Bên ngoài, ba thế lực lớn hiện tại đang bao vây Bách Yến Môn. Với bọn họ hiện tại diệt Bách Yến Môn không khác gì bắn một con chim cả. Có cường giả Chân Nguyên cảnh thêm hai cường giả nửa bước Chân Nguyên cảnh thi không cần phải sợ. Diệt Bách Yến Môn xong chính là Thiên Quang Tông.
Vệ Bắc Hàn nhìn xung quanh thầm đánh giá đám đệ tử ở đây. Đa phần đều là Nội Tức cảnh cửu trọng và đỉnh phong, hơn năm chục người là Tụ Khí cảnh nhưng vẫn chưa đột phá ngũ trọng, dưới mười người là Tụ Khí cảnh ngũ trọng. Tư chất thế này thật sự quá kém. Thanh Dương Nguyệt Lâu tính ra Tụ Khí cảnh còn nhiều hơn thế này.
Dẫn đầu đám này chính là thánh tử Bành Ngụy vô dụng chẳng có nổi một cái tích sự gì. Tên này hồi đầu đến, đi cùng với hai kỹ nữ xinh đẹp ăn mặc hở hang nhưng vì được huấn luyện gắt gao nên đệ tử hai bên đều biết mấy loại nữ nhân này không tốt đẹp gì hết nên không nhìn.
"Nạp Lan Vấn, giờ bổn thánh tử cho ngươi hai lựa chọn! Một là rút khỏi đây, rồi gả Nạp Lan Diễm Y đến đây cùng với Vệ Tú Uyên, ta sẽ nể mặt mà cho làm chính thất và trắc thất. Hai là các ngươi sẽ chết!" Bành Ngụy ngạo mạn nói.
Đệ tử của ba phái thầm chửi sao tên này ngu thế. Cho dù có là thánh tử cao quý thì cũng không thể ra lệnh thế này được. May mà bên Nạp Lan Vấn và Vệ Bắc Hàn chỉ có Nạp Lan Diễm Y đứng cùng với Vệ Quân và Vệ Thanh, nàng không chú ý nhiều. Nếu mà để Vệ Tú Uyên nghe được thì nàng ta sẽ đòi tự tử còn hơn gả cho tên thánh tử Bành Ngụy vô dụng này.
Câu này đã chạm trúng nghịch lân của Vệ Bắc Hàn. Gã đã thề là cho dù Thanh Dương Nguyệt Lâu có diệt môn thì nhất quyết cũng không thể gả cháu mình cho tên Bành Ngụy vô dụng này!
Ngừng dòng suy nghĩ, Vệ Bắc Hàn một chưởng phóng đến chỗ Bành Ngụy. Hắn không kịp tránh né mà văng thẳng vào tường, in một hình trên đó. Hai kỹ nữ nhìn thấy cảnh này hoảng sợ, la hét rồi chạy đi.
"Hừ, tên phế vật như ngươi mà cũng muốn lấy Uyên nhi? Ta đánh ngươi như thế còn nhẹ đấy!" Vệ Bắc Hàn kiềm nén phẫn nộ, giọng uy nghiêm nói: "Bách Yến Môn sắp diệt môn đến nơi mà còn lắm mồm! Gọi phụ thân ngươi ra đây đánh với ta. Cứ tiếp tục đánh với ngươi thì kẻ khác sẽ nói ta ỷ thế ăn hiếp hậu bối mất."
Đệ tử Bách Yến Môn thấy cảnh này tay chân run rẩy không ngừng. Bọn họ đã được tận mắt chứng kiến uy lực của cường giả nửa bước Chân Nguyên cảnh đấy! Kiếm trên tay cầm cũng không vững được, trong đầu thầm cầu mong là môn chủ và các trưởng lão đến nhanh.
Bỗng nhiên một luồng uy áp phóng đến khiến vài dặm xung quanh như bị một sức mạnh nào đó đè lên. Sau đó Bành Khương cùng các trưởng lão xuất hiện, ánh mắt âm trầm nhìn thế cục xung quanh. Quân số của Bách Yến Môn vô cùng thất thế, không thể so với hơn một vạn của ba thế lực lớn, còn thêm sự giúp đỡ của Xà tộc chính là không có lấy một cơ hội thắng. Lão thử nhìn qua thằng con mình, trong lòng thầm mắng đứa con này thật vô dụng. Nãy giờ đứng một bên lão cũng biết thằng quý tử này não có bị úng bước hay không mà tự tiện yêu cầu gả hai thánh nữ cho nó. Đúng thật là làm mất mặt Bành gia mà!
"Vệ lão đầu, ngươi làm gì cũng phải vừa vừa thôi, nó cũng đáng tuổi con tuổi cháu của ngươi đấy. Ỷ thế ức hiếp hậu bối là không được." Bành Khương vừa nói vừa vuốt bộ râu ngắn ngủn của mình.
Câu này truyền đến khiến cho các đệ tử Tụ Hiền Thi Văn Các và Thanh Dương Nguyệt Lâu cười không dứt. Nạp Lan Diễm Y cũng không nhịn được cười, ánh mắt khinh thường nhìn Bành Khương. Phải nói thế nào nhỉ? Tuổi con tuổi cháu? Vậy chẳng lẽ Bành Ngụy đánh Vệ thúc là được sao?
"Thánh nữ điện hạ, người xem, tên này tính ra cũng là tuổi cha tuổi bác của người đấy mà suy nghĩ chẳng ra sao hết." Vệ Quân cười cười nói.
Xà Vương nhìn cảnh này không khỏi chán nản. Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao tên thánh tử kia lại bị ghét thế rồi. Cha như thế này thì dạy con được cái gì chứ. Đã không có tài thì còn thôi đi, ỷ thế gia đình làm loạn vậy mà cũng không dạy nổi con mình thì đừng có dạy người khác.
Nạp Lan Vấn không muốn dây dưa thêm nữa liền hạ lệnh cho đệ tử tấn công. Ngày hôm nay chính tay lão sẽ khiến Bách Yến Môn biến mất khỏi Đông Tinh đại lục này. Nhận được lệnh tấn công, đệ tử hai bên lau vào nhau, Xà Vương cũng ra lệnh cho ba ngàn tộc nhân tiến lên tấn công.
Mở đường chính là hai huynh đệ Mục gia và Chu gia lên trước nghênh đón những đệ tử nằm trong tổng bảng của Bách Yến Môn. Lúc đầu chúng dựa vào người đông mà muốn xử gọn hết nhưng đều bị suy nghĩ của bản thân vả không rượt phát nào.
Chu Tằng thi triển Phong căn tạo ra một cột lốc xoáy phóng đến chỗ đám đệ tử Bách Yến Môn đứng xung quanh mình rồi dùng Mộc căn khiến mặt đất mọc ra những cây leo quất vào đám đệ tử xung quanh. Nhìn thấy cảnh này những kẻ xung quanh hoảng sợ vứt vũ khi xuống mà chạy tán loạn.