Thiên Đạo Hữu Khuyết

Chương 2: Không biết xấu hổ



Chương 2 Không biết xấu hổ

Sau một hồi nghiên cứu, phát hiện rằng tất cả thư tịch trong thư viện đều như hoa trong gương, trăng trong nước, căn bản không lấy được, Trương Huyền liền mất đi hứng thú, tinh thần thối lui ra khỏi thức hải.

"Trước cứ ăn cơm trưa đã, buổi chiều lại nghĩ biện pháp tìm tòi một hai xem có cách gì không!", hắn thầm nghĩ.

Ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, thế mà buổi sáng trong tổng cộng mười tám tên học sinh đến, chỉ thuyết phục được vẻn vẹn có một tên bái sư, xác suất thật là thấp đến đáng thương. Buổi chiều tuyệt nhiên không thể tiếp tục như vậy, dù thế nào hắn cũng là một kẻ xuyên việt, nếu như ngay cả mấy người cổ đại lạc hậu cũng không lừa được, há có thể ngẩng đầu vỗ ngực tự hào rằng mình từng sống ở thời đại bùng nổ thông tin?

Nghĩ bụng, hắn liền vặn eo bẻ cổ đi ra khỏi giảng đường của mình, chậm rãi đi vào tiệm cơm của học viện.

Cũng giống hệt trường đại học của kiếp trước, tiệm cơm của Hồng Thiên học viện rộng lớn mênh mông, đủ để chứa cả vạn học sinh cùng ngồi ăn một lúc. Buổi sáng đã thu nhận được một tên học sinh khiến tâm tình của Trương Huyền thật tốt, hắn bèn lấy nhiều thêm mấy phần đồ ăn, rồi tìm một góc ngồi xuống đớp như vòi rồng hút nước.

"Đây không phải Trương lão sư sao?"

Đang đắm chìm trong khoái cảm ăn uống, bỗng một giọng nói vang lên, Trương Huyền liền ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên đang cười khanh khách, song nụ cười của người này không chứa ấm áp, mà ngược lại có chút âm lãnh khiến người ta có cảm giác miệng đang cười nhưng lòng đang chửi người.

"Tào lão sư?"

Trương Huyền nhận ra kẻ này. Tào lão sư tên đầy đủ là Tào Hùng, gia nhập học viện cùng đợt với hắn. Kẻ này luôn luôn ưa thích ganh đua và rình chờ cơ hội để móc máy người khác.

Linh hồn nguyên bản của thân thể này cũng bởi vì chịu không được các loại trào phúng này, mới mượn rượu giải sầu dẫn đến tử vong. Trong đó nguyên nhân chính không tránh khỏi có liên quan đến kẻ này.

"Hôm nay là dịp tân sinh nhập học, tự chủ lựa chọn lão sư, không biết thu hoạch của ngươi như thế nào? Nhìn ngươi đang hứng khởi ăn cơm ở đây, chắc phải rất khá đi! Nhìn đây, tất cả đều là học viên ta mới thu nhận, tổng cộng mười hai người, ta dẫn bọn hắn ăn một bữa cơm! Sau đó sẽ sắp xếp chỗ cư trú!"

Tào lão sư mang trên mặt vẻ cao cao tại thượng, vênh váo khoe khoang thành tích của mình

Đúng thế, hắn chính là vênh váo khoe khoang.

Giữa hắn và Trương Huyền vốn cũng không có thù oán gì, chỉ là hai người vào học viện cùng một đợt, tự nhiên khó tránh khỏi bị người ta so sánh đánh giá. Mà tên Trương Huyền luôn là biểu tượng của sự thất bại cho nên hắn đương nhiên muốn mượn cơ hội đả kích Trương Huyền để cảm giác được sự ưu việt của bản thân.

Ở đằng sau hắn, có một đám thiếu niên lon ton đi theo, mỗi tên đều mắt sáng ngời, tinh thần vô cùng phấn chấn, dáo dác nhìn khắp nơi không giấu nổi sự tò mò với những sự vật mới mẻ.

"Các học trò, ta giới thiệu cho các ngươi một chút, vị này Trương Huyền lão sư, là danh nhân nức tiếng của học viện chúng ta. Chính là kẻ đầu tiên trong lịch sử dài đằng đẵng của học viện thi khảo hạch đạt điểm không. Hắn chính là thần thoại!"

Tào lão sư hướng đám người giới thiệu.

"Giáo viên khảo hạch bị không điểm?"

"A, khi ta tới có nghe nói, hắn dạy khiến học sinh tẩu hỏa nhập ma, thiếu chút nữa là thành phế nhân!"

"Trước khi nhập học cũng không ít người nói với ta, dù không bái được lão sư nào cũng tuyệt đối không nên bái hắn. Nếu không, chẳng những không có cách nào tu luyện, còn tương đương tự sát!"

"Không nghĩ tới lại gặp được hắn, thoạt nhìn hắn có vẻ rất hiền lành!"

. . .

Nghe được Tào Hùng giới thiệu, một đám học viên nghị luận ầm ĩ.

Giáo viên khảo hạch là bài thi tổng hợp nhiều loại nhân tố và hạng mục rồi thống nhất cho điểm. Trong đó, kiểm tra đánh giá khả năng của học sinh cũng chiếm một bộ phận. Chỉ cần vị lão sư này có học sinh, liền sẽ có thành tích. Thế nên đạt được không điểm, chính là một bước ngoặt trong lịch sử.

"Ngươi giới thiệu xong chưa?"

Đối mặt với những lời đàm tiếu, Trương Huyền cũng không cảm thấy tức giận.

Đạt điểm không chính là tên Trương Huyền trước đó, liên quan quái gì đến mình hiện tại?

Bất quá, mặc dù không tức giận, nhưng đối với vị Tào lão sư này gièm pha người khác để tự nâng bi chính mình, hắn cũng có chút chán ghét, liền phất tay áo: "Giới thiệu xong liền có thể xéo đi, đừng ở chỗ này ảnh hưởng đến ta ăn cơm!"

Không nghĩ tới dù đã bị gièm pha ác liệt như vậy mà tên này còn mặt dày không biết xấu hổ, lại dám bảo mình xéo đi, Tào Hùng sắc mặt khó coi, khẽ vung tay, lộ ra uy phong của lão sư: "Giáo viên khảo hạch được không điểm, xếp hạng bét trong lịch sử học viện, ngươi chẳng lẽ liền không biết xấu hổ chút nào sao?"

"Xấu hổ? Ta tại sao phải xấu hổ? Ngươi cũng đã nói, ta phá lịch sử, trở thành danh nhân, học sinh mới nghe tên ta đều như sấm bên tai, còn cái thứ ngươi thì như nào?" Trương Huyền đưa tay chỉ vào các học sinh sau lưng Tào Hùng: "Ngươi khảo hạch giáo viên được bao nhiêu điểm? Bọn hắn có biết không? Nếu chưa tới học viện thì có biết ngươi là ai sao? Nếu như không phải ngươi liều mạng lôi kéo, thậm chí còn mời vào ăn cơm, ngươi cảm thấy bọn hắn sẽ bái ngươi làm thầy? Làm một cái lão sư, một điểm danh khí cũng không có, cũng dám cùng ta khoe khoang, đúng là cống rãnh mà đòi sóng sánh với đại dương, ngươi khoe cái rắm! Đúng là không biết xấu hổ"

"A?"

Người khác nếu khảo hạch giáo viên bị không điểm, tuyệt đối sẽ không dám ra ngoài, sợ bị người ta chỉ trỏ khinh miệt. Nhưng vị này thì ngược lại, tâm tình sung sướng, dương dương tự đắc, vênh vênh váo váo. Chính mình điểm cao hơn hắn mà lại trở thành đối tượng bị khinh bỉ.

Tào Hùng cảm thấy thế sự đảo điên quá khủng khiếp.

Da mặt của người này không khỏi quá dày đi. Nhưng mấu chốt là, với loại thành tích bết bát nhường này, rốt cuộc hắn lấy đâu ra tiền vốn để kiêu ngạo?

Các học sinh đứng ở sau lưng Tào Hùng cũng giương mắt nhìn nhau, mặt thộn cả ra.

Tên này chẳng lẽ là chưởng môn của phái da mặt dày?

Nhưng dù có dày đến mấy thì cũng không thể vô liêm sỉ đến mức này chứ!

Trong từ điển của Trương Huyền không hề có khái niệm xấu hổ với chả da mặt dày. Tại thời đại hắn từng sinh hoạt, có những ngôi sao vì thăng tiến mà làm đủ mọi trò, thể diện chả là cái thá gì! Hằng ngày bọn họ chường cái mặt ra trên ti vi, báo đài cũng không hề cảm thấy xấu hổ. Hắn chỉ là một tên lão sư thi bị không điểm mà thôi, là một trường hợp quá là bình thường luôn.

Tào Hùng mặt tức đến đỏ bừng: "Phận làm lão sư vẫn là muốn lấy dạy học làm chính, hôm nay ta không thèm so đo với ngươi, chờ ngươi tuyển được học sinh, có bản lĩnh chúng ta lại so tài một chút xem ai dạy học sinh cao tay hơn!"

Nói xong, hắn định quay người rời đi.

Đúng lúc này, sau lưng vang lên tiếng một nam một nữ đối thoại.

"Lão sư kia thật sự không tệ, tính cách cũng tốt. . ."

Một giọng nữ non nớt vang lên, trong giọng nói tràn đầy chần chờ.

"Nhị tiểu thư của ta, ngươi nghe ta đi. Trước khi tới đây, thiếu gia đã giao phó cho ta, cho ngươi đi bái Lục Tầm lão sư làm thầy. Nhưng ngươi không những không nghe, còn cố ý trốn ta đi lung tung. Nếu thế thì cũng thôi, nhưng ngươi bái ai làm thầy cũng được, tại sao nhất định phải bái hắn?"

Đáp lại là tiếng của một lão giả, giọng nói ngập tràn vẻ bất đắc dĩ.

"Vị lão sư kia. . . Không kém cỏi như ngươi nói đâu, hắn. . . thực ra là người rất tốt, còn giúp ta chỉ điểm, nói ta. . . chăm chỉ tu luyện, có thể trở thành đệ nhất trong cùng khóa. . ." Giọng nữ vẫn cãi lại nhưng vẻ do dự càng nhiều.

"Lại còn niên cấp đệ nhất. Nếu ngươi thật theo hắn học tập, nếu không tẩu hỏa nhập ma chính là đại hỉ sự. Nhị tiểu thư biết hắn là ai không? Học viện nổi danh nhất phế vật lão sư, vị duy nhất thi khảo hạch được không điểm. . . Tiểu tổ tông của ta, ngươi mau mau bỏ học thôi, bằng không thiếu gia biết được ắt sẽ giết ta. . ." Lão giả thanh âm bên trong mang theo cầu khẩn.

"Ca ca!"

Nghe được lão giả nói đến thiếu gia, nữ hài bắt đầu sợ hãi, sắc mặt nhăn nhó, không biết nên làm sao bây giờ.

Sau khi nghe được đoạn đối thoại, Tào Hùng vốn đang muốn rời đi liền sáng mắt lên, vừa cười khanh khách vừa hất hàm về phía Trương Huyền đang nhồm nhoàm ăn cơm: "Trương lão sư, cô bé này chẳng lẽ là học sinh ngươi vừa mới chiêu thu? Ha ha, thoạt nhìn không tốt lắm nhỉ, người ta dự định bỏ học a!"

Lão sư có thể lựa chọn học sinh, học sinh cũng có thể lựa chọn lão sư.

Nếu như cảm thấy lão sư không thích hợp với mình, hoàn toàn có thể trả lại lệnh bài đã nhận.

Thanh ấm của Tào Hùng rất lớn, lập tức kéo tới sự chú ý của nhiều người, hai người đang thảo luận cũng đưa mắt nhìn tới.

"Nhị tiểu thư, hắn chính là lão sư ngươi vừa mới bái?" Lão giả hướng anh mắt về phía Trương Huyền.

"Đúng!" Nữ hài gật đầu.

Lão giả lập tức đứng dậy, bước tới trước mặt Trương Huyền: "Trương lão sư, tiểu thư nhà chúng ta dự định hủy đăng kí chương trình học của ngươi!"

"Lưu lão. . ." Không nghĩ tới lão giả lại hành sự thần tốc như vậy, nữ hài hơi đỏ mặt, vội vàng đi lên phía trước, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía Trương Huyền, mặt mũi tràn đầy áy náy: "Lão sư, ta. . ."

Nàng chính là học sinh mà Trương Huyền vừa mới thu, Vương Dĩnh.

"Vương Dĩnh, ngươi cũng biết ta luôn luôn không thu học sinh. Ta thu ngươi là cùng ngươi hữu duyên. Chẳng lẽ ngươi cam tâm từ bỏ cơ hội tốt đẹp nhường này? Ngươi biết được có bao nhiêu người đều hi vọng trở thành học sinh của ta nhưng ta cũng không thu không?"

Trương Huyền đương nhiên không thể để vị học sinh duy nhất mà mình vất vả lắm mới lừa được chạy mất. Nên hắn liền làm bộ cao nhân, tiếc hận khuyên nhủ

"Mẹ nó. . ."

Nghe xong những lời này, những người xung quanh có biết chút đỉnh về tình hình đều cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm, tưởng như sắp ngất đi.

Đại ca, ngươi có thể tự giữ cho bản thân chút khí tiết ít ỏi không? Cái gì mà luôn luôn không thu học sinh, cái gì mà cùng ngươi hữu duyên, cái gì mà biết bao người mơ ước trở thành học sinh của ngươi . . Rõ ràng là ngươi không thu được học sinh tốt chứ. . .

"Ta, không phải thế. . ."

Bị hắn chất vấn, Vương Dĩnh vội vàng khoát tay, bất quá lời còn chưa nói hết đã bị cắt ngang.

"Đúng thế!" Thấy Nhị tiểu thư tính cách không quyết đoán, lão giả gọi Lưu thúc tiến về phía trước một bước: "Trương lão sư, Nhị tiểu thư nhà chúng ta đã quyết định muốn hủy chương trình học với ngươi. Chỉ là nàng không tiện nói ra, nên xin ngươi giúp một tay làm thủ tục đi!"

"Hủy?" mí mắt Trương Huyền khẽ đảo: "Ngươi cần phải hiểu rõ, hủy việc bái lão sư, ở trong học viện lại sẽ lưu lại danh tiếng xấu, về sau chỉ sợ lại không lão sư nào dám thu ngươi! Ngươi chẳng lẽ muốn bởi vì sự tùy hứng nhất thời của chính mình mà làm chậm trễ cả tương lai của tiểu thư nhà các ngươi? Trách nhiệm này ngươi gánh chịu nổi không?"

"Cái này. . ." Lưu lão sững sờ.

Học sinh đúng là có thể hủy việc bái sư, bất quá làm thế là vũ nhục lão sư. Hơn nữa, nếu ngươi có thể “phản bội” vị này thì cũng có thể làm vậy với người khác. Thông thường, những học sinh “bại hoại” như vậy sẽ khó được các lão sư khác thu nhận.

Dù sao, đối với kẻ dám vũ nhục sư đạo tôn nghiêm, không có mấy ai nguyện ý đón nhận.

Hơn nữa, nếu nguyện ý tiếp nhận cũng đại biểu cho việc “tát” vào thể diện của một vị lão sư khác. Đều là chỗ đồng nghiệp, không thể nào vì một đệ tử mà đắc tội nhau.

Mà ở học viện tu luyện nhưng không có lão sư thì chẳng khác nào tương lai bị phế đi.

Mới vừa rồi Lưu lão còn khí thế hừng hực nhưng nghe Trương Huyền phán một câu, hắn liền không biết phải ứng đối thế nào.

Hắn chỉ là một hạ nhân, nếu như Nhị tiểu thư bởi vì lý do này mà chậm trễ việc tu luyện, hắn dù chết trăm lần cũng không đền được tội.

"Yên tâm đi, Nhị tiểu thư nhà các ngươi thiên tư không tệ, nếu ta chuyên tâm dạy dỗ, ắt sẽ đạt được thành tích khả quan…" Thấy Lưu lão hơi dao động, Trương Huyền liền triển khai lung lạc đại pháp.

Nói đùa, con vịt đã nấu chín bưng ra đĩa, làm sao có thể để cho nàng bay đi mất!

"Chậm đã, ai nói là không lão sư nào dám thu? Tiểu cô nương, ngươi chỉ cần hủy việc bái Trương lão sư làm thầy, ta nhất định sẽ thu ngươi làm học sinh của ta!"

Trương Huyền còn chưa dứt câu, Tào Hùng liền tiến về phía trước một bước, phất tay.

Mới vừa rồi hắn còn bị Trương Huyền làm mất mặt, lần này có cơ hội trả đũa, sao có thể buông tha.

"Tào Hùng, ngươi muốn làm gì?"


Đây cũng không phải là đơn thuần bực bội, mà là công nhiên đoạt học sinh!

Học viện mặc dù cổ vũ việc tự chủ lựa chọn lão sư, cũng không dung thứ cho kiểu cướp đoạt trắng trợn như thế này! Bởi một khi phát sinh sẽ ảnh hưởng tới không chỉ tình cảm đồng nghiệp giữa các lão sư, mà thậm chí còn có thể làm rối loạn kỉ cương học tập của học viện.

"Đoạt học sinh? Ngươi nói quá lời rồi. Cùng lắm thì chúng ta hiện tại ngay mặt trực tiếp chỉ điểm, tiến hành cạnh tranh công bình, để học sinh tự chủ lựa chọn lão sư. Ngươi có dám đáp ứng không?"

Tào Hùng thách thức nói.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.