Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 656: Trên liên minh (2)



Sát hạch danh sư thành công, nên giảng giải đều giảng giải hết, tán thành sửa đổi cũng tán thành xong, cũng cần phải trở về xem một chút.

Đi tới vương thành không lâu, lại ngụy trang thân phận, nói thật, hắn còn chưa từng lấy khuôn mặt Trương Huyền đi lại.

Hắn đi ra khỏi phòng nghị sự, chỉ thấy Mộc Tuyết Tình, Lộ Trùng tiến lên nghênh đón.

- Lão sư!

Trong mắt mỗi người đầy sùng bái.

Vốn cho rằng lão sư của bọn họ, chỉ là giáo sư bình thường. Không nghĩ tới, lại chính là thiên tài siêu cấp danh tiếng chấn động vương thành, Trương Huyền!

Có một lão sư như vậy, sau này tất nhiên cá chép nhảy long môn, một lần bay lên trời.

- Lão sư...

Đám người Triệu Nhã cũng đã đi tới. Mỗi một người giống như con gà trống đấu bại, lại không còn hăng hái như lúc trước.

Nhất là đám người Trịnh Dương, giống như con chuột thấy mèo, run rẩy.

- Mấy người các ngươi, trở về phủ đệ xem ta giáo huấn như thế nào!

Nơi này là Danh Sư Đường, không ít người nhìn vào. Nếu để cho người ngoài biết học sinh của hắn mỗi ngày đều muốn hại chết mình, nhất định sẽ cười đến rụng răng.

Vừa sát hạch danh sư nhị tinh, uy tín nhận được, cũng sẽ trong nháy mắt đổ nát.

Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Vẫn về nhà giáo huấn đám người không biết trời cao đất rộng này thì tốt hơn.

- Các ngươi cũng đi theo ta!

Liếc mắt nhìn đám người Mộc Tuyết Tình, Lộ Trùng, Trương Huyền cũng vẫy bàn tay một cái.

Hai thân phận biến thành một, hai nhóm học sinh, nên kết thúc thì kết thúc, nên chỉnh đốn thì chỉnh đốn, cũng cần điều chỉnh một chút.

- Vâng!

Mọi người gật đầu, đi theo ở phía sau.

Trở lại phủ đệ, đám người Lưu sư, Bạch Thiềm nhận được tin tức từ lâu, khó tránh khỏi lại là xúc động một hồi.

Tới đại sảnh, ngồi ngay ngắn ở chủ vị, nhìn đám người Trịnh Dương, Viên Đào quỳ gối phía dưới, sắc mặt tái xanh.

Vừa đến, mấy người lại nói tường tận chuyện hạ độc.

- Không quan tâm Liễu lão sư kia là ai, có đúng là ta hay không, thân là lão sư, giảng dạy tám phương, chắc hẳn phải tôn trọng. Chỉ vì một chút không cam lòng, cố ý hạ độc, các ngươi thực sự quá to gan!

Một tiếng quát mắng.

Mấy tên này, thật sự quá làm loạn.

Hạ độc cho mình, cũng không có vấn đề gì. Điều khiến cho hắn tức giận chính là loại hành vi và việc làm này của bọn họ, không để ý tới tôn nghiêm của sư đạo, không có điểm mấu chốt đạo đức.

Một người, một khi không có đạo đức, thực lực cường thịnh mấy đi nữa, cũng chỉ là rác rưởi, phế vật!

Người làm sư, giáo dục người không chỉ là truyền thụ tri thức, còn phải giáo dục hành vi, giáo dục tâm tính.

Thật giống như làm vườn vậy, không chỉ tưới nước bón phân. Còn phải định kỳ cắt sửa. Bằng không, mọc lên ngã trái ngã phải, không những không có thẩm mỹ, còn có thể hại tới người ăn uống.

- Lão sư, học sinh không dám...

Lần đầu tiên thấy lão sư tức giận như vậy, đám người Trịnh Dương khiếp sợ đến mức sắc mặt nhất thời trắng bệch.

- Không dám? Còn dám xuống tay với lão sư, còn có cái gì không dám? Trương Huyền ta không có loại học sinh này, cũng dậy nổi bật người này!

Vung ống tay áo, Trương Huyền bực bội nói.

- Lão sư...

Thân thể đám người Trịnh Dương đồng thời thoáng lảo đảo một cái.

Nói như vậy, chẳng khác nào muốn trục xuất sư môn!

- Vẫn mong lão sư thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Trịnh Dương bọn họ cũng chỉ là lỡ vô tâm...

Vội vàng tiến lên, trong mắt Triệu Nhã mang theo sự cầu xin.

- Không được cầu tình, để cho bọn họ quỳ, lúc nào suy nghĩ cẩn thận, lúc đó lại nói tiếp!

Quát mắng đám người Trịnh Dương xong, Trương Huyền không nói nhiều nữa, quay đầu lại nhìn về phía đám người Mộc Tuyết Tình cách đó không xa.

- Ta ngụy trang Liễu Trình, chúng ta mới có duyên lão sư học sinh. Thân phận bây giờ khôi phục, duyên phận cũng chẳng khác nào kết thúc. Ta sẽ lưu lại công pháp bảo đảm các ngươi có thể thăng cấp Tông Sư. Tất cả đều trở về đi!

Duyên phận với những học sinh này, chỉ ở Thiên Vũ học viện. Hiện tại nhiệm vụ hoàn thành, không cần thiết phải tiếp tục nữa.

Lại nói, Thiên Vũ vương quốc đối với hắn mà nói, vẫn là quá nhỏ. Sớm hay muộn hắn cũng phải rời, dẫn theo đám người Triệu Nhã, lại không quá dễ dàng. Cũng không thể dẫn theo cả những người này nữa!

- Lão sư...

Vành mắt tất cả đám người Mộc Tuyết Tình, Mạnh Đào đều nhất thời đỏ lên.

- Được rồi, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tan. Sau này cho dù không phải là đệ tử của ta, cũng phải cố gắng tu luyện, không thể chậm trễ!

Giao phó xong, Trương Huyền khoát tay:

- Đều trở về đi!

- Vâng...

Mọi người quỳ xuống, đồng thời lễ bái. Viền mắt mỗi một người đều ửng đỏ.

- Lão sư, ta... nuốn đi cùng lão sư. Lão sư đi đâu ta đi nơi đó!

Mộc Tuyết Tình cắn răng một cái.

- Nàng? Mộc đan sư lại một mình nàng là nữ nhi. Nàng đi, tận hiếu như thế nào? Trở về đi!

Trương Huyền xua tay.

- Ta...

Mộc Tuyết Tình nghẹn lời.

Từ nhỏ nàng đã không có mẫu thân. Phụ thân ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng nàng thành người. Nếu nàng thật sự muốn rời đi, vậy phải ăn nói với phụ thân như thế nào?

- Sau này còn muốn đi cùng ta, có thể an bài tốt chuyện bên Mộc đan sư, thì qua tìm ta. Yên tâm đi, lão sư thân là danh sư, tìm được tung tích cũng không khó!

Trương Huyền mỉm cười.

Sau này muốn đi cùng mình, cũng rất đơn giản, đuổi theo là được.

- Vâng. Đa tạ lão sư mấy ngày qua khổ cực bồi dưỡng!

Mộc Tuyết Tình hiểu được, cúi người xuống, nặng nề dập đầu mấy cái.

Trương Huyền gật đầu, đang muốn nói thêm hai câu, trong đầu đột nhiên lắc lư. Sâu bên trong giá sách lắc lư, lại xuất hiện thêm một quyển sách màu vàng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.