Thiên Giá Sủng Nhi: Vợ Mới Của Tổng Tài

Chương 70: 70





“Đồ xấu xa! Đồ xấu xa! Cậu làm bọn mình lo chét được!
Nếu không phải tới bệnh viện, bác gái nói là cậu về nhà ôn bài rồi thì bọn mình sẽ báo cảnh sát đấy.

Hai ngày nay cậu chết ở đâu rồi.”
Cố Nhược Hy cười nhìn hai người bạn thân, chỉ muốn ôm chặt họ, cảm nhận sự ấm áp trên người họ thì cô mới có thêm sức mạnh.
“Mộc Mộc, cậu ra rồi à? Bố cậu chịu tha cho cậu rồi.” Cố Nhược Hy đỡ lấy mặt Hạ Tử Mộc: “Để mình xem thử, bị nhốt có trắng thêm chút nào không?”
Hạ Tử Mộc rất không dịu dàng mà đẩy tay cô ra: “Cậu ngốc rồi hả? Bọn họ có ai không phải là có tiền có thế, ai đứng ra cũng có thể đè chuyện này xuống.

Đến lượt cậu phải đứng ra thừa nhận?”
Cố Nhược Hy lè lưỡi, kéo hai người họ vào nhà, còn rót cho họ hai cốc nước.
Hạ Tử Mộc vẫn chưa hạ hỏa, bưng cốc nước đặt mạnh lên bàn, thể hiện sự phẫn nộ mạnh mẽ của mình.

Cố Nhược Hy vẫn cười tươi như vậy khiến Hạ Tử Mộc càng giận thêm: “Cậu còn có tâm trạng mà cười? Lo cậu có chuyện, mình buộc dây thừng leo từ trên tầng ba nhà mình xuống! Vậy mà cậu vẫn cười được!”
Có Nhược Hy bưng lý nước uống, khiến Hạ Tử Mộc bực bội mà đánh mạnh lên đầu cô: “Thật sự không biết trong đầu cậu đang nghĩ những gì? Loại chuyện này sao có thể để cậu gánh được! Một bàn tay không tạo nên tiếng được.

Trên giường cũng phải có một nam một nữ mới được! Chỉ mình cậu đứng ra, mấy tên đàn ông đó đều là rùa rụt cổ hả?”
“Đúng thế, Cố Cốt! Chỉ cần cậu chịu đựng được, máy tên đó cũng sẽ có một tên không trụ nổi mà đứng ra! Mặc kệ bọn họ nói gì, chỉ cần cậu không đứng ra thì sẽ có cơ hội cho cậu! Bây giờ cậu hoàn toàn hủy hoại chính mình rồi!”
Kiều Khinh Tuyế cũng bực bội mà đánh lên đầu Cố Nhược Hy.
“Được rồi, được rồi, đều đã qua rồi.” Cố Nhược Hy vẫn cười: “Các cậu đến sớm như vậy, còn chưa ăn cơm nhỉ?
Muốn ăn gì? Mình nấu cho các cậu.”
Hạ Tử Mộc và Kiều Khinh Tuyết biết, Có Nhược Hy đang gượng cười nên đau lòng mà kéo lấy cô, không nói gì nữa.
“Mới sáng sớm còn chưa tỉnh ngủ, nấu ăn gì chứ, mình đi mua.” Hạ Tử Mộc cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Kiều Khinh Tuyết ôm lấy Cố Nhược Hy, nhỏ giọng hỏi cô: “Có Có, tiếp theo định thế nào? Hay là tới nhà mình ở một thời gian đi, tránh chút.

Hơn nữa mình ở với cậu cũng tránh cho cậu suy nghĩ lung tung.”
“Nhà cậu đã đủ chật rồi.

Sức khỏe của bà nội không tốt, bây giờ người bám theo mình nhiều như vậy, không thể gây thêm phiền phức cho cậu được.” Cố Nhược Hy lắc đầu.
“Một mình cậu như vậy chịu nổi không? Tần Vạn Ninh đã không ở nhà mình nữa, bị mình đuổi đi rồi.

Bây giờ trong nhà chỉ có mình và bà nội!” Kiều Khinh Tuyết nói rồi không khỏi thấy hụt hãng.
“Hai người lại cãi nhau rồi? Đi Mô-ri-xo du lịch không phải chơi rất vui sao?”
Kiều Khinh Tuyết thở dài: “Nếu không phải anh ta dốc hết lòng chăm sóc người bà tật nguyền của mình như vậy thì mình thật sự không thể tha thứ cho anh ta nữa.

Nghĩ lại tình cảm năm năm giữa bọn mình, có lúc cũng không nỡ.
Lúc đó rút được giải thưởng đi Mô-ri-xơ du lịch, mình đã nói là bán lại, có thể đổi được chút tiền.

Anh ta nói, Mô-ri- xơ là nơi mình luôn muốn đi, không thể vì tiền mà từ bỏ ước mơ của mình.

Lúc đó mình rất cảm động.


Anh ta cũng ở Mô-ri-xơ đảm bảo với mình, sau khi về nước sẽ lo tìm việc, không chơi điện thoại nữa, nhưng mình vẫn phát hiện.”
Giọng nói của Kiều Khinh Tuyết nắc nghẹn, cố cười nói với Cố Nhược Hy: “Không nhắc nữa.

Cậu đã đủ phiền rồi.”
“Kiều Kiều, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói ra tâm trạng sẽ đỡ hơn rất nhiều.” Cố Nhược Hy nắm lấy tay Kiều Khinh Tuyết, khẽ lau nước mắt nơi khóe mắt cho cô.
“Cố Cố! Tên xấu xa đó, vậy mà lại đi bar làm trai bao bồi rượu! Anh ta có vô dụng thế nào cũng không thể đi bồi rượu được! Mình thật sự không chịu nổi việc anh ta sống mà không có chút tôn nghiêm nào vậy được!” Kiều Khinh Tuyết nhào vào lòng Cố Nhược Hy, khóc lóc đau đớn.
Có Nhược Hy khẽ vuốt mái tóc dài của cô ấy, vỗ lên lưng an ủi: “Khóc đi, khóc ra sẽ thấy đỡ hơn.”
“Cố Có, cậu nói xem bọn mình là sao vậy chứ? Máy tên xấu xa này sao đều để bọn mình gặp phải!” Kiều Khinh Tuyết gạt nước mắt, hít mũi thật mạnh rồi không khóc nữa: “Mình sẽ không khóc vì anh ta nữa.

Mình đến lúc buông tay rồi, không thể mềm lòng nữa.”
“Kiều Kiều…”
“Thật sự không sao, nói ra nên thấy đỡ hơn nhiều rồi.”
Kiều Khinh Tuyết khẽ cười.
Lúc này vang lên tiếng gõ cửa.
Có Nhược Hy tưởng là Hạ Tử Mộc quay về, liền vội ra mở cửa.

Lúc đẩy cửa ra, cô ngây người.
Kiều Khinh Tuyết thấy cô mãi không quay lại thì đứng dậy thò đầu ra cửa hỏi Cố Nhược Hy đang cứng người: “Sao vậy? Không phải là Hạ hạ về rồi sao?”

Có Nhược Hy cũng không đáp.

Kiều Khinh Tuyết vội chạy ra.

Lúc nhìn thấy người ngoài cửa thì cũng ngắn ra.
“Sao lại là anh!” Sắc mặt Kiều Khinh Tuyết khó chịu: “Mạnh Triết, anh còn có mặt mũi tới đây!”
Mạnh Triết thân hình gầy gò, đứng trước mặt Có Nhược Hy vẫn như lúc trước, luôn đứng như vậy, nhìn Cố Nhược Hy thấp hơn mình một cái đầu.

Anh ta thường sủng nịnh mà búng lên trán cô một cái, nhìn dáng vẻ đau đớn tức giận của cô sẽ chọc anh ta cười lớn.
Mà bây giờ, anh ta đã không còn quyền được búng trán cô.

Cô cũng không cho anh ta cơ hội đó nữa.
“Nhược Hy…” Giọng anh ta trầm thấp, từ từ nói..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.