Thiết Lang khẽ nhướng mày: “Như em nhìn thấy đó, đúng là không muốn quay về l2ắm!” Đôi môi nhỏ nhắn đỏ bừng của Yến Thất vẫn còn ướt, còn Đường Lâm vừa nghe thấy lời này, liền liếc mắt nói đùa: “Này, đây là phòng của em đấy!”
“Vậy thì sao?” Đúng là mất mặt.
“Ha ha ha!” Trước khi đi, Yến Thất còn không quên quay lại nhìn Đường Lâm cảnh cáo: “Này em, nhớ những gì chị đã nói, khi cần thiết thì phải hành động!”
Đường Lâm: “...” Đường Lâm hất cằm: “Về nhà với Lang Tử nhà em!”
“Ai ya, còn Lang Tử, sao em không nói Lang Tế Tử đi!” “Hả?”
Yến Thất và Lãnh Mục Dương nhìn nhau, hai người đều có phần kinh ngạc: “Năm mới, em chuẩn bị hành lý làm gì?” Thiết Lang gật đầu như thật, vừa định buông cằm Đường Lâm ra, thì cô đã nắm lấy tay anh, đôi mắt đẹp đảo mấy lần: “Anh...”
“Ừ? Cái gì?” Yến Thất bĩu môi, vẻ mặt và hành động kiêu ngạo của cô ấy khiến Đường Lâm càng thấy dở khóc dở cười.
“Được rồi, được rồi, hai người có thân phận lớn, thích nói gì thì nói! Tuy nhiên, có thể mời hai người đi được không, em phải thu dọn hành lý!” Ngoài chuyện có bệnh không tiện nói, cô thật sự không nghĩ ra được lý do nào khác.
Khi chạy về phòng ngủ của mình, vừa bước vào Đường Lâm đã thấy Lãnh Mục Dương và Yến Thất vội vàng tách ra. Sau khi nói xong, Đường Lâm liền chạy đi như bay trước vẻ mặt kinh ngạc của Thiết Lang.
Cô thật sự suýt chút nữa đã hỏi ra. Sau khi ăn sáng xong, Đường Lâm và Thiết Lang mới vừa đi ra khỏi biệt thự nhà họ Đường, ngoài cổng sắt, chiếc xe chống đạn đã yên lặng đậu ở ven đường.
Đứng hai bên xe, là Lưu Tử Duệ và Âu Kiệt. Thời gian rất dài, anh lo lắng cơ thể Đường Lâm không chịu được.
“Không sao, mới sáng sớm, em vừa mới ngủ dậy cũng không buồn ngủ chút nào!” Thiết Lang hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của cô: “Ừ, ngày mai chúng ta sẽ đi! Em có kế hoạch khác à?”
“Không, nghe anh hết!” Yến Thất trêu chọc Đường Lâm, nếu không biết tính cách của cô ấy, Đường Lâm cũng không chắc mình sẽ không tức giận.
Cô bất lực nhìn họ, một lúc sau thì hai người ôm nhau rời khỏi phòng. Đường Lâm ngẩng đầu nhìn anh, nhưng trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác.
“Ngày mai chúng ta sẽ lên đường sao?” Tóm lại là Đường Lâm rất chán nản.
Cô rất muốn biết tại sao đến bây giờ Thiết Lang vẫn chưa đòi hỏi cô. Đường Lâm gật đầu: “Vâng, mọi thứ đã chuẩn bị xong, bọn con đi xem một chút, mấy ngày nữa sẽ trở về ạ!”
“Chậc, người muốn gặp bố mẹ chồng thật khác biệt. Con còn nghĩ sao hôm nay sắc mặt của Tiểu Lâm Tử lại hồng hào như vậy. Xem ra em ấy đã trang điểm?” Sau khi hai người ra khỏi phòng ngủ, Đường Lâm mới bất lực thở dài ngồi trên sô pha ngơ ngác nhìn nắng xuân đang làm tan băng bên ngoài.
*** “Em bé hiểu chuyện!”
Thiết Lang nắm cằm cô, ánh mắt sâu thẳm. Ngày hôm sau, Đường Lâm và Thiết Lang cùng nhau bước xuống tầng, ông đang ngồi trong phòng bếp thấy vali trong tay của hai người, thì ánh mắt càng sâu xa hơn.
Sau khi ngồi vào chỗ, ông Đường nhìn họ từ sau cặp kính lão của mình một lúc, rồi mới hỏi: “Hôm nay đã đi sao?” Yến Thất lại bắt đầu trêu chọc Đường Lâm.
Tất nhiên những lời đó chỉ toàn là ý tốt. “A cái gì, em thấy thế nào? Hửm?”
Thiết Lang hỏi Đường Lâm với giọng điệu dụ dỗ, lừa gạt, cô suy nghĩ một lát rồi nói thẳng: “Không nghĩ thế nào cả, tất cả cứ nghe anh sắp xếp là được!” “Hành động gì?”
Lãnh Mục Dương tò mò hỏi, Yến Thất lập tức nắm lấy cánh tay của anh ấy: “Vô lễ chớ nghe!” Đây là lần đâu t7iên Thiết Lang bày tỏ suy nghĩ thật sự trong lòng anh với cô.
Cô thật sự đã từng lo lắng việc Thiết Lang vẫn im lặng k7hông nhắc tới nhà họ Hoàng Phủ, có phải là có chuyện gì mà anh không muốn nhắc đến hay không. Vừa thấy hai người, bọn họ liền chạy tới: “Lão đại, mọi người chuẩn bị xong chưa?”
“Ừ, đi thôi!” Thấy Yến Thất chịu đựng, Đường Lâm cười rộ lên.
Sau khi mọi chuyên kết thúc, cô nhận ra bầu không khí tốt sẽ khiến mọi người cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết. “Em mệt không? Ngủ một lát đi!”
Thiết Lang thân mật nhìn Đường Lâm bên cạnh, mặc dù cô rất rạng rỡ, nhưng ngồi máy bay từ thủ đô đến nhà Hoàng Phủ cũng mất khoảng sáu tiếng đồng hồ. Xem ra bây giờ, suy nghĩ2 lúc trước của cô không phải là không có lý.
Ít nhất, đối với Thiết Lang mà nói, thật sự nhà họ Hoàng Phủ không thể gọ0i là “nhà” được! Sau khi lên xe, Đường Lâm và Thiết Lang ngồi vào ghế sau.
Đây dường như là lần đầu tiên cô ngồi vào hàng ghế sau của xe chống đạn, quả nhiên là một chiếc xe hạng sang triệu đô, không gian bên trong xe vô cùng rộng rãi. Bất kỳ người đàn ông bình thường nào cũng không thể chấp nhận việc bị chê như vậy.
Mặc dù cô không biết đây là chê hay là sự thật. Cô ngẩn người, lập tức xoay người lại, dở khóc dở cười nói: “Xin lỗi, em quên mất hai người ở đây!”
“Không sao, em vào đi, lần sau tới nhớ gõ cửa!” “A... “
Đường Lâm không nói gì, bởi vì cô không biết mình còn có thể nói gì nữa. Trong lòng Đường Lâm từ lâu đã bị nhà Hoàng Phủ bí ẩn bao phủ, trong lòng cô luôn nghĩ khi đến nhà Hoàng Phủ mình phải làm gì mới không để Thiết Lang mất thể diện.
Thời điểm kích động như vậy, làm sao cô có thể ngủ được? “Lão đại, anh quan tâm chị dâu như vậy, có phải tối hôm qua không được nghỉ ngơi tốt không? Ha ha ha!”
Không biết rõ, cho nên Lưu Tử Duệ nhìn bọn họ với ánh mắt trêu ghẹo qua kính chiếu hậu, còn Âu Kiệt ở bên cạnh cười lớn thêu dệt thêm. Tự làm tự chịu.
Sao Yến Thất biết trước khi mình nói xong, đứa bé trong bụng đã bắt đầu dày vò cô chứ. Cũng may, cuối cùng cô vẫn nhịn được.
Bảo cô phải hỏi chuyện này thế nào đây. Nghe tiếng, Đường Lâm liếc cô ấy một cái: “Chị dâu, sao hôm nay chị nói chuyện buồn nôn vậy?”
“Ừ, em từ từ hãy nói, đúng là so với ngày hôm qua thì nay... Ọe!” Thiết Lang nhìn Đường Lâm không chớp mắt, thấy cô muốn nói lại thôi, anh cũng không thúc giục mà lặng lẽ chờ đợi câu hỏi của cô.
“Bỏ đi, không có gì, cũng không có chuyện gì lớn. Nếu ngày mai lên đường thìem đi chuẩn bị một chút trước!” Lúc này Đường Lâm không phải là người duy nhất cảm thấy xấu hổ.
Cô bất giác nhìn Thiết Lang, mà vào lúc này, cô lại vô hình thấy được trên khuôn mặt nghiêm nghị của Thiết Lang vẻ... xấu hổ?
Ôi chúa ơi!