Thiên Duyên

Chương 10



Quả nhiên dưới gối con Lành còn giấu một ít thuốc, thầy chỉ cần nhìn với ngửi một chút là đoán được ngay. Lại thêm trong làng này chỉ có chỗ của thầy lang là gần nên con Lành cũng mua thuốc ở đó. Thầy lang nhìn nó rồi à một tiếng, bảo: “Lần trước nó tới chỗ tôi mua thuốc, mà tôi tưởng...”

Cụ tưởng vì chuyện cậu mợ chăn gối lạnh nhạt nên bà mới đi sai đi mua thuốc bổ trợ thôi chứ đâu có ngờ là nó làm bậy bạ. Cụ thấy hơi áy náy, bởi vậy cụ thú thật với ông bá hộ. Ông bá trầm mặc rất lâu sau khi thầy lang về.

“Lành, mày còn chối gì nữa không?” Cậu hỏi. “Mày có biết loại chuyện này sẽ bị xử thế nào không?”

“Dạ cậu... con... con...” Con Lành đuối lý, bắt đầu cầu cứu bà. Bà thì im bặt, cứ lảng lảng né tránh, chỉ mong nó có bị gì cũng đừng lôi bà xuống nước. Mà con Lành cũng có chút khôn. Nó tin bà sẽ còn cách cứu nó, miễn là bà vẫn ngồi đó. Vậy là nó im lặng, nó không nói gì nữa, như một cách nhận hết lỗi lầm về mình. Thua keo này ta bày keo khác, miễn là còn bà ở đó thì nó còn cơ hội trèo cao.

“Thứ thuốc này đắt tiền, sao mày có tiền mua?”

“Dạ con... con...”

Nó muốn lấp liếm, nhưng còn mợ ở đó, mợ đâu có để yên vậy được. Với một cái phẩy tay nhẹ nhàng của mợ, con Lành tự nhiên cúi rạp người, run rẩy bảo: “Dạ ông, là bà, là bà cho con tiền mua thuốc.”

“Mày nói gì đó Lành!” Bà giật mình đập bàn quát. Ông lại quay sang quát bà: “Bà im!”

“Dạ ông...” Con Lành cũng sững sờ ôm cổ họng, nó không muốn nói nhưng cơ thể vẫn cứ ép nó nói: “Bà không thích mợ làm con dâu... con muốn làm mợ nhỏ nên mới bàn kế cùng bà bẫy cậu. Tối qua đúng ra là cậu ra chòi mới phải. Nhưng mợ tự nhiên ngất nên mới thành nó! Đúng ra con đã làm mợ nhỏ! Tất cả là tại mợ!”

Con Lành bị chính lời nói của nó doạ sợ tới xanh cả mặt, bà cũng bị nó làm cho sợ điếng hồn. Bà lắp bắp chỉ tay: “Mày... mày đừng có vu oan giá hoạ! Việc gì mà toa phải giúp mày!”

“Vì con là con gái của bà!” Con Lành vẫn cứ nói, dù nó có tự bịt miệng lại thì âm thanh vẫn cứ truyền ra đều đều: “Cái hồi mà bà nghỉ làm ấy, bà đã lấy một người tá điền rồi sinh ra con. Mà thấy gia cảnh nghèo hèn, bà thèm trèo cao mới bỏ lại con cái nhỏ dạy tới nhà ông. Xong bà lợi dụng cậu còn nhỏ để lên làm bà cả, có còn quan tâm gì tới cha con con đâu?”

Rầm một tiếng, bà hoàn toàn đổ gục xuống bàn ngất xỉu. Ông cũng giận tới mức thở gấp, gia nhân phải chạy đi gọi thầy lang quay lại gấp. Hẳn nhiên sau đó, chuyện đến với bà và con Lành cũng chẳng tốt đẹp gì. Con Lành vì cái tội ăn cơm trước kẻng bị cả làng dè bỉu, lại thêm chuyện nó muốn bẫy cậu nên bị ông đuổi đi xa xứ, chắc cả đời cũng chẳng gặp lại được nó ở cái xứ này nữa. Về phần bà, vẫn chưa biết ông định thế nào nữa.

“Dẫu sao cũng mười mấy năm tình nghĩa như vợ chồng. Hơn nữa, tôi cũng không nghĩ hồi đó chỉ vì một hai tiếng gọi mẹ của tôi mà bà ta lên làm bà cả được. Nếu không phải cha cũng có ý với bà ta, làm sao bà ta lên đuược vị trí đó chứ?” Có thể trở thành nhũ mẫu hay bà thiếp là đã hơn con hầu rồi, đằng này lại lên hẳn chính thất thì...

“Dạ...” Mợ nhỏ nhẹ đáp. Nhìn con Lành bây giờ, rồi cả dung mạo đã qua tuổi tứ tuần của bà, mợ đoán hồi nhỏ chắc bà cũng đẹp lắm. Không đẹp thì sao mà ông mê được? Mà chắc bà còn có nét gì giống với bà quá cố nữa, nên mới khiến ông động lòng.

Dọn được hai mẹ con kia rồi, mợ cũng an tâm hơn nhiều. Giờ chỉ còn...

“Ngọc Diệp này, em...” Cậu đột ngột kéo mợ lại, gối đầu lên tay cậu. Một tay cậu vòng qua ôm mợ, một tay lại vuốt ve tay mợ.

“Dạ cậu?” Mợ lén cười. Đoán rằng việc ông thầy lang hiểu lầm lúc sáng đã làm tổn thương lòng tự trọng của cậu nên cậu muốn chứng minh đây mà. Cũng tốt, vậy nhiệm vụ mới mau hoàn thành được.

“Em có muốn... có muốn...?” Cậu ngập ngừng hỏi. Màn đêm bên ngoài buông xuống, giữa lúc mọi người đều đang ngủ say thì trong gian buồng sáng ánh đèn dầu, không khí lại dần nóng lên với những âm thanh khe khẽ, dứt quãng mà dụ dỗ.

“Cậu... em sợ... cậu chậm thôi...” Mợ nức nở kêu thành tiếng. Đau quá! Phá thân đau hơn mợ tưởng. Lại thêm cậu không có kinh nghiệm gì nên động tác vụng về, đã đau lại càng đau thêm.

“Ngoan... tôi sẽ cố gắng... tôi đã xem sách trước... chỉ một chút thôi... ngoan...” Cậu thấp giọng dỗ dành, giọng nam cũng khàn đục vì đang trầm mê trong sắc dục. Cậu cẩn thận vuốt tóc mợ, kéo cái yếm còn xộc xệch treo bên eo mợ ra cho đỡ vướng. Đôi thỏ ngọc thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh đèn dầu mờ mờ kích thích cậu nắm lấy mà âu yếm.

“Cậu...” Mợ giật mình kêu lên, lại bị cậu hôn chặn lại. Rời khỏi miệng mợ, cậu mới bảo: “Khẽ chút, có người khác nghe thì sao?”

Mợ không dám kêu lớn nữa, nhưng thỉnh thoảng trong miệng vẫn phát ra tiếng kêu khe khẽ. Càng về sau, động tác của cậu càng thành thục, tiếng kêu rên của mợ cũng dần nhiều hơn, như mất khống chế.

Cho tới cái lúc cậu mệt mỏi nằm xuống bên cạnh vẫn không quên hôn mợ một cái rồi mới ngủ. Mợ khép hờ mắt nhìn cậu lần cuối rồi mỉm cười, vậy là nhiệm vụ ở đây đã hoàn thành. Đã tới lúc trả lại cơ thể này cho Ngọc Diệp thật sự. Mong rằng cô ấy sẽ sống tốt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.