- Trung thực và tinh thần công bình, hành động phù hợp với đạo đức. Một lão sư phải là người như vậy trước khi họ thực sự có thể nhận được sự tôn trọng và ngưỡng mộ của các sinh viên của họ. Thậm chí, học sinh còn cam nguyện vì họ mà xông pha khói lửa, giành lại danh tiếng và vinh dự cho lão sư, bất kể sinh tử.
Trang Hiền run run bờ môi, khuôn mặt không thể tin được:
- Truyền thuyết nói rằng, tứ tinh danh sư trở lên mới có thể làm được điều đó, hắn. . . hắn. . .
Liên tục nói hai lần "hắn, hắn", nhưng Trang Hiền lại không biết phải nói gì nữa.
Sự tình trước mắt quá rung động, đủ để tất cả các từ ngữ văn vẻ đều mất đi màu sắc tươi sáng của chúng.
- Trương Huyền mới tiếp nhận những học sinh này từ nửa cái tháng trước, hơn nữa, chúng ta cũng đã theo dõi bọn họ mấy ngày. Trong khoảng thời gian này, hắn vắng mặt ít nhất mười ngày. . . Nói cách khác, thời gian ở cùng học sinh cùng lắm chỉ bốn, năm ngày. . . Vậy mà hắn có thể khiến cho học sinh cam tâm bảo vệ danh tiếng vì mình? Chuyện này. . . Làm sao hắn làm được?
Trịnh Phi cũng nuốt nước miếng một cái.
- Các học viên phải tín nhiệm hắn đến mức nào mới có thể sẵn sàng vì lão sư bảo vệ danh dự? Có vẻ như ... chúng ta đã thực sự đánh giá thấp Trương Huyền lão sư này! - Lưu Lăng cảm thán.
- Đúng vậy a! Trước đó ta nghe Dương sư nói đã thu hắn làm học trò, bản thân còn cảm thấy có chút thất vọng. Hiện tại mới biết, dù hắn bái chúng ta làm thầy, chúng ta cũng không có gì để truyền thụ. - Trang Hiền cười khổ.
Muốn làm lão sư của người khác thì phải có đầy đủ tri thức truyền thụ mới được, đến học sinh cũng không bằng thì dạy thế nào?
Trước đó hắn còn cảm thấy hơi không cam lòng vì hạt giống tốt như vậy lại bị Dương sư đoạt mất. Bây giờ nhìn thấy Trương Huyền chỉ truyền dạy nửa tháng đã để học sinh cam tâm vì mình chính danh, không tiếc sinh tử, ba người bọn họ đều tự thấy xấu hổ.
Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, dù là bọn họ cũng không thể để học sinh tín nhiệm mình đến mức sẵn sàng vượt cấp khiêu chiến như vậy.
Họ thầm cảm thấy thật may mắn vì đã thất bại trong việc thu hắn làm học trò của mình. Nếu không, học đồ còn mạnh hơn lão sư. . . Khẳng định xấu hổ chết người.
Trong khi ba vị danh sư đang cảm thấy xấu hổ, dưới đài tỷ thí lại xôn xao không ngừng, tất cả đều trợn mắt há mồm.
Học sinh khiêu chiến lão sư, đồng thời hỏi ngươi dám tiếp không, đó là sự khiêu khích trần trụi.
Đây quả thực là một sự nhục nhã đối với Lục Tầm.
Sau khi sư giả bình trắc thất bại, hắn muốn dùng tu vi đánh bại Trương lão sư để lấy lại một chút danh dự. Nhưng không ngờ. . . học sinh của đối phương lại nói bản thân không xứng khiêu chiến lão sư mà chỉ xứng tỷ thí với họ…
Tuy nhiên…
Họ chỉ là học sinh mới nhập học, cho dù có đột phá cũng chỉ học tập được nửa tháng mà thôi. Bọn họ lại dám khiêu chiến minh tinh lão sư nổi danh nhất Hồng Thiên học viện, đường đường Ích Huyệt cảnh cao thủ, làm sao mấy người đó có thể làm được?
- Mau nhìn Triệu Nhã!
Mọi người đang thắc mắc những học sinh này sẽ làm như thế nào, có phải hành động của họ quá mạo hiểm rồi không... bỗng trong đám người khồn biết ai hô lên.
Nghe được tiếng la, ánh mắt mọi người đồng loạt tập trung lên người nữ sinh xinh đẹp không tưởng nổi đó.
Chỉ thấy khí tức toàn thân nàng như lợi kiếm phá vỡ bầu trời, càng ngày càng mạnh, càng ngày càng sắc bén.
Ầm ầm!
Theo khí tức không ngừng gia tăng, cả người nàng như đang biến đổi, trở nên càng xinh đẹp hơn, tinh khiết nwh một nàng tiên.
- Chỉ trong vòng mấy hơi thở, nàng liên tục đột phá mấy cấp bậc. Sao nàng có thể tấn cấp nhanh như vậy?
- Chẳng lẽ. . . trước đó nàng cố ý áp chế tu vi, hoặc là kiềm chế không đột phá, cho tới bây giờ mới bước ra một bước, làm cho tất cả mọi người đều kinh sợ?
- Rất có thể. . . Mau nhìn, đã vượt qua Đỉnh Lực cảnh!
. . .
Nhìn thấy Triệu Nhã đang đứng ở giữa đài, tất cả mọi người cảm thấy điên rồi.
Nàng đang điên cuồng đột phá!
- Cái này. . . Cái này. . .
Chu Hồng đang đứng đối diện bỗng lảo đảo một cái ngã xuống đất. Hắn bị dọa đến mức bờ môi trắng bệch.
Hắn đã nghĩ khi hắn đột phá đến Chân Khí cảnh sẽ có thể rửa sạch sự sỉ nhục trước đó. Cuối cùng, hắn lại không có cơ hội ra sân. Điều này làm hắn rất không cam tâm, dự định tìm cơ hội lại đánh mấy người Triệu Nhã một trận. Bây giờ thấy cảnh này, hắn mới biết được ý nghĩ đó ngây thơ và buồn cười đến nhường nào.
May mắn không đến phiên mình tỷ thí, nếu không, nhìn tu vi của Triệu Nhã bây giờ, chỉ cần một cái tát là hắn trở thành bánh thịt!
Thật là đáng sợ!
Trương lão sư đến cùng đã dạy họ như thế nào?
Sao có thể làm cho học sinh nhanh chóng tiến bộ như vậy?
Rốt cục, Triệu Nhã ngừng lại tại Đỉnh Lực cảnh đỉnh phong. Cả người nàng cũng trở nên càng thanh khiết thoát tục. Nhất cử nhất động của nàng tựa như Cửu Thiên Huyền Nữ, loá mắt không gì sánh được.
- Đây chính là Thuần Âm thể chất khi được kích hoạt sao?
Giờ phút này, Triệu Phong thành chủ cùng quản gia Diêu Hàn cũng trợn tròn mắt, không tự chủ được xiết chặt nắm đấm.
Bọn hắn mặc dù sớm biết thể chất của Triệu Nhã và Trương lão sư cũng đặc biệt chuẩn bị Phá Âm đan để trợ giúp việc đột phá, nhưng không ngờ sau khi kích hoạt, thể chất này lại đáng sợ như vậy, kinh người như vậy.
Trong nháy mắt liền tăng lên tới Đỉnh Lực cảnh đỉnh phong. . .
- Tiểu Nhã thực sự có được một thầy giáo tốt!
Sau khi hết khiếp sợ, Triệu Phong thành chủ nói.
Hắn là phụ thân nhưng lại không biết nữ nhi là Thuần Âm thể chất, không nhìn ra sự đau đơn khó chịu của nữ nhi, thực sự là quá thất trách.
Nếu không phải gặp Trương lão sư, đừng nói đột phá, e rằng nàng sẽ bị thể chất đặc thù này hành hạ, thống khổ không chịu nổi, tu vi cũng không thể tiến bộ.
- Ta từng nghe nói một khi kích hoạt được thể chất đặc thù, tu vi sẽ một đường tăng mạnh, sinh ra biến hóa về chất. Ta vốn cho rằng đó chỉ là lời nói vô căn cứ, hiện tại xem ra. . . lời này là thật. Triệu thành chủ, ngươi có nữ nhi tốt! Trong tương lai, Thiên Huyền vương quốc chúng ta sẽ dựa vào nàng quật khởi!
Thẩm Truy bệ hạ ở một bên cũng không thể không nói.
Thẩm Truy bệ hạ biết Triệu Phong đi vào Vương thành và thể chất Thuần Âm của Triệu Nhã. Ban đầu hắn cho rằng nàng cũng chỉ tài giỏi hơn người bình thường một chút. Không ngờ… nàng lại là một thiên tài.
Chỉ nửa tháng ngắn ngủi, nàng từ võ giả tầng một Tụ Tức cảnh đỉnh phong đạt tới võ giả tầng nằm Đỉnh Lực cảnh đỉnh phong. . .
Chuyện này đã không thể dùng từ yêu nghiệt để hình dung, tuyệt đối là nghịch thiên!
Nàng có thiên phú như vậy, sau này trưởng thành nhất định sẽ trở thành cường giả bảo vệ một phương! Có lẽ trong tương lai, Thiên Huyền vương quốc sẽ dựa vào cô gái này để đi tới một thời đại huy hoàng hơn.
. . .
- Chỉ bằng các ngươi cũng muốn khiêu chiến ta?
Lục Tầm không biết mọi người đều đang chấn kinh. Hắn thấy học sinh của Trương Huyền đứng ra thách thức lại mình, da mặt đều run rẩy.
Sớm biết như vậy hắn đã không mở miệng.
Lần này tốt, bị những học sinh này ngăn cản, tiến thoái lưỡng nan. Nếu không động thủ, người khác sẽ nói hắn sợ những học sinh này. Nếu hắn động thủ, lại khó tránh khỏi danh lấy lớn hiếp nhỏ. Mấu chốt nhất là. . . Thắng không vinh, thua càng mất mặt!
Hắn cảm thấy phiền muộn đến sắp phát điên rồi.
- Không sai! Dù không thể chiến thắng ngươi, nhưng vì vinh dự của Trương lão sư, chúng ta không hối hận!
Triệu Nhã và mọi người đều lộ sự kiên định tuyệt đối.
Thậm chí, đến cả Vương Dĩnh bình thường nhu nhược, bây giờ cũng không lui về phía sau chút nào.
Trương lão sư là tồn tại thần thánh trong lòng bọn họ, tất cả nỗ lựcnhững ngày này không phải vì mang lại vinh dự cho hắn sao?
Hôm nay, kẻ cầm đầu muốn chà đạp tôn nghiêm của lão sư ngay ở chỗ này. . . Bọn họ quyết không lùi bước!
Trương lão sư, hãy để cho chúng ta vì ngươi tìm lại công đạo!
Trương lão sư, để cho chúng ta vì ngươi rửa sạch sự nhục nhã và khinh thị mà đối phương đã dành cho ngươi!
- Đám hài tử này. . .
Nhìn thấy hành động của bọn hắn, dù là Trương Huyền có tâm tính trầm ổn, đạt tới cảnh giới tâm như chỉ thủy cũng cảm động đến hốc mắt đỏ lên.
Ban đầu hắn tuyển nhận những học sinh chỉ là vì không bị học viện khai trừ, hóa giải nguy cơ đầu tiên sau khi trọng sinh tới đây.
Không nghĩ đến, hắn vô tình gieo một hạt mầm, lại nhận được cả một rừng cây.
Hắn không có phương pháp dạy học gì tốt, cũng không tận lực làm cho đối phương cảm kích. Việc duy nhất hắn làm chỉ là tận tâm mà thôi, chỉ là không muốn có lỗi với bất luận người nào. Nhưng. . . những gì hắn nhận được lại làm cho hắn cảm động.
Hồi tưởng lại trước đó hắn còn thường xuyên cân nhắc xem những gì hắn làm có đáng giá hay không. Bây giờ mới biết, lòng người không phải tiền tài, vật chất có thể mua được, chỉ có ngươi thực lòng với bọn hắn, bọn hắn mới có thể chân thành đối với ngươi. Không có cái gọi là đáng hay không đáng, cũng không có gì là nên hay không nên!
- Khó trách bọn hắn tu luyện hợp kích trận pháp. E rằng cho dù Lục Tầm không thách đấu với ta, bọn hắn cũng sẽ tìm đến Lục Tầm, giúp ta hả giận!
Trong lòng hắn vô cùng cảm động. Giờ mới hiểu được nội dung hắn thấy trong thư viện đến cùng là chuyện gì xảy ra.
Hắn vẫn luôn thắc mắc vì sao đám tiểu gia hỏa này lại tu luyện hợp kích trận pháp làm cái gì, xem ra chính là vì hiện tại.
Họ đã chứng kiến Lục Tầm khiêu chiến sư giả bình trắc, làm cho bản thân không thể không chấp nhận, chật vật không chịu nổi, danh dự bị hao tổn. Vì vậy, hôm nay dù Lục Tầm không khiêu khích, bọn họ khẳng định cũng sẽ tiến lên, tìm hắn lý luận, tìm hắn tỷ thí.
Dù biết rõ không địch lại, dù biết rõ chỉ là thiêu thân lao đầu vào lửa. . . nhưng bọn họ vẫn không lùi bước.
Chỉ vì. . . Không để cho lão sư phải chịu nhục!
Những tiểu tử này. . .
Không nghĩ tới. . .
Trong lòng run rẩy, Trương Huyền cố nén nước mắt.
- Không thể để cho bọn hắn mạo hiểm. . .
Đang muốn đứng dậy khuyên can, Trương Huyền bỗng cảm thấy não hải chấn động. Trên giá sách ở nơi sâu thẳm trong Thiên Đạo thư viện, một bản kim sắc thư tịch lần nữa xuất hiện.
- Quyển sách này. . . Chẳng lẽ có liên quan tới lòng biết ơn của học sinh?
Nhìn thấy thư tịch hình thành, Trương Huyền sững sờ.
Lần trước, hắn không biết lúc nào hình thành kim sắc thư tịch. Giờ phút này tận mắt nhìn thấy những học sinh này vì mình sẵn sàng làm tất cả, hắn bỗng có suy nghĩ, chẳng lẽ kim sắc sách hình thành có quan hệ với học sinh?
Ý nghĩ này vừa lóe lên liền bị hắn vứt sang một bên.
Bây giờ không phải là thời điểm nghiên cứu thứ này. Hắn đứng dậy, muốn đến khuyên các học viên của mình, đột nhiên tất cả cùng đồng thời quay người lại.
- Trương lão sư, đây là quyết định của chúng ta, hi vọng ngươi không nên can thiệp.
ánh mắt Triệu Nhã trong suốt nhìn hắn mỉm cười. Thanh âm của nàng vang vọng bốn phía, mang theo sự kiên định không cho người cự tuyệt.
- Ngươi vì chúng ta nỗ lực nhiều như vậy, chúng ta chỉ muốn vì ngươi làm chút chuyện. Hơn nữa chúng ta cũng muốn cho mọi người nhìn thấy kết quả chỉ dạy của ngươi những ngày qua, đồng thời cũng muốn cho mọi người biết. . .
- Danh dự của ngươi. . . Không thể nhục!
- Uy nghiêm của ngươi. . . Không thể phạm!
Trương Huyền chắp hai tay sau lưng, đôi mi giương lên. Khí tức trên người hắn khuấy động, xông lên tận trời.
Dưới áp lực cường đại, những cái bàn xung lập tức nổ tung, biến thành bột phấn.