Thiên Đường Có Em

Chương 1102: Có phải là thần kỳ lắm không?!



Khoảnh khắc cửa phòng làm việc mở ra, trong lòng Đường Lâm hơi hồi hộp.

Mười hai giờ đêm, cửa phòng làm việc lại mở ra.1

Cho dù cô là người theo chủ nghĩa duy tâm, nhưng gặp tình huống như thế này cũng khó tránh khỏi suy nghĩ vớ vẩn.
2
Đường Lâm ngồi thẳng người dậy, nhìn cửa phòng làm việc từ từ mở ra. Cô thoáng thấy một bóng người đang đứng ngoài cửa.
Bên ngoài khu làm việc rất tối, cho nên Đường Lâm hoàn toàn không nhìn rõ đối phương là ai. Đường Lâm gầm nhẹ, hơi tức giận nhìn Lý Hãn ở đối diện. Trong phòng làm việc vào đêm khuya, trong bầu không khí yên tĩnh như vậy, khuôn mặt cô cũng nhuộm đỏ vì tức giận.

Lý Hãn hít một hơi thuốc lá, không để ý đến vẻ mặt Đường Lâm, chế nhạo cô: “Sao nào? Anh nói mấy câu cũng không được? Đường Lâm, em thật sự làm anh rất thất vọng. Ban đầu anh nỗ lực làm việc vì em như vậy, nhưng bây giờ em vẫn to tiếng với anh ở đây vì một người đã chết. Em có cảm thấy mình đúng là không hiểu chuyện lắm không?”

Tối nay Lý Hãn có gì đó rất lạ.
Cô cau mày, t2hấy hơi căng thẳng.

Sẽ không phải là có ma thật chứ?

Sau khi Đường Lâm hỏi, người bên ngoài cửa phòng làm việc0 im lặng vài giây rồi mới yếu ớt nói: “Em sợ đến mức đó sao?”
Ít nhất thì anh ta chưa bao giờ nói những lời này trước đây.

Đường Lâm nhìn anh ta, hít sâu một hơi rồi cười lấy lệ: “Anh không muốn giả vờ nữa sao?”

“Giả vờ? Tiểu Lâm Tử, em cảm thấy anh cần phải giả vờ cái gì chứ?”
“Có gì phải lo lắng khi thấy anh chứ? Anh không phải người xấu, cũng không phải là kẻ giết người. Tại sao anh lại cảm thấy em phải lo lắng?”

Nói về miệng lưỡi sắc bén, Đường Lâm cũng không phải dạng vừa.

Huống chi, cô còn biết những gì Lý Hãn đã làm.
Anh ta…

Đường Lâm biết anh ta đang nói về ai, nhưng bị Lý Hãn nói ra như vậy, trong lòng cô vẫn cảm thấy rất khó chịu.

“Nếu anh biết rồi thì đừng hỏi nữa!”
“Không, muốn!”

Đường Lâm từ chối Lý Hãn một cách gay gắt.

Nhưng Lý Hãn lại cười nhạt: “Không muốn biết cũng không sao, nhưng anh vẫn phải nói cho em biết! Em có biết lúc đó người đặt tầng thôi miên cho em như thế nào, làm sao có thể phá được tầng cuối cùng không?”
“Ví dụ như khi anh ta chết, hẳn em cũng nhớ ra việc em nên nhớ rồi. Vậy không phải em cũng nhớ ra lúc đó là ai đã thôi miên em, kể cả sau tai nạn ở trại huấn luyện đặc biệt, là ai đã cứu em ư?”

Đường Lâm lập tức nhìn Lý Hãn không chớp mắt. Nếu không phải đã sớm biết hết mọi chuyện, e rằng cô sẽ mãi mãi không bao giờ tưởng tượng được người đàn ông dịu dàng từng chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng cô đến cuối cùng lại là loại người như vậy.

“Nếu anh biết tôi đã nhớ ra rồi thì tại sao còn dám xuất hiện trước mặt tôi?”
Trong hoàn cảnh như vậy, cho dù tình huống của cô có phần nguy hiểm thì thế nào chứ?

Dù sao nếu không có Thiết Lang, cô cũng đã sống đủ rồi.

Lý Hãn chậm rãi đi tới sô pha trong phòng làm việc, vừa ngồi xuống liền lấy ra một điếu thuốc: “Nghe nói anh ta chết rồi? Đúng không?”
Nhưng mà…

“A7i đó?”

Cô nghĩ vẫn là người bảo vệ kia, nhưng nhìn lại dáng người thì thấy không giống chút nào.
Đường Lâm tức giận phản bác lại, đừng hy vọng cô sẽ có thái độ tốt với Lý Hãn trong tình huống này.

“Thế nào? Anh ta cũng đã chết rồi, còn không để cho người ta nói à? Sao em lại tức giận như vậy?”

“Lý Hãn, đủ rồi!”
Đồng thời cô cũng nhìn Lý Hãn với vẻ rất kiêng dè. Đã muộn như vậy nên trong văn phòng không còn ai. Nếu thật sự xảy ra chuyện, thậm chí cô có thể không có cả cơ hội kêu cứu.

“Sao vậy? Em có vẻ rất lo lắng khi thấy anh đến!”

Lý Hãn vẫn nở nụ cười dịu dàng như vậy, khi nhìn Đường Lâm, đôi mắt anh ta hơi nheo lại có phần nguy hiểm.
Giọng nói này!

“Lý Hãn?”

Đường Lâm rất bất ngờ khi Lý Hãn đến.
“Ha ha ha, tại sao anh không dám? Tiểu Lâm Tử, anh nghĩ hẳn là em đã nhớ rất nhiều chuyện rồi. Nhưng chắc là hai ngày nay mới nhớ ra chuyện liên quan đến em và Thiết Lang, anh nói có đúng không?”

Lý Hãn nói chính xác như vậy khiến trên mặt Đường Lâm hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Ha ha, em không cần kinh ngạc như vậy! Đương nhiên nếu em muốn biết thì hiện giờ anh có thể nói cho em biết tại sao em nhớ ra chuyện khác sớm như vậy, nhưng lại không thể nhớ được gì về chuyện của hai người. Em muốn biết tại sao không?”
Nhưng mà, vào lúc này, trong khoảnh khắc im lặng đối mặt với nhau, dường như có một giọng nói trong lòng Đường Lâm hét lên, nói đi, để anh ta nói đi.

“Ha ha, em không muốn nghe sao? Anh tưởng em rất muốn biết. Dẫu sao anh cũng đã phải dùng rất nhiều năm trời mới tìm được một bậc thầy thôi miên nổi tiếng thế giới để thôi miên em!”

“Anh...”
Đường Lâm không nói được gì, cô không muốn nghe, nhưng lại mơ hồ muốn biết người Lý Hãn đang nói đến có phải là người cô nhớ hay không.

“Em có tò mò không? Có phải em cũng cảm thấy cuộc sống rất kỳ diệu không? Đường Lâm, thật ra em nên cảm ơn anh. Ban đầu nếu không phải anh hết lòng ngăn cản thì có lẽ em đã chết từ lâu rồi, cho nên dù bây giờ em đau khổ không muốn sống, nhưng anh cũng đã cho em mạng sống... Hơn nữa, em thấy đấy, mặc dù trước đó em đã quên mọi thứ, nhưng sau khi Thiết Lang chết, chẳng phải em cũng nhớ ra rồi sao? Tầng thôi miên của em thật ra là mạng sống của anh ta, có phải vô cùng thần kỳ không?”

Tầng thôi miên là mạng sống của Thiết Lang...

Đó là tính mạng của anh ấy...

Nghe được câu này, Đường Lâm ngơ ngác.

Cô đã nghĩ đến khả năng này, nhưng chính cô lại bất giác từ chối tin tưởng.

Bởi vì cô thật sự sợ hãi rằng cái giá để cô nhớ được chính là cái chết của Thiết Lang.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.