Một khắc sau, cả hai đến trước một cánh cửa có đề một câu "Hãy cẩn thận kẻ khác rút hồn của ngươi" khiến Mâu Thành Vũ khó hiểu. Tiêu Hà vẫn bình thản, quay sang nhìn hắn hỏi là có gan dám bước vào đây hay không. Mâu Thành Vũ lưỡng lự nhưng rồi cũng đẩy cửa bước vào.
Đợi hắn vào trong, Tiêu Hà bật cười, nàng không ngờ trên đời lại có tên liều lĩnh như hắn. Câu "Hãy cẩn thận kẻ khác rút hồn của ngươi" đang ám chỉ cần người có lực lượng linh hồn đủ mạnh hoặc Hồn căn để bổ sung nếu không thì sẽ hồn phi phách tán nếu không chịu được.
Bên trong, Mâu Thành Vũ bước đi trong trên một vùng đất cằn cỗi, chỉ có vài ngọn cỏ hoang phấp phới bay trong gió. Hắn không ngạc nhiên mấy vì những nơi khảo hạch đều sẽ như vậy và có nhiều thứ đang chờ hắn.
Grừ!
Từ xa, một bầy Khắc Hồn Lang Yêu chạy đến, con nào cũng gầm gừ đáng sợ, dường như không còn tỉnh táo. Mâu Thành Vũ triệu Càn Khôn Đồ ra, từ bên trong một con kỳ lân chui ra tung một trảo về phía bầy Khắc Hồn Lang Yêu khát máu. Mấy con lang yêu này chỉ là một đám yêu thú tứ giai nên không khó khăn gì để giải quyết được nhưng hắn không mất cảnh giác. Đây là kế điệu hổ ly sơn khiến cho những kẻ tham gia khảo hạch mất cảnh giác rồi từ từ chết dần chết mòn qua từng khắc.
"Xem ra nơi này không nên ở lâu. E là ngoài đám lang yêu này thì không chừng còn có nhiều linh thú hay còn có thần thú xuất hiện." Mâu Thành Vũ thoáng nghĩ rồi lấy Đoạn Nguyệt Giản ra, cảnh giác tiến lên.
Lúc đầu đi được vài dặm chỉ chém giết được yêu thú thất giai trở xuống khiến Mâu Thành Vũ chán nản nhưng không mất cảnh giác. Nếu hắn chìm trong chiến thắng mãi thì không thể nào hoàn thành được. Qua một canh giờ, một linh thú nhất giai Cuồng Dã Hùng xuất hiện.
Dã hùng gầm lên vài tiếng, xông thẳng đến định xé xác hắn thì Mâu Thành Vũ dùng Càn Khôn Đồ triệu ra một con ngân điểu lớn tấn công dã hùng nhưng ngân điểu của hắn lại bị nó xé làm hai rồi tan biến. Không sợ hãi, hắn triệu ra một con lang yêu và dực ưng. Hai con này tu vi linh thú nhị giai nên nhanh chóng giải quyết Cuồng Dã Hùng.
Mâu Thành Vũ có chút chán ghét, hắn đi lâu như vậy mà mới có một con linh thú. Đó vẫn chưa phải điều làm hắn chán ngán nhất mà thứ hắn tò mò là câu nói cẩn thận kẻ rút hồn hắn. Hắn không lo lắng, bản thân hắn có Hồn căn, có thể dùng bổ sung hồn lực nên chẳng có gì để quan tâm.
Hắn lại tiếp tục, hai canh giờ một khắc sau, hắn đến được một sơn cốc lớn, nơi này làm hắn nhớ đến nơi trước kia bản thân từng ở. Khác với cảnh cằn cỗi hắn vừa thấy hơn ba canh giờ trước thì bây giờ lại là một khung cảnh thần tiên. Chắc chắn nơi này sẽ có một linh thú cao cấp canh giữ nên hắn phải cẩn thận hơn nữa.
Ma khí nơi này vô cùng dồi dào, không vì sự kiện sáp nhập với Thiên giới mà có linh khí nào khiến hắn không khỏi kinh ngạc. Ma khí và linh khí hắn có thể hấp thu được vì nhục thể hắn hiện tại là Nhân tộc nhưng hồn phách là của một kẻ bán ma bán quỷ nên ma khí hay linh khí đều không làm khó được hắn.
Quan sát một lượt, hắn thu được nhiều linh thảo thất giai quý hiếm. Không ngờ cái nơi hẻo lánh như mấy bà bán rau ế hàng ngoài chợ này lại có nhiều linh thảo dù có ra giá trên trời cũng không mua được. Không biết vì sao lại có cảm giác chột dạ nhưng hắn cũng không quan tâm.
Grào!
Mâu Thành Vũ vừa mới thu hết linh thảo vào giới chỉ thì tự nhiên nghe tiếng sư tử gầm. Hắn cầm chặt Đoạn Nguyệt Giản trên tay, tinh tế điều khiển Càn Khôn Đồ bay xung quanh mình. Ngay sau đó một con Tử Dực Nguyên Sư với đôi cánh lớn màu đen bay đến gầm lên thị uy với hắn.
Hắn cười nhạt, cùng lắm chỉ là một con súc sinh chẳng có gì đáng nói mà dám ra oai với hắn. Đây chỉ là một con Tử Dực Nguyên Sư biến dị nên màu của nó không phải là tím đơn thuần nữa mà còn có chút lam nhạt trên cánh và bờm nó, tu vi cùng lắm là linh thú ngũ giai, không quá nguy hiểm.
Nguyên sư khinh bỉ nhìn hắn: "Nhân loại ngu xuẩn, ngươi biết thế nào là trời cao đất dày không? Đã có bao nhiêu kẻ bỏ mạng ở đây vì bị ta rút hồn phách, cắn nuốt từng kẻ đến chết. Ta khuyên ngươi tốt nhất nên quay đầu lại rồi trở về nhà, sống bình lặng đến hết đời đi chứ đừng có mà ngu ngốc mà bỏ mạng tại đây.
"Cùng lắm cũng chỉ là một con súc sinh mà cũng dám ra lệnh cho bổn tọa. Huyết mạch thấp hèn như ngươi không thể tồn tại quá lâu trong Thú tộc." Mâu Thành Vũ mắt điếc tai ngơ, cười nhạt nhìn nguyên sư.
Đối với hắn, con Tử Dực Nguyên Sư này chẳng đáng để hắn đặt vào mắt. Hỗn Độn chính là một trong những kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn của Thú tộc, sở hữu huyết mạch cao quý, Hỗn Độn Bạo Khí một khi mở ra sẽ tạo ra uy áp khiến những kẻ cho dù là thần thú hay thánh thú (không nói đến Tứ Đại Thánh Thú) đều phải quỳ xuống phục tùng hắn. Có điều hắn không muốn dùng đến Hỗn Độn Bạo Khí để tăng thêm phần kịch tính cho trận đấu sắp diễn ra.