống ngựa, gập người lia lịa nói: “Xin tướng quân cứu ba vạn phụ lão hương thân của Hu Dị huyện chúng tôi. tình huống vô cùng nguy cấp.”



“Ngươi nói rõ ra xem nào, rốt cuộc đã xày ra chuyện gì?”



“Tướng quân. Kim Uy đại vương của Đô Lương Sơn định tàn sát Hu Dị huyện chúng tôi, e là chứih là vào ngày mai!"



“Kim Uy đại vương? Trên Đô Lương Sơn có tướng cướp sao?’



“Hồi bẩm tướng quân, trên Đô Lương Sơn có một bọn cướp ba nghìn người. Vì huyện lệnh của chúng tôi năm hôm trước lúc bắt giữ đạo tặc ngộ sát con trai của thủ lĩnh bọn cướp Kim Uy đại vương. Sáng hôm nay tướng cướp bắn chiến thư đến. sáng sớm hôm sau sẽ tàn sát Hu Dị thành.”



Lý Khánh An có chút kinh ngạc, trong lòng Trung Nguyên lại vẫn còn tướng cướp, hơn nữa còn là Tứ Châu nơi trọng điểm của tào vận (vận chuyển bằng đường sòng), quân phù ở gần đây đã đi đàu hết rồi?



Lý Khánh An cảm thấy trong này e là còn có khúc mắc gì đây. bèn phất roi ngựa nói: “Đi huyện thành trước, sau đó từ từ nói nguyên do cho ta nghe."



Huyện úy mỉmg rờ, vội nói với một viên nha dịch: “Mau đi thòng báo Thời huyện lệnh, nói là cứu tinh đã đến, để ngài vội ra đây nghênh tiếp.”



“Lý tướng quân, không ngờ chúng ta lại tương phùng ở đây!”



Trước cửa huyện thành, Thôi Bình mình mặc quan phục kích động tiến tới, huyện thừa (địa vị ở trong huyện chỉ thấp hơn huyện lệnh, ừách nhiệm chù yếu là quản lý việc vãn thư. nhà kho), chủ bộ (viên quan phụ giúp việc vàn thư) và các viên nha dịch phía sau hắn đều tiến lên ra mắt thi lễ.



Lý Khánh An dò xét hắn một hồi. thấy hắn đen gầy hơn lúc ở kinh thàiih nhiều, nhưng tinh thần khỏe khoắn, có thể thấy hắn ở đây làm việc rất thoải mái.



“Nhân sinh nơi ngo không tương phùng. Thời huyện lệnh, xem ra tình hình dạo này của ngươi cùng khá! Phu nhân và các cháu đều tốt chữ?’



"Họ rất tốt, phu nhân hôm qua còn nói đến tướng quân đấy! Để ta đi Dương Châu thăm viếng tướng quân, ta cùng muốn đi lắm. như mà, ài!”



Thôi Bình một lần nữa gập người xuống đất: “Lý tướng quân, ta nhậm chửc mới có một tháng hơn, đã gặp phải bọn cướp, tướng quân nhất định phải cửu ta!”



“Thời huyện lệnh yên tâm, đừng nói chúng ta là bạn cũ. cho dù bình sinh không quen biết, ta cùng sẽ ra tay tương trợ. yên tâm! Nếu ta đã đến rồi. ngày tháng tốt đẹp của bọn cướp xem như chấm dứt.”



Hắn thấp giọng nói: "Nói không chùng Thời huyện lệnh có công dẹp loạn bọn cướp, năm sau thăng chức làm thái thú Tử Châu đó!”



Thôi Bình cả mừng. Hắn biết Lý Khánh An là hãn tướng An Tây, có hắn ở đây, mù ô sa của mình không những có thể bảo toàn, nói không chừng còn thật sự có thể vót vác một sự bình phẩm đánh giá đặc biệt, phá cách đề bạt làm thái thú.



Nghĩ đến đây, lòng hắn chộn rộn khôn tà, vội gập người thi lễ lần nữa với Lý Khánh An nói: “Lý tướng quân, mau mời đi huyện nha nghĩ ngơi, ta nói rõ tình hình cho ngài Truyện "Thiên Hạ "



Lý Khánh An bước vào huyện nha ngồi xuống. Thôi Bình đích thân dâng một ly trà thơm cho hắn nói: “Lý tướng quân, sao ngài lại đến Hu Dị huyện?”



diệt sao?”



“Ai!”



Thôi Bình thở một hơi dài: “Lý tướng quân có điều không rõ. nghe nói toán tướng cướp này hai tháng trước mới xuất hiện. Lúc mới vào núi chỉ có nghìn người, còn bao gồm cã gia quyến, nhưng do Hà Nam đại hạn, nòng dân chạy qua Hoài Thủy đến mưu sinh rất nhiều. Kim Uy đại vương bèn từ trong đó chiêu mộ, trong vòng một tháng nghe nói đã có ba nghìn người ngựa.”



‘Tên Kim Uy đại vương này là người phương nào? Lại có thể một hò trăm úng.”



■‘Tướng quân, tên Kim Uy đại vương này họ Đỗ. tên Đỗ Vân.”



“Đợi một chút!"



Lý Khánh An đột nhiên nhớ đến tên buôn muối Đỗ Bạc Sinh, một người gọi là Đỗ Bạc Vân, một người là Đỗ Bạc Sinh, họ có quan hệ gì?



"Hắn là huynh đệ của tên buôn muối Đỗ Bạc Sinh phải không?”



Ở Hu Dị huyện đều biết Tứ Châu.



Nhũng khi ta ngẫu nhiên kiểm tra



Đỗ Bạc Vân. Nghe nói hắn và tên buôn muối Đỗ Bạc Sinh là huynh đệ ruột thịt, Đỗ Bạc Sinh là ai.Đỗ Bạc Vân là còn có một lão tam là Đỗ Bạc Viễn. Ta lại tra thêm



Chuyển vận sứ Dương Châu xãy ra tranh chấp, Lưu Chuyển Dỗ Bạc Sinh



Đô Lương Sơn, cùng không cướp bóc nhà cửa, cùng không gây sự với quan phù. vì vậy huyện lệnh tiền nhiệm của ta mới không báo cáo lên triều đình’



“Hắn không cướp bóc nhà cửa, vậy thì mưu sinh bẳng cách nào? Cho dù sống bẳng việc trồng lương thực cùng phải mất thời gian mấy tháng chứ!


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.