Tiếng bạt tay này khiến cho y sĩ trong phòng không khỏi hoảng hốt nhìn về phía hai con người đối diện. Nguyên Thủy Tinh Kiếm là ai? Hắn chính là đệ nhất thần binh của Cuồng Ma Tà Long, sức hủy diệt đủ so sánh với một thánh quân đứng trong mười kẻ mạnh nhất. Ấy vậy mà Vương Giả Chi Vương lại dám tát hắn một cái.
Nguyên Thủy Tinh Kiếm bất động không hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn sờ lên mặt mình, ánh mắt rung động không biết vì sao lại cảm thấy đau. Một kẻ như hắn đã từng trải qua chiến trường đẫm máu, không chút khoan nhượng với kẻ thù bao giờ, những cơn đau mài mòn kiếm hắn cũng không quan tâm hay quá đau đớn gì. Vậy sao lúc này chỉ vì một cái bạt tay lại đau như vậy?
Điền Khách cho kẻ khác bao nhiêu cái lá gan cũng không ai dám lại tát Nguyên Thủy Tinh Kiếm cho thanh kiếm ngốc này tỉnh. Ba Ngải Tư rất sợ mất đi một ai hay thứ quan trọng với mình nên mới luôn cố gắng giữ gìn. Tất nhiên Nguyên Thủy Tinh Kiếm cũng nằm trong số đó. Nhưng Ba Ngải Tư lại quên mất là hắn là một thanh kiếm bảo vệ chủ nhân chứ không phải chủ nhân bảo vệ kiếm.
Chính vì thế nên là Điền Khách quyết định nhân lúc Ba Ngải Tư bất tỉnh, không biết gì hắn mới dạy cho Nguyên Thủy Tinh Kiếm biết vai trò của bản thân. Nếu cứ tiếp tục thế này thì không chừng chính Ba Ngải Tư phải bỏ mạng vì thanh kiếm này mất, và hắn không cho phép.
"Bảo vệ chủ nhân là bảo vệ thế hả? Binh khí chúng ta được sinh ra để bảo vệ chủ nhân và phò tá cho chủ nhân. Sao ngươi lại để chủ nhân bảo vệ ngươi? Nguyên Thủy Tinh Kiếm, ta biết hành động đó là xúc phạm đến danh dự của đệ nhất Thất Đại Họa Thần Binh của ngươi nhưng ngươi thế này cũng xúc phạm đến danh dự của ngươi. Đừng để Ba Ngải Tư phải bảo vệ ngươi. Ngươi cứ xem như đây là bài học đi." Điền Khách nói rồi bỏ đi, để lại Nguyên Thủy Tinh Kiếm vô hồn nhìn theo.
Các y sĩ xung quanh đều cố gắng lờ đi sự hiện diện của hắn nhưng không thể phớt lờ mãi được nên là đành im lặng, không nói gì hết. Chủ nhân bọn họ vừa mới tát người ta xong, vậy chẳng lẽ để bọn họ ở đây trút giận thay à? Dù muốn rời đi ngay nhưng người trên giường bệnh vẫn chưa xong thì cũng không thể rời đi được. Kiểu nào bọn họ cũng chết vậy chỉ cầu mong kiếp sau lão Minh Vương cho bọn họ đầu thai vào thế gia vọng tộc, ăn sung mặc sướng là đủ rồi, không cầu gì hơn nữa.
Qua một thời gian, Nguyên Thủy Tinh Kiếm vẫn ngồi đó suy ngẫm lại cuộc đời mình dù cho các y sĩ đã rời đi hết. Hắn nhớ lại thời gian này rất vui nhưng nó vẫn chẳng thể khiến hắn vui quá lâu. Hắn thân là một thần binh lại để chủ nhân bảo vệ hắn từng li từng tí. Đây chính là sự xúc phạm đối với một thần binh như hắn nhưng lại không nhận ra mà cứ để chuyện này tiếp diễn.
Ví dụ khi ở một bí cảnh, hắn không thể hiện nguyên thần ra cứu y mà phải để y bảo vệ hắn đến đây bây giờ. Liệu y có thất vọng về hắn không? Y sẽ bỏ hắn sao? Hắn làm thần binh tệ như vậy thì chuyện y bỏ rơi hắn là sớm muộn nhưng hắn biết y sẽ tiếc nuối một thần binh mạnh như hắn nên vẫn sẽ giữ lại làm vật trang trí.
***
Ba Ngải Tư bước đi trong thức hải vô định, khung cảnh lần này lại khác đi. Xung quanh y toàn là mây mù chẳng có điểm dừng. Y bước đi trong vô định, không biết bản thân đang đi về đâu. Dường như y là một con rối vô hồn không cảm xúc, đến bản thân tồn tại ra sao cũng không biết.
"Tư nhi, là con phải không?"
Ba Ngải Tư giật mình quay đầu lại thì thấy một nữ nhân giống y đến bảy phần đang đang rộng hai tay, ánh mắt hiền dịu, môi nở nụ cười không phân biệt được cảm xúc vui hay buồn giống như cố gắng giấu chúng đi. Y hoàn toàn lạ lẫm với nữ nhân này, giống như chưa từng gặp nhau một lần trong đời cȧ.
Thấy y đứng bất động, Ba Tư Ngạn lên tiếng: "Tư nhi, con quên mẫu thân rồi sao? Ta đã chờ con ở đây rất lâu, cả mấy vạn năm nhưng con chưa từng nhớ đến ta. Tư nhi, con có thể lại gần để mẫu thân ôm con một cái không?."
Lời nói này giống như mật ngọt rót vào tai y, lâu rồi y chưa nghe lại giọng nói này và cũng rất lâu rồi chưa tình thấy hình bóng ấy. Không chần chừ, Ba Ngải Tư chạy lại ôm lấy mẫu thân, nước mắt giàn giụa như một đứa trẻ.
Ba Tư Ngạn ôm lấy con trai, dù y có cao hơn một cái đầu đi chăng nữa đối với bà vẫn là một tiểu hài tử ngày ngày đi sau bà, nũng nịu không chịu rời. Có lẽ nếu như Hấp Huyết Tinh Vương không xuất hiện, không gây ra Đại Chiến Thiên Ma thì bây giờ hai mẫu tử sẽ không bị chia cách thế này. Dù rất muốn dành nhiều thời gian bên y nhưng lại không thể. Tàn hồn này chỉ có thể duy trì thêm vài ngày nữa. Thời gian ít ỏi đó bà nhất định sẽ bù đắp cho y, yêu thương y cho đến lúc hồn phi phách tán.