Ba Ngải Tư biết bản thân sớm muộn gì cũng bị Triệu Đức Hành phát hiện ra nhưng sao lại sớm thế này? Thật ra có thêm vài ngàn năm nữa thì Ba Ngải Tư vẫn cảm thấy sớm chứ không riêng gì thời gian này. Nếu bị phát hiện thì y có lẽ nên lo cho gia đình Minh Vương đầu tiên.
Không cần chừ, Ba Ngải Tư phát tính hiệu cho toàn bộ những người có kết nối tinh thần với y.
"Thông báo khẩn cấp, có gián điệp từ Thiên giới đến! Trong vài tháng nữa sẽ có thêm người đến bắt chúng ta."
Phát đi thông báo, Ba Ngải Tư lao ra ngoài mặc kệ mọi thứ mà không biết có kẻ đang theo dõi mình.
"Ngươi làm vậy có ổn không?"
"Sao lại không? Ba Ngải Tư không có thay đổi tương lai mà chỉ kéo dài thời gian chết của bản thân thôi. Ngươi hiểu vấn đề mà."
"Chúng ta có cần làm gì không? Ta cũng không muốn nhìn con của A Ngạn chết thảm đâu. Dù sao giao tình giữa ta và nàng ta cũng tốt."
"Không được, ngươi không thể làm gì đâu. Người càng giúp thì càng khiến y chết thảm hơn thôi."
"Ta biết nhưng có điều người làm vậy không cảm thấy gì sao?"
"Hai người thôi đi được không? Mọi chuyện không cứu được nữa đâu."
_ _ _ _ _
Dương Hoa Điện.
Ba Ngải Tư tập trung mọi người tại đây bàn chuyện. Y muốn quyết định bản thân sẽ cùng bốn người còn lại và ba đứa con rời đi để tránh phiền phức không cần thiết cho người khác. Y không muốn vì mình liên lụy nhiều sinh mạng như vậy. Nếu y chết thì cũng coi như là không có số đi tiếp, đành giao lại cho thế hệ tiếp theo.
Toàn bộ nghe vậy bất giác rùng mình.
Mâu Thành Vũ phản ứng: "Rốt cuộc chuyện này là sao?! Đại ca, huynh chắc chắn là có gián điệp không?"
"Ta không lừa đệ đâu. Triệu Đức Hành giờ đã muốn ra tay với chúng rồi. Đêm dài lắm mộng, hắn sẽ không để ta tìm đến cửa báo thù đâu. Nếu không muốn liên lụy thì phải rời khỏi đây." Ba Ngải Tư giải thích.
"Rốt cuộc chuyện này là sao?! Ngươi muốn mang đệ đệ ta đi khi bọn ta mới gặp lại nhau sao Ba Ngải Tư?! Ngươi ích kỷ cũng vừa vừa thôi!" Nạp Lan Diễm Y phản đối.
"Vậy ngươi muốn toàn bộ nhân loại và đệ đệ ngươi chết à? Ta không đùa đâu. Một mầm họa để đó không ổn đâu." Ba Ngải Tư lạnh nhạt phản bắc.
"Ba Ngải Tư! Đừng nghĩ ngươi mạnh liền có thể giễu võ với ta! Dù có chết ta cũng không để A Bàng đi!" Nạp Lan Diễm Y càng tức giận hơn.
"A Bàng, đệ quyết định. Một là đi theo bọn ta cứu nhiều người, hai là hèn nhát ở lại đây rồi chết thảm vì sự ích kỷ của tỷ tỷ đệ. Đệ chọn đi, ta không ép đệ phải đi theo đâu." Ba Ngải Tư nói rồi nháy mắt ra hiệu với Mâu Thành Vũ.
Nạp Lan Diễm Y khuyên ngăn Tống Mao Bàng đừng tham gia vì nó rất nguy hiểm. Nàng không muốn mất hắn, giờ người thân của nàng còn quá ít, không thể để thêm ai chết nữa.
Tống Mao Bàng đối mặt với loại chuyện này sinh ra rất nhiều phân vân. Hắn chính là hận Triệu Đức Hành đến tận xương tủy, muốn túm đầu tên đó xuống đánh nhưng đối mặt với lời nói của tỷ tỷ cũng không thể không nghe. Người quan tâm hắn nhất khi còn ở Hoàng Cung chính là nàng. Hắn không biết phải làm sao cả.
Tống Mao Bàng run lên: "Tỷ... Ta... xin lỗi...
Nói rồi Tống Mao Bàng rút chủy thủ trong người đâm vào vai Nạp Lan Diễm Y, ảnh mắt xuất hiện tia máu.
Ba Ngải Tư và Mâu Thành Vũ lao lên dùng linh lực kết thành xích sắt trói Nạp Lan Diễm Y lại. Mọi người bàng hoàng không hiểu chuyện gì thì Nạp Lan Diễm Y hét những tiếng chói tai rợn người.
"Aghhhh! Lũ khốn! Ta nhất định phải giết các ngươi!"
Nguyên Ngọc và Nguyên Ly liền tạo ra kết giới ngăn chặn tinh thần lực của kẻ giả mạo Nạp Lan Diễm Y tấn công mọi người. Bọn họ không ngờ được là con quỷ này tinh thần lực lại mạnh hơn bọn họ nghĩ.
Nguyên Ly sử dụng Quang căn thanh tẩy con quỷ khiến nó lộ ra nguyên hình là một nữ nhân da xanh xao, toàn thân lở loét trông rất rợn người. Nạp Lan Vấn chứng kiến cảnh này đau lòng cho cháu gái không thôi, còn Tống Mao Bàng chính là giận dữ.
"Hay lắm! Dám giả mạo tỷ tỷ ta! Ngươi chán sống rồi đúng không?!" Tống Mao Bàng tức giận định xông đến thì một bàn tay giữ lấy hắn.
"Đừng nóng, sẽ hỏng việc mất."
Ba Ngải Tư, Mâu Thành Vũ, tỷ muội Nguyên gia và ba hài tử kinh hãi nhìn tàn ảnh đang nắm lấy cánh tay Tống Mao Bàng. Ba Ngải Tư biết kẻ này, hắn gọi là Thôn Đằng - thủ hạ dưới trướng mẫu thân, là một trong 50 Thánh Quân mạnh nhất bảo hộ Thiên Hoang Tinh Cầu.
"Nghe ta, đừng nóng giận. Người làm vậy sẽ hỏng việc mất." Thôn Đắng khuyên nhủ.
Tống Mao Bàng trợn mắt: "Ngươi.... Chẳng phải đã chết rồi sao? Làm sao ngươi... lại có thể ở đây?"
"Có chết hay không đều không quan trọng. Tốt nhất đừng nóng giận mất khôn" Thôn Đằng nghiêm giọng.
"Bỏ ra!" Tống Mao Bàng vùng tay khỏi Thôn Đằng thì càng bị giữ chặt hơn.
"Tỷ ngươi chưa chết đâu. Ta cứu nàng ta rồi." Thôn Đằng nói.
Đến đây Tống Mao Bàng mới dịu đi chút mà nghe người khác nói.
"Kyaghhhhh! Thả ta ra! Ta giết các ngươi!"
"Rốt cuộc thứ đó là gì vậy?" Nguyên Ly hỏi.
"Là thuộc hạ của Hấp Huyết Tinh Vương - Mê Ảnh Quỷ. Không ngờ là nó vẫn còn sống đến giờ." Thôn Đằng trả lời.