Trần Cảnh mơ màng tỉnh dậy, ông nhìn xung quanh rồi lại nhìn con gái thắc mắc:"Bố bị sao vậy? Sao bố lại ở viện?"
Kiều Ân hơi khựng lại nhìn Trần Cảnh nhưng rồi rất nhanh cô lại nhẹ giọng đáp:"Bố bị cảm nên cần ở lại bệnh viện vài ngày để theo dõi. Con gọt ít táo cho bố ăn nhé."
Nói rồi cô cầm dao bắt đầu gọt.
Trần Cảnh:"Không cần phải phiền phức vậy đâu. Sức khỏe của bố, bố rõ hơn ai hết. Thật sự không cần phải ở lại bệnh viện đâu. Hôm nay là lễ tốt nghiệp của con chúng ta phải đi ăn mừng chứ không phải là ở trong này."
Trần Kiều Ân: "Bố à, lần sau con sẽ đi ăn cùng bố mà. Còn bây giờ bố cứ yên tâm dưỡng bệnh đi. Đừng lo lắng gì cả, được không ạ?"
Trần Cảnh:"Haizz, được rồi bố nghe con."
Cô nghe vậy liền mỉm cười rồi đưa táo cho ông:" Bố ăn táo đi."
...............
Ngày hôm sau.
"Cô Trần, cô ngồi đi."
Kiều Ân căng thẳng ngồi xuống, cô khó khăn mở miệng:" Bác sĩ, tình trạng của bố tôi thế nào rồi?"
Bác sĩ thở dài nhìn cô một hồi rồi nói:" Qua xét nghiệm, chúng tôi đề xuất phương án điều trị là xạ trị."
Trần Kiều Ân:"Vậy....vậy có phải là chỉ cần xạ trị thì bố tôi sẽ không sao nữa, đúng không?"
Bác sĩ nghe vậy liền lắc đầu nói:"Cái này thì chưa chắc. Phương pháp này sẽ rất tốn kém và tỉ lệ sống của bệnh nhân cũng không cao lắm. Có thể là vài năm cũng có thể chỉ được một năm."
Kiều Ân cắn chặt môi, ngăn không cho bản thân bật khóc. Lí trí nói cho cô biết rằng lúc này cô cần phải bình tình, phải mạnh mẽ. Nhưng cứ nghĩ đến việc người bố luôn yêu thương cô lại không thể sống được bao lâu thì cô lại không kiềm lòng được. Vành mắt cô đỏ hoe, giọng cô run run:
"Dù chỉ có 1% hi vọng tôi vẫn sẽ chữa đến cùng."
"Haizz, được rồi."
Bác sĩ dù sao cũng là người có thâm niên trong nghề. Ông đã từng gặp qua rất nhiều trường hợp, có người sẽ chọn bỏ mặc làm ngơ nhưng vẫn có người chọn cách cứu chữa. Chỉ là cô gái dù sao cũng còn khá trẻ hơn nữa lại chỉ cô độc một mình, e là khó lòng gánh vác được.
Sắp tới sẽ phải ở lại bệnh viện một thời gian nên Kiều Ân đã đi về chuẩn bị quần áo và một vài đồ dùng cần thiết.
Trong lúc tìm đồ, cô tình cờ phát hiện ra một hộp đồ cũ. Trong đó là mấy món đồ cũ của bố, vài tấm ảnh đã mờ, một chiếc đồng hồ. Nhưng ở góc hộp có một vật phát ra tia ánh sáng- là cặp nhẫn cưới của bố mẹ cô.
"Không ngờ bố còn giữ nó." Cô lẩm bẩm.
Cầm nó trong tay, ngắm nhìn nó thật lâu làm cô bất giác nhớ đến năm cô 5 tuổi.
"Chúng ta li hôn đi. Tôi sẽ mang Kiều Hân đi còn Kiều Ân thì anh nuôi đi." Lâm Thanh Nhã mặt không đổi sắc, lời nói toát lên sự lạnh lùng.
"Thanh Nhã! sao em có thể nói ra những lời này được? Em cố gắng chờ anh một thời gian thôi được không? Anh nhất định sẽ lo được cho ba mẹ con em mà." Trần Cảnh níu lấy cánh tay người phụ nữ, ông dùng sự chân thành để níu kéo người phụ nữ đó ở lại.
Trước thái độ khẩn cầu của ông, người phụ nữ kia lại chẳng hề tỏ ra cảm động. Bà chỉ lạnh nhạt gạt tay ông ra rồi cười nói:" Chờ anh? Anh có thể lo cho tôi và con sao? Bệnh tình của Gia Hân anh lo nổi sao? Buông tay đi, đấy là cách tốt nhất rồi."
Trần Cảnh: "Kiều Hân và Kiều Ân chúng đều cần một gia đình có đầy đủ cả bố và mẹ. Em bỏ đi mà không hề suy nghĩ đến cảm nhận của các con sao"
Lâm Thanh Nhã:"Hừ, Kiều Hân nó sẽ có bố khác...còn Kiều Ân? Nếu không phải tại nó thì Kiều Hân có thể sẽ bị như vậy sao?"
Trần Cảnh: "Em nói vậy mà coi được sao? Như thế có công bằng với Kiều Ân không?"
Lâm Thanh Nhã: "Cái gì mà công bằng chứ? Nếu nó cần một người mẹ thì anh tìm cho nó là được."
Không chờ Trần Cảnh phản ứng gì thêm bà đã trực tiếp rút chiếc nhẫn ở ngón áp út ra ném xuống đất, coi như cắt đứt mối quan hệ này.
Trần Cảnh:"Em....."
Kiều Ân lúc này mới từ trong góc nhà bước đến, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô bé đã sớm dàn dụa nước. Cô bé níu lấy tay áo người phụ nữ, vừa nói vừa nấc lên:"Mẹ, mẹ đừng đi mà.... Con sẽ ngoan, sẽ nghe lời mà....Mẹ đừng rời bỏ con, được không?"
Lâm Thanh Nhã chỉ làm ngơ trước sự cầu xin của cô con gái. Bà ta mặt không chút cảm xúc vẫy tay gọi Lâm Kiều Hân:" Kiều Hân chúng ta đi thôi."
Kiều Ân:" Chị......."
Lâm Kiều Hân tiến đến bên cạnh Kiều Hân rồi khẽ vuốt tóc cô như đang vỗ về an ủi. Cô ấy ghé sát tai Kiều Ân rồi nói nhỏ:" Em ngoan, đừng khóc. Chị sẽ khuyên mẹ quay trở về, được không?"
Đôi mắt Kiều Ân sáng lên, cô bé lấy tay quẹt nước mắt, rồi khẽ gật đầu như đồng ý với người chị.
Kiều Hân:" Bố giữ gìn sức khỏe, con sẽ sớm về thăm bố mà."
Nói rồi cô ấy ôm tạm biệt người bố rồi theo người mẹ rời đi.
........
"A..."
Kiều Ân nắm chặt bàn tay đang rỉ máu do bị đầu chiếc nhẫn cứa vào tay, cơn đau đưa cô trở về hiện thực.
Dưới cặp nhẫn còn có một tờ báo, được in vào năm mẹ cô rời đi. Trên báo in rõ to dòng chữ:" Chủ tịch bất động sản Hàn Tử Sâm tái hôn" và bên cạnh người đàn ông là một người phụ nữ xinh đẹp đang nở nụ cười dịu dàng.
Nhìn nó mà Kiều Ân không khỏi nở nụ cười tự giễu.
Ha, bà ấy bây giờ chắc sống tốt lắm. Làm gì còn nhớ đến đoạn quá khứ này....