Hắn và vị Trương sư này tiếp xúc, cũng chỉ có mấy ngày. Thời điểm ở Nhất Phẩm các mua đồ mới quen, xông vào Lưu Thương Khúc Thủy, thiếu chút nữa hủy đi Giám Bảo các... Thậm chí ngay cả vu hồn phụ thể cũng có thể giải quyết. Dựa theo đạo lý, loại người đại tài này, không nên làm chuyện không có nắm chắc. Nhưng hiện tại hắn thấy, thế nào cũng có chút không mấy đáng tin?
Trận pháp sư bày trận, hắn đã nhìn thấy nhiều lần, chia ra làm ba bước. Đầu tiên, lấy ra la bàn, tra xét tình hình từ trường xung quanh, linh khí tập trung lại. Thứ hai, suy tính kích thước trận pháp, cùng với dung hợp hoàn cảnh, sau đó sẽ đưa tới tình huống, sớm làm ra các biện pháp đề phòng, làm ra ứng phó. Thứ ba, đo đạc trận cơ, địa điểm trưng bày cờ trận, lại bắt đầu bày trận.
Mỗi lần bày trận, đừng nói là trận pháp sư nhất tinh, nhị tinh, cho dù là Trịnh hội trưởng vị bạn lâu năm này của mình, cũng cần tốn không ít thời gian chuẩn bị. Không nửa canh giờ thậm chí một canh giờ, đã muốn thành công, gần như không khả năng.
Hơn nữa, đây là trận pháp đơn giản nhất. Gặp phải đại trận bao phủ mấy trăm thước, mấy ngàn thước, không mấy năm thôi diễn, tưởng tượng, muốn thành công, gần như không có khả năng.
Người này thì hay rồi... Không cần la bàn, không thôi diễn, không quan sát, trực tiếp cầm cờ trận, trận cơ...
Quả thật có chút giống như trò đùa của trẻ con.
- Lợi hại? Cái này cũng gọi là lợi hại? Hừ, ta không quan tâm hắn có đúng là giám bảo sư ngũ tinh hay không, một lát nữa, ngươi trực tiếp dẫn đi. Nghiệp đoàn trận pháp sư không chào đón loại người lỗ mãng này!
Trịnh hội trưởng khẽ nói.
- Cái này...
Tái các chủ xấu hổ, đang muốn giải thích vài câu, thay Trương sư cứu vãn mặt mũi, liền nghe được giọng nói của người sau khe khẽ vang lên.
- Được rồi!
- Được rồi? Cái gì được?
Bị dọa cho giật mình, hắn vội vàng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trận cơ, cờ trận vừa được Trương Huyền cầm lấy, đã bị ném ra ngoài, từng cái trực tiếp cắm vào trên mặt đất cách đó không xa, dựa theo xếp đặt đặc biệt, bao vây thành một hình tròn đường kính sáu, bảy thước.
- Không phải cần bố trí Tụ Linh trận sao? Ta lại bố trí một cái!
Trương Huyền nhìn qua.
- Bố trí một cái? Đây là Tụ Linh trận?
Vẻ mặt Tái các chủ đờ đẫn nhìn sang.
Vị trí cờ trận, trận cơ xếp đặt trước mắt, thật ra có chút tương tự với Tụ Linh trận...
Chỉ có điều, hắn đối với trận pháp không hiểu rõ nhiều lắm, vội vàng nhìn về phía Trịnh hội trưởng bên cạnh.
- Bộ này có hình của nó, không có ý của nó! Cái này cũng gọi là trận pháp sao?
Trịnh hội trưởng cũng không trả lời, chắp hai tay ở sau lưng, khẽ nói.
- Vâng!
Người thanh niên Tiểu Ngũ đi lên phía trước.
- Hắn chuẩn bị cái này, vị trí trận cơ và cờ trận, vẫn tính là chính xác. Nhưng... trận pháp không chỉ là nghiêm khắc bày dựa theo trận đồ là có thể sử dụng. Quan trọng hơn chính là, dẫn động linh khí biến hóa!
Trên mặt Tiểu Ngũ lộ ra vẻ tự tin.
- Khiến cho linh khí biến hóa?
- Không sai!
Cổ tay lật một cái, trong tay Tiểu Ngũ xuất hiện thêm một cái la bàn. Thứ này ở trong tay, khí thế toàn thân hắn lập tức thay đổi. Trướcđó thoạt nhìn chỉ là một gã sai vặt tùy tùng. Mà bây giờ giống như là một trận pháp sư thật sự.
- Ngươi xem hắn bố trí cái này, xung quanh linh khí không có biến hóa chút nào. Cũng là nói, cờ trận căn bản không có cắm ở trên vị trí chính xác nhất, không dung hợp hoàn cảnh, tự nhiên cũng không có uy lực. Cũng chính là cái gọi là... Phế trận!
- Phế trận?
- Ừ, nếu là Tụ Linh trận, tự nhiên phải tập trung lại linh khí. Một khi tạo thành, thật giống như dòng nước trong vòng xoáy. Linh khí bốn phía, không ngừng tập hợp về phía chính giữa. Mà cái này... linh khí sau đó căn bản không có ý tập trung lại. Cũng đã nói, hắn chỉ là bày ra đúng trận đồ, cũng không phải tạo thành trận pháp!
Tiểu Ngũ nói.
Bày ra trận đồ, không phải tạo thành trận pháp, nghe rất huyền diệu. Trên thực tế, chỉ cần là trận pháp sư, cho dù là học đồ, đều biết điểm ấy.
Thật giống như luyện đan sư luyện đan, biết trình tự của mỗi gốc cây dược liệu, chưa chắc có thể chế luyện ra đan dược đạt tiêu chuẩn.
Trận đồ chỉ là sắp xếp cố định, thật sự muốn trận pháp có tác dụng, còn cần kết hợp hoàn cảnh.
- Nói không sai! Được, Trương sư, ta xem như nể mặt Tái các chủ, không tính toán với sự càn quấy của ngươi, trở về đi!
Thấy một học sinh của chính hắn phân tích đạo lý rõ ràng, biết người này gần đây tiến bước không nhỏ, Trịnh hội trưởng thoả mãn gật đầu.
- Càn quấy? Ta càn quấy thế nào?
Không nghĩ tới khổ cực bố trí xong trận pháp, ở trong mắt đối phương biến thành càn quấy, Trương Huyền sửng sốt.
- Trận pháp này của ngươi, không dẫn động linh khí, không có bất cứ tác dụng gì, không phải càn quấy là cái gì?
Thấy hắn lại còn không thừa nhận, Trịnh hội trưởng càng mất hứng.
- A... Ngươi nói cái này. Là ta vừa rồi chỉ sợ các ngươi không nhìn thấy rõ, tạm thời dừng trận pháp!
Còn tưởng rằng đối phương có ý gì, Trương Huyền lắc đầu, bàn chân giẫm trên mặt đất một cái.
Oong!
Một gợn sóng từ dưới chân lan tràn ra, trực tiếp đánh vào trên trận pháp cách đó không xa. Một tiếng nổ lớn vang lên. Trận pháp trước mắt lập tức bị linh khí bao phủ.
Vù vù vù!
Linh lực xung quanh lập tức giống như gió lốc tập trung lại về phía chính giữa, thổi tới trên mặt, đau đớn giống như bị đao cắt.
- Cái này, cái này...
Mới vừa rồi còn dương dương đắc ý, nói có nề nếp, đánh giá rất có đạo lý, Tiểu Ngũ thoáng một cái, đứng ở tại chỗ, khiếp sợ đến mức đầu lưỡi cũng sắp phải phun ra.
- Đây là... dung hợp hoàn mỹ, sóng nước không sinh, một khi kích hoạt lại có thể long trời lở đất... trận pháp không tỳ vết? Điều này, sao có thể như vậy được?
Trịnh hội trưởng thét một tiếng chói tai, âm thanh cũng có chút khàn khàn.
Hắn giống như hổ đói rình mồi, nhìn chằm chằm vào Trương Huyền cách đó không xa, giống như là thấy được một quái vật.