Nắm giữ mắt Minh Lý, lý giải đối với tu vi, có biến hóa.
Trước đó, hắn chỉ điểm cho đám người Mạnh Đào, cần phải mượn năng lực của Thiên Đạo Đồ Thư Quán, có khả năng kiểm tra chỗ thiếu hụt, chỉ điểm tu vi.
Mà bây giờ, chỉ cần tiêu hao một tia mức độ tâm cảnh, là có thể biết vấn đề xuất hiện trong tu luyện của đối phương, cho phán đoán chính xác nhất.
- Đây mới thực sự là thực lực danh sư...
Hai mắt Trương Huyền tỏa sáng.
Trước đây, đối với danh sư, ở hình thức di động. Tuy rằng làm lão sư, nhưng trong lòng không có khái niệm. rõ ràng
Lần này giác ngộ, tâm cảnh nhận được sự thăng hoa. Toàn thân giơ tay nhấc chân đều có phong độ của sư giả, lại không cảm giác có chút không hòa hợp giống như trước đó.
Hơn nữa, có mắt Minh Lý, cho dù không cần Đồ Thư Quán, hắn cũng có thể dễ dàng nắm được bản chất của sự vật. Không giống như trước đây, làm một chuyện gì đều phải đập cho người ta hôn mê trước, hoặc thi triển võ kỹ.
Tuy rằng so với Thiên Đạo Đồ Thư Quán, chỉ có thể nhìn ra chút da lông. Nếu tu vi cao hơn so với hắn, hắn cũng không nhìn ra được, lại chẳng khác nào có khởi điểm tốt. Dựa theo thực lực sau này tăng lên, lượng tri thức dự trữ càng nhiều, khẳng định còn có thể tiến bước.
Chí ít so với giả vờ giả vịt như trước đây, đã có phong độ danh sư, càng lúc càng muốn gần với danh sư thật sự.
Rất nhanh, hết buổi học, tất cả học sinh như mê như say, cảm giác tu vi lại nhảy lên, bất cứ lúc nào cũng sẽ đột phá.
Trước đây đi học, bọn họ đều ép buộc mình học tập tri thức. Lâu ngày, trong lòng không ít người đều sinh ra sự chán ghét.
Mà sau khi vị Liễu lão sư này đi tới, tất cả mọi người khát vọng đi học, mỗi khi lên lớp, đều giống như uống tiên nhưỡng. Lỗ chân lông trên toàn thân mở rộng ra.
Không sự thay đổi một cách vô tri vô giác, mức độ tín nhiệm đối với hắn đều chậm rãi nâng cao, chậm rãi tăng lên.
- Lão sư, Mạc Vũ công chúa cầu kiến!
Buổi học vừa kết thúc, Mạnh Đào đã đi tới.
- Ừ!
Trương Huyền lên tiếng, đi ra ngoài.
Mạc Vũ tiến lên nghênh đón, mỉm cười, giống như trăm hoa đua nở:
- Liễu lão sư lần trước không phải nói muốn đi tàng thư khố của vương quốc đọc sách sao? Phụ vương bảo ta qua mời...
Trước đó, thời điểm Trương Huyền trị liệu thần thú trấn quốc, từng nói muốn đi tàng thư khố của vương quốc nhìn. Ngay sau đó hai học sinh của hắn so đấu, liên tiếp gây ra chuyện, hắn lại chưa kịp qua.
Hiện tại vừa vặn không có chuyện gì, nàng đặc biệt tới mời.
Thứ nhất, đại biểu vương thất lấy lòng hắn. Thứ hai, cũng biểu thị xin lỗi đối với được giấu giếm Triệu Nhã, Mộc Tuyết Tình so đấu.
- Được!
Trương Huyền đáp ứng.
Lộ Trùng không biết chạy tới chỗ nào báo thù. Triệu Nhã hiện tại khẳng định đang kích hoạt thể chất thuần âm, qua cũng không giúp được chuyện gì.
Hắn hẹn với Mạc Hoằng Nhất, ngày hôm sau kết thúc danh sư sát hạch. Nghĩ tới nghĩ lui, ngày hôm nay hắn cũng không có chuyện gì khác. Vừa lúc hắn đi tàng thư khố của vương quốc xem sách, thu thập chút tri thức.
Có công chúa dẫn đường, hơn nữa đã tới một lần, quen việc dễ làm, rất nhanh hắn đã đi tới trước tàng thư khố.
- Đây chính là tàng thư khố của vương quốc chúng ta. Bên trong có sách do Thiên Vũ vương quốc thu thập hơn nghìn năm. Muốn xem loại nào, đều có thể tìm kiếm ở bên trong!
Mạc Vũ giới thiệu.
- Ừ!
Trương Huyền lên tiếng.
Nếu là Thiên Vũ vương quốc thu thập hơn nghìn năm, khẳng định số lượng khổng lồ. Đối với hắn mà nói, không cần xem loại gì, chỉ cần số lượng đủ là được.
Đọc sách... Hắn thật sự không chọn.
Cho người khác biết hắn có ý nghĩ này, tuyệt đối sẽ lập tức phun máu.
Lại là danh sư lợi hại, cho dù đã gặp qua là không quên được, một ngày có thể nhớ kỹ nội dung của hơn vạn bộ sách, bị tinh lực ảnh hưởng, cũng chỉ có thể đọc sách mang tính lựa chọn.
Không chỉ bởi vì không có nhiều thời gian như vậy, quan trọng hơn chính là, sách là do người đời trước lưu lại, tư tưởng của mỗi một người khác nhau, kiến thức khác nhau, nội dung tất nhiên cũng hoàn toàn khác nhau.
Rất nhiều cách nhìn mâu thuẫn, thật hay giả khiến người ta khó có thể phân biệt được. Nhìn quá nhiều, tương đương với dung hợp tư tưởng của vô số người, ngược lại dễ dàng khiến cho ý chí của người ta hỗn loạn, cuối cùng không phân rõ phương hướng.
Cho nên, sách không phải xem càng nhiều càng tốt, phải xem có lựa chọn, mới có thể làm cho tri thức của người ta càng tích lũy càng nhiều, ý nghĩ càng rõ ràng.
Không lựa chọn, sách gì cũng xem, làm không tốt sẽ khiến cho người ta rơi vào sự hỗn loạn, tẩu hỏa nhập ma.
Trương Huyền lại khác. Chỉ cần sách ghi vào Thiên Đạo Đồ Thư Quán, có thể tự động phân rõ sự sai lầm, chỗ thiếu hụt, chuyện khiến người ta không biết xử trí thế nào, đối với hắn mà nói, lại không đáng kể chút nào.
Đi vào tàng thư khố, hắn giương mắt nhìn lại, quả nhiên thấy vô số giá sách đứng sừng sững ở bên trong, tàng thư vô số, cộng lại sợ rằng phải hơn ngàn vạn quyển.
- Ngươi muốn xem loại sách gì, ta dẫn ngươi qua...
Mạc Vũ công chúa cười nhìn qua.
Nàng mặc dù bị người ta xem là thiên tài, chủ yếu nhất chính là đọc sách nhiều.
Từ khi bắt đầu sáu tuổi biết chữ, gần như mỗi ngày nàng đều muốn đi qua xem sách một canh giờ, trong cùng tuổi, nàng tuyệt đối là học vấn phong phú nhất. Đối với tàng thư khố này, nàng cũng hiểu rõ nhất!
Loại sách gì, đặt ở chỗ nào, chỉ cần nói ra, nàng đều có thể rất nhanh tìm được.
- Nàng đi làm việc của nàng đi. Cần phải xem cái gì, ta tự mình tìm là được, không cần phiền tới công chúa! Hơn nữa, thời điểm ta xem sách thích yên tĩnh, cho nên...
Trương Huyền khoát tay, vẻ mặt áy náy.
Hắn đọc sách thật sự quá mức kinh thế hãi tục, một đường chạy như điên là có thể thu thập nội dung trong sách tới trong đầu.
Để cho người khác nhìn thấy được, nhất định sẽ bị xem trở thành quái vật. Hắn vẫn giấu mình một chút thì tốt hơn.
- Vậy ta đi ra ngoài trước!
Thấy đối phương không cần nàng hỗ trợ, Mạc Vũ có chút mất mát đi ra ngoài.