Thiên Đường Có Em

Chương 1115: Anh đúng là một con khỉ!



“Không sao, chỉ cần anh còn sống, có thế nào cũng không thành vấn đề!”

Câu nói này của Đường Lâm bỗng khiến mọi ngườki đều thấy cảm động. “Để em xem nào!”

Vừa nói, Đường Lâm vừa muốn cởi cúc áo sơ mi của anh để xem vết thương bên trong như thế nào.
Sự nghi hoặc dâng trào trong đôi mắt xinh đẹp, cô nhìn về phía Thiết Lang, hơi nhíu mắt: “Nói vậy, có phải mọi người đều biết chuyện anh chưa chết không? Nhưng... chỉ có mình em không biết, và tin chuyện đó là sự thật?”

Nghe vậy, Thiết Lang cười mím môi: “Điều đó quan trọng không?”
Nhưng Thiết Lang đã nắm lấy tay cô, giữ mặt cô và hôn lên đôi môi ấy...

...
Bầu không khí trong xe vừa ấm áp vừa ngập tràn tình yêu. Dù có thừa nhận hay không thì Đường Lâm cũng biết rằng trên đời này, có lẽ cô khó có thể chấp nhận bất kỳ người đàn ông nào khác ngoài Thiết Lang.

Sau nụ hôn, mặt Đường Lâm đỏ bừng lên như ánh hoàng hôn.
Ầm ĩ hồi lâu, tất cả mọi người đều biết hết mà cô mới là con khỉ bị người ta nhốt trong lồng sắt!

Quá đau lòng!
Mọi người vừa cảm thán trước sự khoan dung của Đường Lâm, vừa thấy đau lòng khi biết rằng Thiếct Lang đã gắng gượng để có thể trở về bên cô trong thời gian ngắn nhất ngay cả khi vết thương do đạn bắn của mình vẫn chưa alành.

Xem ra tình yêu của Đường Lâm thật sự rất đáng.
Mùi hương trên người anh vẫn thơm như vậy, Đường Lâm vùi mặt mình vào lòng anh. Nhưng chỉ mấy giây sau, cô bỗng cau mày rồi nhìn anh với ánh mắt ngờ vực.

“Sao thế?”
“Nhảm nhí, đương nhiên quan trọng rồi! Tuy rằng em không trách anh, nhưng không có nghĩa em không trách người khác. Anh nói đi, có phải bọn họ đều biết anh không chết không? Và chỉ có em là người duy nhất không biết gì trong chuyện này?”

Thiết Lang thở dài, không có chút tự giác chậm rãi gật đầu: “Ừm, có thể nói là vậy.”
Đường Lâm ngạc nhiên, lúc này mới nhìn sang Thiết Lang ở bên cạnh: “Anh đừng nói với em là bố em cũng biết chuyện này rồi!”

Thiết Lang còn chưa kịp trả lời, thì ở phía xa kia, Yến Thất đang hóng chuyện, chê chuyện này còn chưa đủ lớn nên hô lên: “Tất nhiên. Không có sự hỗ trợ của bố chúng ta thì làm sao mọi chuyện có thể suôn sẻ như thế được!”


Đêm đó, lúc Đường Lâm xuất hiện cùng với Thiết Lang ở biệt thự nhà họ Đường, cô còn đang nghĩ phải giải thích với ông Đường như thế nào về chuyện Thiết Lang không chết. Nhưng vừa vào cửa, cô đã thấy trong phòng khách chật kín người.
“Vậy... Tiểu Ngũ cũng biết?”

Thiết Lang vẫn bình tĩnh gật đầu: “Ừm, đều biết cả! Cô ấy là bạn gái của Yến Thanh, đương nhiên là biết rồi!”
“Bọn họ…”

Thiết Lang mím môi, đứng dậy đến ngồi bên cạnh Đường Lâm và ôm cô vào lòng: “Ừm, họ đi rồi!”
“Nói vậy...” Đường Lâm bất ngờ ngước mắt nhìn Thiết Lang: “Từ lâu anh đã biết tầng thôi miên cuối cùng của em là gì?”

“Anh không biết, nhưng theo phỏng đoán thì cũng gần đúng tám chín phần!”
Cô yêu Thiết Lang nhiều hơn tất cả những gì họ có thể tưởng tượng.

Thiết Lang ngồi trước mặt Đường Lâm, ánh mắt anh đầy dịu dàng và thâm tình, không chút giả vờ mà chỉ toàn tâm toàn ý ngắm nhìn cô, giống như đang dùng ánh mắt để nói hộ tình yêu mãi không thay đổi của anh dành cho cô.
Dù gì thì mọi chuyện đều đã rõ ràng, và anh cũng không cần phải giấu giếm cô nữa.

Hơn nữa, Đường Lâm cũng đã nói cô không trách anh, còn về việc trách cứ người khác, anh cũng không quan tâm được nhiều như vậy.
Thiết Lang vừa nói xong, những từ này lập tức xuất hiện trong đầu Đường Lâm.

Cô nhếch môi nhìn Thiết Lang. Tuy rằng cô cũng muốn nói vài câu cho hả giận nhưng cuối cùng vẫn luyến tiếc, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, vẫn còn không vui.
Đường Lâm không nói gì, chậm rãi cởi bỏ áo khoác trên người anh, nhìn thấy áo sơ mi bên trong có vết máu đỏ nhàn nhạt, cô đau lòng nhìn Thiết Lang: “Anh bị thương thật sao?”

“Vết thương nhỏ thôi mà, không đáng quan ngại!”
Nhưng có thể làm gì bây giờ đây.

Suy cho cùng, nếu thật sự muốn bàn về ai đúng ai sai thì mọi thứ phải quay trở lại ban đầu.
Nghe Thiết Lang giải thích, Đường Lâm ngạc nhiên há hốc miệng, không biết nên nói gì nữa.

“Xin lỗi vì đã làm em buồn lâu như vậy!”
Những người khác đang đứng bên cạnh đều cảm thấy bản thân mình là “bóng đèn” thừa thãi.

Yến Thất thở dài, dùng cùi chỏ chĩa vào Lãnh Mục Dương: “Này, có thấy không hả, anh còn chưa từng nhìn em bằng ánh mắt trìu mến như vậy!”
Những người đã rời đi vào buổi chiều thì lúc này lại đang ngồi trò chuyện vui vẻ trong phòng khách.

Lúc thấy hai người bọn cô xuất hiện ở cửa, tất cả đều mỉm cười nhìn bọn cô.
Thiết Lang nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Đường Lâm, lòng anh ngập tràn ấm áp và dịu dàng.

Người con gái này đã cùng anh trải qua rất nhiều chuyện thì anh có lý gì mà không đối xử tốt với cô chứ.
Lục Lăng Nghiệp, Cố Hân Minh và những người khác chỉ mỉm cười và không nói gì. Sau khi Lãnh Mục Dương và Yến Thất rời đi, họ không nói gì nữa, trong hoàn cảnh như vậy, có vẻ như nên để dành không gian này lại cho họ.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ biết khi Đường Lâm dời mắt khỏi Thiết Lang và nhìn xung quanh thì phát hiện ra rằng trong xe đã không còn ai ngoài cô và Thiết Lang.
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Lâm trong phút chốc liền u ám.

Cảm giác này thật sự rất chết tiệt mà.
Gượm đã…”

Đột nhiên, Đường Lâm nghĩ ra điều gì đó.
“Hừ! Quả nhiên!”

Có lẽ là sau khi phản ứng dữ dội qua đi, lúc này Đường Lâm mới nhớ tới những lần Tiểu Ngũ ở cạnh cô trước đây. Bây giờ nhớ lại, dường như cô ấy luôn ngập ngừng, thậm chí lời nói và hành động luôn rất cẩn thận.
Đường Lâm: “...”

Thì ra từ đầu đến cuối chỉ có một mình cô khó chịu mà thôi?!
Nghe vậy, Lãnh Mục Dương nhướng mày: “Ồ? Vậy thì chúng ta trở về đi, anh sẽ cho em xem!”

Vừa dứt lời, Yến Thất chưa kịp phản ứng lại thì Lãnh Mục Dương đã kéo tay cô ấy đi ra ngoài, nhân tiện còn nói: “Mọi người nói chuyện đi nhé!”
Lúc ấy cô còn tưởng Tiểu Ngũ sợ mình đau lòng cho nên mới cẩn thận như vậy.

Nhưng mà bây giờ có vẻ như cô nhóc kia cũng là đồng phạm!
Cô dựa nhẹ vào vai Thiết Lang, nhẹ nhàng hỏi: “Sao lại không sao được chứ? Lúc đó rõ ràng em thấy anh đã tắt thở!”

“Chỉ là tiêm một loại thuốc đặc hiệu mà thôi!”
“Em muốn trừng phạt bọn họ thế nào? Anh giúp em!”

Bán bạn cầu vinh!
Ở lối vào cầu thang, ánh mắt của ông Đường và Đường Lâm gặp nhau. Cô còn chưa nói gì thì ông Đường đã cười nói: “Con gái, còn giận dỗi sao?”

Đường Lâm chẹp miệng, liếc ông Đường: “Bố, bố cũng đã biết từ lâu rồi mà bây giờ còn hỏi con!”

“Ha ha, cho dù đã sớm biết cũng là vì giúp con đó.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.