"Được!" Lần này Ngô Lăng Vi không những không nổi giận mà còn ngượng ngùng gật đầu.
Cô ấy đã tin tưởng Tả Tu hơn. Lòng bàn tay của Tả Tu vận chuyện chân khí, sau đó bắt đầu đi từ rốn của Ngô Lăng Vi, dẫn dắt chân khí của cô ấy đi từ dưới lên trên và từ từ đẩy nó đến đường xương ức.
Đột nhiên bị lòng bàn tay của Tả Tu đè xuống, lại còn tỏa ra nhiệt lực làm cho cả người Ngô Lăng Vi run lên.
Nhưng ngay sau đó, một luồng chân khí mạnh mẽ từ đường xương ức của cô ấy bay vọt lên, dưới sự tác động của lòng bàn tay Tả Tu, nó đã đi thẳng đến huyệt Kiên Tỉnh trên vai cô ấy.
Bùm bùm!
Hai tiếng vang rất nhỏ nhẹ.
Ngô Lăng Vi cảm thấy các huyệt Giao Hội trên vai mình chợt được khai phá, huyệt Dương Duy đã được khai thông hoàn toàn.
Lúc này, cơ thể dương kinh nối liền từ đầu đến chân, chính thức tiến vào Khí cảnh tiểu chu thiên. Lần lượt, từng luồng chân khí nhanh chóng lưu chuyển trên mạch Dương Duy, chu kỳ càng lúc càng mạnh hơn!
Tả Tu lưu luyến rút tay về, cảm giác đầy đặn vừa rồi trên lòng bàn tay anh thực sự rất tuyệt.
"Tả Tu, cảm ơn anh rất nhiều."
Ngô Lăng Vi lập tức vui mừng khôn xiết.
Vận hành tiểu chu thiên chín lần, Ngô Lăng Vi dừng công pháp, tràn đầy cảm kích nói.
Trong đôi mắt của cô ấy không còn sự tức giận nữa, thay vào đó là tràn ngập sự dịu dàng.
"Không cần khách sáo, vì nể mặt chị Nhan cho nên tôi sẽ giúp cô một lần, cô mặc quần áo vào đi, bây giờ cô có thử một chút quyền pháp của mình rồi."
Tả Tu nói.
Mặt Ngô Lăng Vi đỏ lên, cô ấy nhớ lại vừa rồi lòng bàn tay của Tả Tu đã chạm vào mình, cảm thấy trên người mình có hơi kỳ lạ, vội vàng mặc quần áo cho đàng hoàng tử tế, sau đó cô ấy chợt đấm một quyền thật mạnh vào bàn trà bằng cẩm thạch! Rầm! Đá cẩm thạch cực kỳ chắc chắn đã bị nứt ra. Cơ thể mềm mại của Ngô Lăng Vị đột nhiên run lên:
"Không ngờ là uy lực La Hán quyền của nhà tôi lại tăng lên gấp mười lần!"
Nhan Xạ cũng rất sửng sốt: "Mạnh quái! Tả Tu, càng ngày cậu càng làm cho chị đây phải cảm thấy ngạc nhiên về cậu đấy!"
"Có thể làm cho chị Nhan giật nảy cả mình, đây chính là mục tiêu tôi mà tôi phấn đấu đấy."
Tả Tu cười như không cười nhìn vào cái miệng nhỏ của Nhan Xạ, đôi môi đỏ mỏng kiều diễm ướŧ áŧ, thực sự quá mê người.
Nhan Xa liếc mắt nhìn Tả Tu một cái, đồng thời đôi môi đỏ mỏng mím chặt lại.
Tả Tu lập tức cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, cái nhìn này của cô ấy quả thực quá quyến rũ rồi.
"Được rồi, theo tôi về phòng, giúp tôi chữa lành vết sẹo, tôi có chuyện muốn nói với cậu." Tất nhiên là cô ấy có thể hiểu được hàm nghĩa giật nảy cả mình của Tả Tu, cho nên Nhan Xạ đã bày ra một ánh mắt quyến rũ và kéo Tả Tu đến phòng riêng của mình.
Tả Tu hào hứng bước vào, anh chiêm ngưỡng dáng người cực kỳ gợi cảm của Nhan Xạ từ phía sau, không biết tại sao mà mỗi lần anh nhìn thấy Nhan Xạ thì cả người đều có một loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào.
Ngược lại, Hàn Nguyệt cũng là mỹ nữ tuyệt đỉnh, nhưng khi ở trước mặt Hàn Nguyệt, nội tâm của Tả Tu lại hoàn toàn không có nửa điểm dao động.
"Tả Tu, sáng nay, thị thủ Kiều đã tỉnh lại rồi, ông ta nhờ tôi cảm ơn cậu, ngày mai ông ta muốn mời cậu ăn cơm."