Người không biết suy nghĩ của Thẩm Bích Như, Trương Huyền đang day chân mày, suy nghĩ trước khi rời đi còn cần phải làm những gì. Chợt hắn thấy một đám ánh mắt đen xông tới.
- Trương lão sư, đừng vứt bỏ chúng ta...
- Lão sư muốn đi Thiên Vũ vương quốc sao? Dẫn chúng ta đi với!
- Chúng ta muốn đi cùng lão sư...
Đó chính là đám người Triệu Nhã, Trịnh Dương.
Vừa rồi Trương Huyền và đám người Thẩm Bích Như nói chuyện, bọn họ đều nghe được. Trong ánh mắt tất cả đều lộ ra vẻ mong chờ mãnh liệt.
- Muốn đi cùng ta?
Trương Huyền nhìn qua:
- Các ngươi phải suy nghĩ kỹ. Chỗ ta muốn đi chính là vương quốc cấp bậc cao hơn, không phải đi chơi. Thực lực của người trong đó mạnh hơn rất nhiều, sẽ có không ít nguy hiểm không biết. Chỉ một chút lơ là, sẽ đưa tới họa sát thân, thậm chí phải chết!
- Chúng ta biết!
Mấy người lộ ra vẻ mặt kiên định.
Tuy rằng chir tiếp xúc với Trương lão sư này trong thời gian ngắn, nhưng hắn giúp đám người mình, thật sự toàn tâm trả giá, không cầu báo đáp. Trong lòng bọn họ sớm sinh ra tình cảm thầy trò có thể so sánh với người thân.
- Không cần vội vàng đưa ra quyết định như vậy. Ta cho các ngươi một đêm suy nghĩ. Ngày mai lại cho ta đáp án!
Trương Huyền khoát tay.
Nói thật, không chỉ là đối phương, dạy mấy học sinh này trong thời gian dài như vậy, hắn cũng có tình cảm. Nếu quả thật muốn dẫn đi, chỉ hy vọng bọn họ suy nghĩ kỹ, cam tâm tình nguyện, mà không phải là ép buộc.
Hơn nữa, cho dù hắn dẫn theo, cũng không có khả năng để cho đi theo sau lưng hắn. Dù sao Hồng Liên sơn mạch có thể là hang ổ của độc sư, nguy hiểm vô cùng. Bản thân mình cũng rất khó bảo đảm an toàn, càng chưa nói tới mấy người nửa bình này.
- Trương lão sư, ta không cần suy nghĩ. Hiện tại tất cả của ta đều là lão sư cho. Lão sư đi tới nơi nào, ta cũng đi đến nơi đó!
Viên Đào lắc đầu, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, trong ánh mắt mang theo sự kiên định.
Hắn là cô nhi, không có bất kỳ tài nguyên tu luyện nào, vốn chỉ là học viên tệ nhất của học viện. Là Trương lão sư, đi từng bước một dẫn theo hắn, cho ra công pháp tốt nhất, đan dược tốt nhất, giáo dục tốt nhất...
Hắn mới có thực lực như bây giờ.
Cho nên, không cần suy nghĩ, Trương lão sư đi đâu, hắn đi đó.
- Ta cũng vậy. Trương lão sư, cầu lão sư không cần đuổi chúng ta đi. Chúng ta nguyện ý làm học sinh của lão sư... Cả đời cũng vậy!
Người thứ hai quỳ xuống, không ngờ là Vương Dĩnh luôn luôn yếu đuối.
- Vẫn mong Trương lão sư dẫn theo chúng ta!
Ngay sau đó Triệu Nhã, Trịnh Dương, Lưu Dương cũng theo sát, quỳ xuống. Ánh mắt mỗi một người đều kiên định, không cho phép dao động.
Nhìn thấy được năm học sinh, tuy rằng tuổi tác non nớt, lại lộ ra quyết tâm trăm chết không hối hận, mặc dù Trương Huyền hai đời làm người, cũng không kìm chế được, trong lòng thầm run lên.
- Ta có thể dẫn các ngươi rời đi. Chỉ có điều, không thể đi cùng một đường với ta. Ta sẽ để cho đám người Lưu sư trực tiếp đưa các ngươi đến Thiên Vũ vương thành. Chờ ta làm xong việc, sẽ đi qua tìm các ngươi!
Có chút do dự, Trương Huyền nói.
Chỉ cần giải quyết vấn đề khí độc trong cơ thể, hắn nhất định sẽ đi tới Danh Sư Đường của Thiên Vũ vương thành sát hạch danh sư.
Để cho những người này đi tới trước, lại có đám người Lưu sư chiếu cố, sẽ an toàn hơn một chút.
- Đa tạ lão sư!
Nghe được hắn đồng ý dẫn theo bọn họ, năm người mỗi một đều hưng phấn, viền mắt ửng đỏ.
Thật ra bọn họ không biết, ngày hôm nay làm ra quyết định này, sẽ mang lại bố cục lớn thế nào cho đại lục sau này. Năm người cuối cùng lại đạt tới một cảnh giới và trình độ thế nào.
- Được rồi. Tất cả đều trở về chuẩn bị đi. Lần này rời khỏi Thiên Huyền vương quốc, sau này cũng chẳng biết tới lúc nào mới có thể trở về!
Trương Huyền xua tay.
- Vâng!
Năm người đồng thời gật đầu, lui ra ngoài.
An bài cho học sinh xong, Trương Huyền trở lại phủ đệ, nhìn thấy được đám người Lưu Lăng tự nhiên vẫn chờ. Hắn nói ra chuyện mình muốn rời đi. Nghe xong bọn họ buồn bã một hồi.
Ngay sau đó, hắn để cho bọn họ lấy ra công pháp tu luyện của mình, hỗ trợ chỉ điểm một hồi. Kết quả Lưu Lăng có cảm ngộ đột phá đến cảnh giới Tông sư đầu tiên.
Trịnh Phi vừa đột phá không bao lâu, muốn ở trong khoảng thời gian ngắn có phần tiến bước là rất khó. Chỉ có điều Trang Hiền tiến bước cũng rất lớn. Chỉ cần từ từ củng cố, trong vòng nửa tháng, chỉ sợ cũng có thể trùng kích Tông Sư thành công.
Căn dặn ba danh sư thay hắn chiếu cố vị “đệ tử thân truyền” kia, Trương Huyền lúc này mới gọi Tôn Cường tới.
- Lão gia, không cần bỏ ta ở lại. Ta muốn đi theo lão gia...
Vừa vào cửa, Tôn Cường lại quỳ rạp xuống đất.
Hắn giống như Viên Đào, không có thân thế bối cảnh gì lợi hại. Trước khi gặp được Trương Huyền, hắn chẳng qua là nhân vật nhỏ cho thuê cửa hàng tại Thiên Vũ, không có bất kỳ địa vị nào đáng nói.
Hắn có thể có địa vị và thân phận như ngày hôm nay khiến người ta kính trọng, tất cả đều là nhờ người trước mắt này mang đến. Trong lòng hắn vô cùng cảm kích và lưu luyến.
- Nếu quả thật muốn đi cùng ta, đi ngay tới Hồng Thiên học viện tìm Trương Huyền lão sư, cố gắng thần phục. Lúc thời gian rảnh rỗi, ta sẽ trở lại thăm một chút.
Trương Huyền nói.
Tuy rằng tu vi của vị Tôn Cường này không cao, nhưng ở trên việc buôn bán, lại là người lão luyện. Sau đó thành danh sư, đồ khống chế càng lúc càng nhiều, chung quy cần phải có một người xử lý. Người này hiểu rõ, ngược lại là thích hợp.
- Vâng!
Tôn Cường nghe thấy lão gia cũng không có ý định ném hắn ở lại, không quan tâm, hắn hưng phấn liên tục gật đầu.
- Tu vi của ngươi bây giờ còn có hơi thấp. Đây là ta dự vào bản thân ngươi sáng tạo ra công pháp. Ngươi cố gắng tu luyện, hi vọng lần sau gặp được, có thể có thực lực tương xứng với thân phận!
Đưa ra một quyển bí tịch, Trương Huyền nhìn chằm chằm người béo mập trước mắt, thần sắc nghiêm nghị:
- Đừng để cho ta thất vọng!
- Lão gia, ta sẽ cố gắng!
Khuôn mặt Tôn Cường thoáng nghiêm lại.
Lão gia nói rất đúng. Thực lực của hắn là điểm yếu. Làm quản gia của danh sư, chỉ có võ giả tứ trọng Bì Cốt cảnh, thật sự quá yếu.
Trước đây hắn sống vô tri vô giác ngược lại cũng thôi. Nếu như sau này còn muốn đi cùng lão gia, thực lực không đủ khẳng định là không được.
- Đi xuống đi!
An bài xong tất cả, đã đến lúc đêm khuya. Ngày hôm sau còn có một buổi giảng bài công khai. Trương Huyền không tu luyện nữa, trực tiếp nghỉ ngơi.
Tuy rằng hắn vẫn rất rầu rĩ không biết sách thiên đạo đi chỗ nào. Nhưng thật sự không tìm được, hắn cũng không bất kỳ biện pháp nào.