Tóm gọn lại là chuyện rất phức tạp. Bọn họ cũng không muốn gây khó dễ cho những thế lực yếu hơn nhưng mọi chuyện giờ cấp bách vô cùng, không muốn cũng phải cố mà hoàn thành. Thêm nữa, sau khi bọn họ bế quan, lưu lại ba sủng vật đã có linh trí bảo hộ hai môn phái đảm bảo không kẻ ngu ngốc nào dám đến đây khiêu khích. Nếu như giết được Triệu Đức Hành thì bọn họ sẽ nâng đỡ hai môn phái này cùng với Lạc Hoa Kiếm Môn trở thành tam đại môn phải lớn nhất Đông Tinh đại lục dù cho có nhiều môn phái hơn nữa. Như thế chỉ mới là bước đệm đầu thôi vì sau này bọn họ vẫn cần cả ba môn phái này giúp đỡ ít nhiều để thành lập quốc gia ngay tại Dị Ma Vực thành công và phần thưởng cũng không hề nhỏ.
Nói thêm vài câu, hai người cũng không muốn ở lại nói chuyện quá lâu nên là cũng nhanh chóng rời đi. Tống Mao Bàng và Mâu Thành Vũ cùng hai thánh nữ chờ bên ngoài không khỏi lo lắng cho cả hai. Đây đúng là muốn giết người đấy. Chuyện hai huynh đệ Tống - Mâu quan tâm nhất chính là tự nhiên lại muốn để cho ba sủng vật chung một núi, nếu chúng cắn chết nhau rồi thì phải làm sao? Thật sự là chẳng còn gì có thể nói được cả.
"Rốt cuộc ngươi nghĩ ra cái ý tưởng điên rồ gì thế này? Chúng ta không muốn làm tổn thương ai nhưng để chúng chết không ổn. Cho dù nhờ linh khí tu luyện ra linh trí thì bản năng khát máu vẫn không thay đổi được." Tống Mao Bàng minh bạch cho hai nàng nhưng chẳng ai thèm nghe cả.
Vệ Tú Uyên lên tiếng cắt ngang: "Chuyện ba sủng vật đó hai môn phái có thể xử lý bằng cách mỗi năm bắt yêu thú từ bên ngoài thả vào trong núi nhưng ngược lại hai yêu thú đó cũng phải lấy một thứ ra trao đổi. Ngọn núi nhiều yêu thú nhất là Liệt Phong Sơn, chỉ cần có tinh hạch yêu thú thì mọi chuyện sẽ song phương cùng có lợi hơn là một người."
Lời đề nghị này cũng không quá đáng nên chấp nhận được. Đối với yêu thú thì tinh thạch cũng không có tác dụng nhiều lắm nên chúng thường sẽ vứt những thứ đó đi mà giữ lại nội đan. Hơn nữa thứ mà ba sủng vật kia ghét ăn nhất lại là tinh hạch vì nó chỉ có tác dụng lưu trữ linh lực thôi nên không cần.
"Tình hình hiện tại có thể trong thời gian 35 năm không cần cung cấp yêu thú từ bên ngoài vào núi nhưng vẫn không được. Với tu vi hiện tại của bọn ta săn bắt yêu thú tam giai cũng là miễn cưỡng lắm, nếu yêu cầu yêu thú tứ giai thì e là phải đợi ta đột phá Chân Nguyên cảnh rồi hãy nói." Nạp Lan Diễm Y nói.
Nguyên Ngọc nghe những lời này không tức giận nhiều, cùng lắm nàng vẫn muốn sủng vật của mình hưởng tài nguyên tu luyện tốt nhất. Tu vi của A Mẫn và hai ma chu là yêu thú bát giai sơ kỳ, mới đột phá vài ngày trước. Với tu vi này thì cần đến một lượng lớn yêu thú lục giai trở xuống nhưng xem ra là quá khó khăn với Tụ Hiền Thi Văn Các rồi.
"Đây là Hải Sâm Minh Dực La, nó rất phù hợp cho Băng căn của thánh nữ diện hạ. Nó có thể giúp thánh nữ trong thời gian ngắn đột phá vài trọng, tăng linh lực lên nên giúp ích rất nhiều trong việc bảo hộ môn phái. Có điều thánh nữ cũng phải cẩn thận khi tăng cấp quá nhanh dẫn đến căn cơ không ổn định. Sau khi đột phá hãy ổn định căn cơ, trong ba tháng ngừng tu luyện mà làm vài chuyện khác." Nguyên Ngọc từ giới chỉ lấy ta một cây linh thảo xanh đưa cho Nạp Lan Diễm Y.
Mâu Thành Vũ nhất thời không biết nói gì với Nguyên Ngọc. Nàng ta đây là đang muốn để cho Nạp Lan Diễm Y đột phá rồi đi săn bắt yêu thú cho A Mẫn dùng. Đây là đang muốn gây khó dễ tỷ tỷ của nhị ca hắn!
Tống Mao Bàng không nói gì mà chỉ cảm thán Thánh Mẫu nương nương này thật sự không còn cái lý tưởng cao đẹp nữa rồi. Đây là muốn lợi dụng tỷ tỷ hắn cho đại chiến sắp tới nhưng hắn cũng không thể ý kiến được. Triệu Đức Hành tâm địa độc ác, nhất định sẽ ra tay đầu tiên với tỷ tỷ và biểu muội hắn nên tăng tu vi chính là cách bảo đảm sinh mệnh bản thân. Dù là lợi dụng nhưng Nguyên Ngọc cũng không phải loại người đã mất tính người, vẫn biết thế nào chừng mực. Đây là có lợi với tỷ tỷ và biểu muội hắn nên không ý kiến.
Cuối cùng Nguyên Ngọc đưa cho Nạp Lan Diễm Y một góc Hải Sâm Minh Dực La và Vệ Tú Uyên một cái Đông Tàn Phục Hoa sử dụng. Hai thứ này kết gợp với thiên phú của bọn họ đảm bảo không quá 2 năm liền đột phá Luyện Mạch cảnh, trở thành những thiên tài trẻ tuổi, xem như xếp ngang hàng với các vị trưởng lão. Đây thực là có lợi cho bọn họ nhưng tương lai cái giá phải trả lại chính là phải tham gia vào Đại Chiến Thiên Ma lần ba.
Sau đó người nào người nấy đều đi làm việc của mình. Huynh đệ Tống - Mâu lần lượt rời đi đến hai ngọn núi là Hoàn Quyên Sơn và Đông Quan Sơn bế quan tu luyện, tiếp nhận sự chỉ bảo của Thôn Đằng và Tiêu Hà thánh quân. Hai tỷ muội Nguyên gia thả A Mẫn cùng A Nghiêm và A Duy một chỗ, dặn dò đám nhóc trong 500 năm hãy tự lo cho bản thân, bọn họ sẽ nhanh chóng quay lại sớm nhất