- Công pháp của Triệu gia chúng ta, đại khai đại hợp, to lớn hùng vĩ, chắc hẳn bệ hạ cũng biết!
Thấy đối phương bối rối, Triệu Phong thành chủ cũng không che dấu mà mở miệng nói.
- Đúng vậy a! - Thẩm Truy bệ hạ gật đầu.
Kỳ thật rất nhiều năm trước, hai nhà Thẩm, Triệu vốn là bạn tốt. Hai nhà cùng xây dựng lên Thiên Huyền vương quốc, một nhà tọa trấn giang sơn, một nhà quản lý tiền tài. Vì nguyên nhân này nên hai nhà đời đời giao hảo, thậm chí công pháp cũng không hề giấu diếm.
Đối với Bạch Ngọc Công cảu Triệu gia, Thẩm Truy bệ hạ đã tiếp xúc từ nhỏ, vì vậy hết sức quen thuộc. Do có lực lượng mạnh mẽ nên không thích hợp để nữ hai như Triệu Nhã tu luyện.
Triệu Phong thành chủ tiếp tục nói:
- Từ khi thành lập Thiên Huyền vương quốc, Triệu gia chúng ta một mực trấn thủ Ngọc thành, thậm chí đổi tên thành là “Bạch ngọc”, đời đời tiếp xúc với ngọc. Trên lý thuyết, ngọc nuôi người, người nuôi ngọc, từ đó có thể giúp quá trình tu luyện càng thêm dễ dàng, nhanh chóng! Tuy nhiên, đáng tiếc là ngọc có tính chất lạnh, nếu tiếp xúc với một hai khối còn tốt, nếu tiếp xúc nhiều sẽ tạo thành tổn thương cực lớn tới Bạch Ngọc Công có tính nóng của chúng ta.
- Ban đầu sẽ không thấy rõ, nhưng càng về sau, nóng lạnh tương xung tương khắc sẽ gây ra tai họa ngầm trong cơ thể. Mầm họa này sẽ di truyền cho các thế hệ sau. Đây cũng là lý do nhiều năm như vậy mà ta vẫn một mực bị vây ở Thông Huyền cảnh hậu kỳ, không cách nào đột phá.
Thiên phú của Triệu Phong thành chủ mặc dù không thể so với Triệu Nhã, nhưng một thời cũng được gọi là thiếu niên thiên tài, hai mươi tuổi đạt đến Thông Huyền cảnh, danh tiếng vang xa.
Đáng tiếc, kể từ khi đạt tới Thông Huyền cảnh hậu kỳ lại không có cách nào tiến lên. Mười mấy năm trôi qua, hắn vẫn không có tiến triển chút nào. Hắn vốn cho rằng là do tiềm năng của mình đã can kiệt, không nghĩ tới lại là tai hoạ ngầm tổ tông truyền lại do tiếp xúc quá mức với ngọc.
- Trương lão sư đã nhìn ra vấn đề này, vì vậy cố ý sửa sai Bạch Ngọc Công, để cho nóng lạnh trong cơ thể ta giao hòa, lực lượng hỗn loạn, từ đó triệt để tiêu trừ tai hoạ ngầm. Không có tai hoạ ngầm, lại thêm lực lượng ta tích lũy nhiều năm đã giúp ta lập tức đột phá, trùng kích Thông Huyền cảnh đỉnh phong thành công!
Triệu Phong vừa nói, trong mắt vừa lóe lên vẻ bội phục.
Chỉ nhìn công pháp một lần liền biết mình ở Bạch Ngọc thành và suy luận ra tất cả những thứ này, rõ ràng trình độ hiểu biết của Trương lão sư về công pháp và tu luyện đã không thua kém gì tông sư.
- Nếu đã giải quyết được tai hoạ ngầm, vậy còn công pháp kia. . . - Thẩm Truy bệ hạ vẫn còn hơi nghi hoặc một chút.
- Bệ hạ có phải muốn hỏi vì sao Trương lão sư lại muốn thiêu hủy công pháp đó hay không?
Triệu Phong thành chủ cười cười:
- Công pháp kia vốn là sai, mục đích là để giúp ta giải trừ tai hoạ ngầm. Hiện tại tai hoạ ngầm đã biến mất, nếu tiếp tục tu luyện công pháp đó e rằng sẽ thực sự tẩu hỏa nhập ma. Cho nên Trương lão sư lập tức đốt nó đi, ý là. . . hãy quên nó đi,, không cần tiếp tục tu luyện theo bản đó.
- Thì ra là thế. . . - Thẩm Truy bệ hạ lúc này mới hiểu, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Nói nghe thì đơn giản, nhưng thật ra hắn biết khẳng định không dễ dàng.
Môn công pháp này đã truyền thừa mấy trăm năm, được vô số tiền bối nghiên cứu. Vậy mà hắn chỉ cần thay đổi một vài lộ tuyến vận hành chân khí đã có thể giải quyết triệt để tai hoạ ngầm bị lắng đọng qua vô số thế hệ. Tài năng như vậy không thể dùng từ đáng sợ để hình dung nữa mà phải gọi là khủng bố.
Chỉ sợ đến cả tam sư cũng không làm được như vậy.
- Cha, bệ hạ, các ngươi sao lại ở đây?
Khi hai người vẫn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc, bỗng nghe thấy thanh âm của Triệu Nhã vang lên. Cùng đi với nàng còn có mấy thiếu nam thiếu nữ đi tới.
- Ừm, cha đến chào hỏi Trương lão sư của các ngươi một chút! - Triệu Phong gật đầu:
- Các ngươi không phải tham gia tân sinh thi đấu sao? Tại sao. . .
Trước tiên là sư giả bình trắc để đánh giá thứ tự các lão sư. Còn bọn họ muốn xác định lại thứ hạng trong số các học viên mới thì cần tham gia tân sinh thi đấu. Nhưng thi đấu còn chưa bắt đầu, sao bọn họ đã ở đây rồi?
- Chúng ta như thế này còn ai dám so nữa đây?
Triệu Nhã xòe hai tay ra.
- Ây. . . Cũng đúng! - Triệu Phong và Thẩm Truy cười khổ.
Dù là Triệu Nhã, Trịnh Dương hay là Viên Đào đều có thể cứng rắn chống đỡ cường giả Ích Huyệt cảnh, thậm chí còn mạnh hơn lão sư bình thường, ai còn dám tỷ thí cùng bọn họ?
Chỉ sợ vừa nhìn thấy đã lập tức nhận thua.
Hơn nữa, thực lực của họ đã mạnh như vậy, dù đạt được quán quân trong tân sinh thi đấu cũng không còn thấy vinh dự nữa. Vì vậy tốt nhất là bọn họ rút lui.
- Đúng rồi, cha, ngươi nhìn thấy Trương lão sư không? Có cần ta giới thiệu một chút không? - Thấy hai người đang đứng ở cửa, Triệu Nhã hỏi.
- Ta đã gặp Trương lão sư của các ngươi. - Nói đến đây, Triệu Phong nhìn về phía nữ nhi:
- Tiểu Nhã, có thể trở thành học sinh của Trương lão sư là vận may của ngươi, sau này nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, không thể ương bướng nghịch ngợm như ở nhà nữa!
- Vâng! - Triệu Nhã gật đầu.
- Còn nữa, Trương lão sư là Giao Long trên trời, chỉ sợ Thiên Huyền vương quốc không chứa nổi hắn. Nếu như hắn muốn ngươi đi theo, hãy nắm chắc cơ hội, đừng bỏ lỡ. Nếu không sẽ hối hận cả đời. . . - Những lời này, Triệu Phong dùng truyền âm nói với nàng, ánh mắt đầy mong chờ.
- Có lẽ. . . người có thể cứu mẫu thân ngươi, chỉ có hắn. . .!
- Vâng! - Triệu Nhã xiết chặt nắm đấm.
. . .
- Thử xem Minh Lý Ngọc Tinh này làm sao sử dụng!
Hắn chỉ điểm Triệu Phong là vì nể mặt Triệu Nhã, cũng không tính là gì. Ngay khi hai người vừa rời đi, Trương Huyền cũng không nghĩ nhiều nữa, lập tức cúi đầu nhìn vào viên ngọc thạch trong lòng bàn tay.
Theo lý thuyết, hắn có Thiên Đạo thư viện, có thể dễ dàng nhìn ra vấn đề trong tu luyện cùng thiếu hụt của người khác, vì vậy dù không phải Minh Lý cảnh tâm như chỉ thủy cũng không sao.
Nhưng bay giờ, để đủ điều kiện khảo hạch danh sư, hắn bắt buộc phải có thiên phú này, đồng thời đạt tới 3.
Không có thân phận danh sư, chỉ dựa vào ngụy trang cũng không phải kế sách lâu dài.
Cũng giống như lái xe ở kiếp trước, nếu không có bằng lái xe, cho dù là tay đua khi đi trên đường cũng phải nơm nớp lo sợ bị bắt.
Hơn nữa, mấu chốt nhất là, Danh Sư đường có nhiều loại sách. Hắn cần bổ sung tri thức để tăng thực lực lên.
- Hấp thu!
Hơi nghĩ một chút, tâm cảnh lần nữa tiến vào cảnh giới thứ hai, quả nhiên hắn cảm thấy lòng bàn tay có một cảm giác thanh mát truyền toàn thân. Mức độ tâm cảnh bị giảm trước đó dần dần phục hồi.
- Thật sự có tác dụng!
Cảm nhận được biến hóa trong cơ thể, đôi mắt Trương Huyền sáng lên. Hắn tiếp tục đắm chìm trong đó, tham lam hấp thu năng lượng bên trong Minh Lý Ngọc Tinh.
Không biết trải qua bao lâu, rốt cục cảm thấy mức độ tâm cảnh bị hao tổn đã triệt để khôi phục, lại một lần nữa đạt tới không phẩy một.
Tuy nhiên, sau khi khôi phục lại không phẩy một, hắn không cách nào hấp thu tiếp được nữa, giống như đã tràn đầy, không thể chứa đựng thêm nữa.
- Xem ra không có công pháp tu luyện, có thứ này cũng vô dụng, giống như không cách nào làm cho tu vi tấn cấp vậy!
Không cách nào hấp thu, Trương Huyền đành phải ngừng lại.
Trong tu luyện, linh khí có quan hệ cùng chân khí. Như là nước chảy từ cao xuống thấp, muốn đảo ngược lại cần phải sử dụng các loại phương pháp, công pháp tu luyện chính là một trong số đó.
Minh Lý Ngọc Tinh mặc dù có thể trợ giúp tăng mức độ tâm cảnh, nhưng không có pháp quyết tu luyện phối hợp, đối với hắn hiện tại chỉ như gân gà.
- Được rồi, nghiên cứu nó sau. Bây giờ xem trang sách vàng đó.
Biết có nghĩ nữa cũng vô dụng, Trương Huyền tập trung sự chú ý vào trang sách vàng trong thư viện.
Trang sách này xuất hiện khi mấy tên tiểu tử kia đứng lên bảo vệ danh tiếng cho hắn. Lúc đó hắn vẫn chưa kịp quan sát, bây giờ tranh thủ lúc đang rảnh, có thể nghiên cứu một chút.
Hắn lập tức điều khiển trang sách đến trước mắt. Giống như lần trước, nó chỉ có một trang giấy trống không.
- Đến cùng có phải do người cảm kích mà nó xuất hiện hay không còn cần nghiên cứu, chỉ là. . . thứ này đến cùng có tác dụng gì?
Trương Huyền nhìn chằm chằm vào trang sách trước mắt, trong lòng vô cùng nghi hoặc.
Lần trước khi hắn đang nghiên cứu, trang sách bỗng biến mất, hắn lâm vào hôn mê. Sau khi tỉnh lại, lượng kiến thức trong thư viện đã trở thành tri thức của chính bản thân hắn.
Chẳng lẽ cái thứ nhìn vô cùng lợi hại này lại chỉ có mỗi một tác dụng đó thôi sao?
Nhưng nếu như không phải, một chữ cũng không có, càng không có hướng dẫn sử dụng. . . càng nghiên cứu hắn càng cảm thấy mông lung.
- Dùng Thiên Đạo thư viện thử xem!
Nghiên cứu cả buổi mà vẫn chẳng hiểu gì, hắn bỗng nghĩ đến một cách.
Hắn nghiên cứu không ra, nhưng thư viện có thể!
Giống như lần trước hắn nghiên cứu khí độc vậy. Cho đến bây giờ, hình như còn chưa có thiếu sót nào mà cái Thần Khí nghịch thiên này không phân tích ra được.
Tuy nhiên, trang sách vàng này lại ở trong não hải của mình, mặc dù cảm giác như đang cần trên tay, nhưng thực ra lại là do linh hồn cảm ứng, không thể thực sự chạm vào. Không biết như vậy có thể hình thành sách hay không.
- Thiếu hụt!
Tay hắn nắm chặt tờ giấy vàng, tinh thần cảm ứng.
Nhìn chung quanh một chút, quả nhiên giống như đoán, ý thức của hắn có thể chạm vào nhưng lại không có cách nào xem xét thiếu sót.
- Chỉ có thể dùng biện pháp ngu ngốc để đoán. . .
Thử nửa ngày không có gì thay đổi, Trương Huyền đành phải cười khổ.
Phương pháp kia vô dụng, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình suy đoán.
Hắn lấy ra một quyển sách trống, viết lên vài chữ: "Tác dụng duy nhất của trang sách vàng là chuyển hóa tri thức trong thư viện thành tri thức của bản thân."
Ông!
Một quyển sách tương tự xuất hiện trong đầu hắn. Lất ra xem xét, quả nhiên trên đó viết rõ thiếu hụt: "Chuyển hóa tri thức chỉ là một khả năng của nó, không phải là duy nhất.
- Thực còn có những tác dụng khác!
Đôi mắt Trương Huyền sáng lên.
Hắn biết ngay trang sách nhìn lợi hại như vậy, làm sao chỉ có một tác dụng chuyển hóa kiến thức được, quả nhiên còn có tác dụng khác.
Đáng tiếc, đến cùng nó có năng lực gì, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình suy đoán.
“Tên của trang sách này là . . . Trang sách vàng!”
Chần chờ một lát, Trương Huyền lại viết tiếp.
Ngay lập tức, khuyết điểm xuất hiện: "Tên trang sách vàng không đúng, quyển sách này tên là “Thiên Đạo chi sách”.”
- Thiên Đạo chi sách? Cái tên thật khí phách! Nhưng mà. . . khí phách cũng vô dụng, phải biết tác dụng của nó mới được!
Trương Huyền cau mày.
Đã biết bên một tác dụng của nó là chuyển hóa tri thức, vậy tác dụng thứ hai là cái gì?
- Liệu có thể tạo ra một quyển công pháp tu luyện mức độ tâm cảnh hay không?
Lần này Trương Huyền không bị hôn mê. Hắn khôi phục lại ngay lập tức, vội vàng nhìn lại. Giống như trước đó, quyển sách vẫn còn, nhưng tờ giấy trống không trong đó đã biến mất lần nữa.
- Chẳng lẽ. . . Thực sự hình thành công pháp để mức độ tâm cảnh tăng lên?
Vừa rồi hắn đang mải mê nghĩ cách tăng mức độ tâm cảnh, trang sách vàng óng liền biến mất. Liệu có xuất hiện một quyển công pháp tu luyện mức độ tâm cảnh như hắn mong đợi hay không?
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn nóng như lửa đốt, vội vàng nhìn khắp bốn phía tìm kiếm.