“Bây giờ con thăm hắn thì có lợi ích gì? Không phải ta đã nói với con rồi sao, Trác Phàm có rất nhiều kẻ thù ở Thiên Vũ đế quốc. Nếu con muốn bên cạnh hắn chỉ có thể ngày một mạnh lên mà thôi.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết. Ta chẳng phải đã kể với con, Trác Phàm còn có một nữ nhân thay hắn đỡ lấy một kích mất mạng hay sao? Nếu con là cô ta, liệu con có làm được hay không?”
“Tất nhiên là con làm được.”
“Thế rồi con mất mạng vậy cha phải làm sao? Con chết rồi thì có được ở bên của Trác Phàm hay không?”
“Con…”
Triệu Nguyên Chỉ cứng họng không biết trả lời như thế nào. Cha nàng bèn tiếp tục khuyên nhủ.
“Bây giờ hắn bị trọng thương nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng. Con cứ yên tâm ở đây tu luyện. Bây giờ dù con có đến thì cái gì cũng không thể làm được.”
“Con chỉ muốn nhìn hắn một chút mà thôi.”
“Trước giờ con nhìn chưa đủ sao? Con gái à, không phải cha không muốn tác hợp cho hai đứa, nhưng mà thực lực ngày một chênh lệch con không thấy sao. Trác Phàm là kẻ thường xuyên vào sinh ra tử, con muốn ở bên hắn chỉ khi nào con trở nên cường đại mà thôi. Nghe lời của cha, một khi con đột phá hóa hư cảnh thì cha sẽ không cấm đoán con nữa.”
“Cha nói thật?”
Triệu Nguyên Chỉ đôi mắt sáng lên, nàng hiện tại đã là Thiên huyền tam trọng, muốn đột phá đến hóa hư cảnh chỉ mất khoảng mười năm là cùng. Đối với người thường đây có lẽ là rất lâu nhưng đối với tu giả mà nói thì chỉ như một cơn gió lướt qua mà thôi.
Triệu Bán Sơn bất đắc dĩ gật đầu. Hắn chỉ có một đứa con gái này mà thôi đương nhiên là không nỡ gả cho người khác.
Mà Triệu Nguyên Chỉ lại là thiên phú kinh người, bình thường nàng không hề chăm chỉ tu luyện nhưng vẫn nhanh chóng đột phá đến thiên huyền cảnh. Có thể nói nếu nàng chuyên tâm cộng thêm tài nguyên hắn cung cấp thì không quá mười năm đã có thể ngưng tụ thần hồn.
Nhưng hắn đã lỡ lời thì không thể rút lại được, điều này cũng không tệ lắm. Theo tính toán của Triệu Bán Sơn với thiên phú của Trác Phàm chỉ vài năm nữa sẽ vào được Đại cơ phủ trở thành đệ tử tinh anh.
Tu vi thiên huyền nhất trọng đã có thể làm bị thương một thần chiếu đỉnh phong đủ để thấy khả năng của Trác Phàm đến đâu. Triệu Bán Sơn cũng rất hài lòng khi có vị con rễ như vậy huống chi tên này con được Đại cung phụng coi trọng.
“Ài. Khi nào hắn xong chuyện bên ngoài thì cho ở trong tông môn tu luyện vậy. Như thế con gái cũng không cần phải chạy lung ta lung tung khắp nơi a.”
Suy nghĩ của Triệu Bán Sơn là thế. Hắn nhìn đứa con gái của mình mừng rỡ bước chân đi bế quan tu luyện lắc đầu cười khổ.
Nàng đã từng xin Triệu Bán Sơn cử một vị trưởng lão dẹp yên đám kẻ thù của Trác Phàm nhưng bị hắn cự tuyệt. Bởi vì Thiên Vũ đế quốc không nằm trong quyền quản lí của hắn, mà cho dù có cũng không thể tùy tiện can thiệp vào. Như vậy sẽ làm cho đế quốc đại loạn ảnh hưởng đến nội tình của Tây Châu.
Chính vì thế, Triệu Bán Sơn mới khuyên nhủ nàng tu luyện tăng tiến thực lực để đủ khả năng đứng bên cạnh Trác Phàm. Lí do cực kỳ thuyết phục cho nên mấy ngày qua Triệu Nguyên Chỉ không ngừng minh tưởng tăng cường tu vi
Thế nhưng vừa nghe tin Trác Phàm bị thương nàng lập tức xuất quan đòi đi thăm hắn, Triệu Bán Sơn mới bất đắc dĩ phải khuyên bảo nàng ngừng lại.
Về phía Trác Phàm, sau khi được Dương Tiêu đưa về liền phục dụng bát phẩm đang dược sau đó tập trung chữa trị.
Dương Tiêu không tiện làm phiền bèn dặn dò qua Lục Phi Thanh quan tâm Trác Phàm một chút sau đó rời đi.
Nửa tháng sau, Trác Phàm mở mắt ra, thương thế hiện tại đã hoàn toàn bình phục. Hắn không vội đi ra ngoài mà trải lưng nằm xuống giường nội tâm không ngừng cười khổ.
Xét về nguyên lực Trác Phàm vẫn còn thua xa so với Tần Hạo. Kế hoạch ban đầu của Trác Phàm chính là dùng Huyền Quang Ảo Trận để đánh động tâm lý làm đối phương nổi lên sát cơ với hắn.
Từ lúc nhìn thấy thái độ của Tần Hạo với Hoắc Vũ Cơ thì Trác Phàm đã biết tên này có tình cảm sâu nặng với nàng. Cộng thêm việc luận bàn không cho phép ra tay nặng với đối thủ cho nên Trác Phàm tin tưởng một khi Tần Hạo muốn giết mình thì sẽ có người bay vào can thiệp
Thế nhưng có một điều hắn không ngờ đến chính là đối phương đột phá hóa hư thất bại nhưng vẫn có được thần hồn trùng kích làm hắn suýt chút nữa đã bỏ mạng lại.
“Ài. Chung quy vẫn là tính sai.”
Thở dài một cái nhưng sau cùng Trác Phàm lại hiện lên vẻ mặt mơ hồ. Theo lý mà nói hắn chưa ngưng tụ thần hồn lại bị đối phương dùng thần hồn công kích hẳn là hồn phi phách tán nhưng hiện tại vẫn còn sống sờ sờ, điều này làm hắn cảm thấy khó hiểu.
Nhưng nếu có Phần Thiên Long Tổ hoặc là Thanh Viêm Hỏa Phương ở đây hẳn sẽ giải thích được. Cơ thể của hắn hiện tại đã luyện hóa được Phần Thiên Hỏa, đây có thể nói là vương hỏa có thể bảo vệ nguyên thần. Không thể nói là bảo hộ tuyệt đối nhưng một số đòn tấn công không đủ mạnh như Tần Hạo lần đó thì chưa hẳn gây tổn thương bao nhiêu.