- Mạc Vũ tiểu thư, là thiên tài nổi tiếng nhất trong thuần thú học đồ, cùng đám người điện hạ sát hạch thuần thú sư, phát ra ánh sáng chói mắt. Trong lòng điện hạ của các vương quốc đều thầm mến, ngầm cạnh tranh, hy vọng có thể nhận được sự ưu ái của nàng...
Thuộc hạ của Vân Đào tiếp tục truyền âm.
Biết được là nguyên nhân này, Trương Huyền lắc đầu.
Còn tưởng rằng làm vương tử, bởi vì tranh lãnh thổ, tranh đấu với nhau. Không nghĩ tới lại bởi vì một nữ nhân.
- Là Mạc Vũ tiểu thư!
- Mau nhìn man thú ở sau lưng nàng...
- Thật là lợi hại!
...
Ba người đang giằng co, liền nghe được xung quanh có tiếng xôn xao. Một bóng dáng yểu điệu chậm rãi đi tới.
Phía sau bóng người này có một con hùng ưng cao lớn đi theo, lưng sắt cánh vàng, hai mắt giống như điện giật, làm cho lòng người sinh ra sự cảnh giác.
- Man thú Thông Huyền cảnh?
Mắt Trương Huyền tập trung nhìn qua.
Con hùng ưng này không ngờ đã đạt đến Thông Huyền cảnh hậu kỳ. So với con báo Kim Thân Thiết Tiễn bên cạnh hắn cũng cường đại hơn rất nhiều.
Hơn nữa, khí tức mơ hồ, khiến người ta một loại cảm giác phong lôi. Sợ rằng ở trên phương diện tốc độ, so với con chim kỳ lạ trước đó, chỉ có mạnh hơn, không có kém hơn.
- Mạc Vũ tiểu thư!
Thấy bóng người này xuất hiện, ánh mắt đám người Vân Đào, Chu Cẩm Hoàng, Chu Tuyên nhất thời đều sáng lên. Bọn họ vội vàng nghênh đón.
- Nàng chính là Mạc Vũ?
Nhìn hùng ưng xong, lúc này Trương Huyền mới chuyển lực chú ý tới trên bóng dáng yểu điệu kia.
Đó là một nữ tử khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, toàn thân mặc trường bào màu xanh lục nhạt, phác họa ra dáng người hoàn mỹ duyên dáng, thắt lưng yêu kiều tuyệt đẹp chỉ bằng nắm tay, ba nghìn sợi tóc đen bóng chảy xuôi xuống, kết hợp với làn da thịt trắng như tuyết, khiến người ta một loại thẩm mỹ khác thường.
Nói riêng về diện mạo, so với Trầm Bích Như cũng không kém hơn chút nào, thậm chí còn có phần hơn. Có thể nói còn theo kịp Triệu Nhã đã kích hoạt 10% thể chất thuần âm.
Xinh đẹp thì rất đẹp, chỉ có điều thoạt nhìn vô cùng lạnh lùng. Đối với thái độ của đám người Vân Đào, nàng còn hoàn toàn không để ý chút nào.
- Không hổ danh là Mạc Vũ tiểu thư, quả nhiên ra tay không tầm thường!
Vẻ mặt Chu Cẩm Hoàng tươi cười chào đón:
- Thanh Ưng thú Thông Huyền cảnh, chỉ sợ cũng chỉ có nàng mới có khả năng thuần phục. Lợi hại, lợi hại!
- Đó là chuyện tất nhiên. Một con Thanh Ưng thú nho nhỏ mà thôi. Mạc Vũ tiểu thư ra tay, còn không phải dễ như trở bàn tay sao?
Chu Tuyên cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười.
Đối với lời khen tặng của hai người, vị Mạc Vũ tiểu thư này liếc mắt thoáng nhìn, trên gương mặt lạnh như băng không biểu lộ ra bất kỳ thái độ nào. Mắt nàng thoáng nhìn, thấy được Trầm Bích Như ở trong đám người, dừng lại một chút, sau đó trực tiếp đi tới.
- Nàng cũng tới sát hạch thuần thú sư sao? Hàn Quỳnh đâu? Nàng ấy không có tới sao?
Âm thanh tuy rằng thanh thúy động lòng người, lại mang theo cảm giác từ chối người ngoài ngàn dặm.
- Nàng không có tới. Ta là đi cùng bằng hữu qua đây.
Trầm Bích Như chỉ về phía Trương Huyền.
Mạc Vũ tiểu thư liếc mắt thoáng nhìn Trương Huyền, lập tức lướt qua, giống như không khí. Ngay sau đó thân thể nàng xoay đi, cũng không nhiều lời vô ích, tiến về phía gian phòng.
Đám người Chu Cẩm Hoàng bị đối phương bỏ qua, cũng hoàn toàn không có chút không vui nào, cũng theo sát, tiến vào trong.
- Các ngươi quen nhau?
Đối với chuyện Mạc Vũ tiểu thư này không nhìn mình, Trương Huyền cũng không quá để ý. Mà hắn nghi ngờ nhìn về phía Trầm lão sư bên cạnh.
- Lần trước ta cùng Hàn Quỳnh tới đây, có gặp qua một lần.
Trầm Bích Như gật đầu.
- Nàng thật sự chỉ là một thuần thú học đồ có tư chất thôi sao?
Trương Huyền nghi ngờ.
Cho dù nữ hài này rất xinh đẹp, rất có thiên phú đối với thuần thú, cũng không đến mức khiến cho vương tử của ba vương quốc lớn lộ ra thái độ cung kính như vậy!
Bất kể là Hàn Vũ, Thần Bắc hay Càn Viễn, đều là vương quốc nhị cấp. Cho dù thuần thú sư không nhiều lắm, khẳng định cũng có không ít. Một học đồ mà thôi, vẫn không đến mức khiến cho đường đường vương tử điện hạ ăn nói khép nép, cam tâm tình nguyện như vậy.
Ở vương quốc nhị đẳng, đừng nói thuần thú sư học đồ, cho dù danh sư học đồ, sợ rằng cũng không có được loại địa vị này.
Theo đẳng cấp vương quốc càng cao, vương quyền cũng lại càng tôn quý. Trừ phi là người chức nghiệp đẳng cấp cao, bằng không, chắc chắn sẽ không khiến cho người ta chú ý, không có khả năng giống như Thiên Huyền vương quốc, một danh sư học đồ nho nhỏ, là có thể khiến cho Trầm Truy bệ hạ đối xử cung kính.
- Nàng quả thực không chỉ là thuần thú học đồ. Ta đã nghe Hàn Quỳnh nói qua một lần, nàng còn có một thân phận khác... Tam công chúa của Thiên Vũ vương quốc!
Trầm Bích Như suy nghĩ một chút nói.
- Công chúa của Thiên Vũ vương quốc?
Trương Huyền bừng tỉnh.
Như vậy còn hiểu được.
Thiên Vũ vương quốc là vương quốc nhất đẳng, trong mười hai vương quốc xung quanh hoàn toàn là bá chủ không cần hoài nghi.
Công chúa điện hạ của vương quốc này, thân phận so với một ít quốc vương của vương quốc nhỏ còn muốn tôn quý hơn. Nếu có thể cưới được nàng, thân phận phò mã, nhất định sẽ có giúp ích cực lớn đối với chuyện tranh đoạt vị trí thái tử sau này.
Xem ra Chu Cẩm Hoàng, Chu Tuyên thậm chí Vân Đào đều đánh chủ ý này.
Chỉ có điều, đối với Trương Huyền mà nói, công chúa hay không công chúa gì đó đều không đáng để chú ý tới.
Dựa vào người khác cũng không có tác dụng. Chủ yếu nhất vẫn là mình.
Hai người nói chuyện một hồi, cũng đi vào phòng.
Trong phòng khác hẳn so với bên ngoài, rất vắng vẻ. Chỉ có mấy nhóm người mới vừa vào tới.
- Lần này tổng cộng có bốn nhóm sát hạch, đều trở về. Ngươi nói ai sẽ là người tới sát hạch cho chúng ta?
- Đương nhiên là đường chủ đại nhân! Hắn là thuần thú sư nhị tinh cấp bậc cao nhất ở Thú Đường. Gần như mỗi lần sát hạch đều là hắn kiểm tra.
- Đúng vậy. Nghe nói đường chủ đại nhân sát hạch vô cùng nghiêm khắc, không biết là thật hay giả.
- Cần gì quan tâm điều đó là thật hay giả. Điện hạ của chúng ta đã thuần phục man thú, phù hợp với yêu cầu, thông qua khẳng định không có vấn đề gì.
...
Đi vào gian phòng, liền nghe được xung quanh có những tiếng nói thầm.
Ba vị vương tử điện hạ đều dẫn theo không ít tùy tùng. Trái lại vị Mạc Vũ tiểu thư kia, một thân một mình, thân thể mềm mại đứng ở đó, hơi nghiêng người, khí tức lạnh như băng phát ra, không ngờ không có một người dám qua quấy rầy.
- Nghe giọng điệu vừa rồi, nàng và Hàn lão sư có mâu thuẫn?
Thấy được vị tam công chúa Thiên Vũ vương quốc này tự nhiên cũng không dẫn theo một tùy tùng nào, bộ dạng xin đừng quấy rầy, lại nhớ tới lời đối thoại của nàng với Trầm Bích Như trước đó, hắn không nhịn được nhìn qua.
- Chưa nói tới mâu thuẫn. Hàn lão sư cũng là thuần thú học đồ. Hai người đều từng ở Thú Đường một khoảng thời gian. Bởi vì đều là mỹ nữ, trong lòng tự nhiên cũng có tâm tư đối lập với nhau. Chỉ là không nghĩ tới nàng tự nhiên nhanh chóng sát hạch thuần thú sư chính thức như vậy. Thiên phú quả nhiên lợi hại.
Đôi mắt thanh tú của Trầm Bích Như mang theo sự kinh ngạc.
- Thiên phú?
Trương Huyền kỳ quái.
Sát hạch một thuần thú sư lại cần thiên phú cao?
- Xem ra ngươi không biết, vị Mạc Vũ công chúa này học tập chức nghiệp thuần thú sư, thời gian còn chưa tới một năm!
Trầm Bích Như nói.
- Chưa tới một năm? Vậy quả thực xứng là thiên tài!
Trương Huyền gật đầu.
- Luyện đan sư nhất tinh? Danh sư học đồ?
Trương Huyền sửng sốt.
Tuy rằng có chút tương tự với hắn, nhưng hắn biết, thiên phú của đối phương quả thực cao hơn bản thân mình rất nhiều.
Hắn sát hạch luyện đan sư nhất tinh, hoàn toàn là dựa vào thủ đoạn bất chính, dựa uy lực của Thiên Đạo Đồ Thư Quán. Nếu như thật để cho hắn luyện đan, có khả năng tối đa điều chế ra bột thuốc, ngay cả điều phối chế tạo ra thuốc viên bình thường cũng không được.