Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2159: Thật lớn vũng hố! (1)



Đồng loạt vọt tới trước mặt Trương Huyền, liền thấy thanh niên mới vừa rồi còn hăng hái, thực lực mạnh mẽ, lúc này đã ngất đi, khóe miệng tràn ra máu tươi, xem xét liền biết bị thương thế rất nặng.

- Chúng ta muốn giết ngươi...

Đám người Lạc Thất Thất trong cơn giận dữ, đồng loạt ngăn ở trước mặt, nhìn về phía Điền Thanh Phó đường chủ ở cách đó không xa, hận không thể ăn thịt đối phương.

Nhìn bộ dáng của mọi người, Điền phó đường chủ ngẩn người, có chút không dám tin tưởng.

Tuy thực lực của hắn rất mạnh, nhưng từ tình huống thanh niên kia nhẹ nhõm nghiền ép Trung Thanh Vương đến xem, hẳn là có thể dễ dàng tránh thoát công kích của mình, bởi vậy vừa rồi đánh lén còn chuẩn bị rất nhiều hậu chiêu... Kết quả, cái gì cũng không có tác dụng, một chưởng đập bay...

Mấu chốt nhất là, tựa hồ đối phương còn sợ mình kích không trúng, làm một ít điều chỉnh rất nhỏ, chủ động đón ý nói hùa...

Chủ động thừa nhận chưởng lực của mình?

Cái này...

Chưởng lực của hắn bá đạo, lực lượng cường đại, bị đánh trúng, coi như là Nguyên Thần tứ trọng đỉnh phong cũng khó có thể may mắn thoát khỏi, làm như vậy, không phải là muốn chết sao?

Trong lòng nghi hoặc, đang không biết xảy ra chuyện gì, chợt nghe Trung Thanh Vương ở cách đó không xa gầm lên, quay đầu nhìn lại, liền thấy Kim Hồn Tỏa ở trên người chẳng biết lúc nào đã rơi trên mặt đất, trên người bị đâm ra vô số vết máu, mắt thường có thể thấy được khôi phục, không đến hai cái hô hấp, liền hoàn hảo như lúc ban đầu, giống như không có chịu qua tổn thương.

- Lúc nào gia hỏa này có thánh dược lợi hại như thế rồi hả?

Hắn hết sức quen thuộc đối phương, còn chưa từng nghe nói qua có dược vật lợi hại như thế, loại năng lực khôi phục này, đã có thể so với thủ đoạn của Trương sư vừa rồi dùng cho Tôn Cường.

- Ta muốn giết ngươi...

Thân thể khôi phục, nhớ tới vừa rồi nhục nhã, Trung Thanh Vương đâu còn nhịn được, gào thét một tiếng, mãnh liệt lao đến Trương Huyền đang hôn mê.

Lăng không trảo một cái, một thanh trường kiếm phá không mà ra, mang theo kiếm quang lăng lệ ác liệt đâm tới.

Vừa rồi chiến đấu vội vàng, vừa ra tay liền bị đối phương áp chế, ngay cả binh khí cũng không có lấy ra, hiện tại biết rõ đối phương đáng sợ, không có quá nhiều chần chờ, trực tiếp thi triển ra công kích mạnh nhất.

Xì xì xì!

Kiếm khí như điện, phát ra âm thanh phá không nghiền ép tới. Trường kiếm bắn ra, nửa bước Xuất Khiếu Cảnh cũng phải tạm thời tránh né.

Cái này là thực lực, cũng là vốn liếng của hắn.

- Dừng tay...

Lạc Thất Thất, Ngọc Phi Nhi, Tôn Cường đồng thời giơ lên binh khí, tiến lên đón.

Bành! Bành! Bành!

Ba tiếng trầm đục, ba người bay ngược ra, đâm vào trên vách tường cách đó không xa, tất cả đều sắc mặt phiếm hồng, máu tươi điên cuồng phun.

Bọn hắn kém Thánh Vực tứ trọng thật sự quá lớn, căn bản không cách nào chống chọi.

- Chết!

Đánh ba người trọng thương, trường kiếm của Trung Thanh Vương tiếp tục rơi xuống, mắt thấy sẽ chém Trương Huyền thành hai khúc.

- Dừng tay...

Đúng lúc này, một tiếng gào thét phẫn nộ vang lên, ngay sau đó Trung Thanh Vương liền cảm thấy một cỗ chân khí hùng hậu, ở trước mặt Trương Huyền tạo thành một lồng khí thật lớn, bao phủ đối phương ở trong đó.

Bị khí tức này ngăn cản, trường kiếm không bổ xuống được.

Ngay sau đó, toàn thân chấn động, trường kiếm trong tay, ông… thẳng tắp bay lên, đâm về phía hắn.

PHỐC!

Đâm vào bả vai, lực lượng trùng kích khổng lồ chấn hắn liên tục lui về phía sau, đâm vào trên tường, như người bù nhìn treo ở trên không trung.

- A...

Đau đớn kịch liệt khiến hắn kêu thảm, trong mắt tràn đầy không thể tin được.

Cầm trường kiếm trong tay, coi như sức chiến đấu của hắn kém nửa bước Xuất Khiếu cảnh, cũng sẽ không yếu hơn bao nhiêu, đối phương vội vàng nghênh đón, ngăn trở công kích không nói, còn chấn trường kiếm của mình phản kích... Đây là thực lực gì?

Phần phật!

Đang khiếp sợ, liền chứng kiến hai bóng người xuất hiện ở trước mặt Trương Huyền, vẻ mặt lo lắng.

- Trương sư... Trương sư!

Đúng là Danh Sư Đường Ngô Như Phong Ngô trưởng lão cùng Chiến Sư Đường Hình Thiên Minh Đường chủ!

Hô hai tiếng, phát hiện thương thế của Trương Huyền quá nặng, đã lâm vào hôn mê, sắc mặt của Hình Đường chủ xanh mét, đứng dậy.

- Ngang nhiên hãm hại Danh Sư, Điền Thanh, ngươi thật to gan!

Ầm ầm!

Hình Đường chủ nổi giận, trở tay đập xuống.

- Ta...

Điền Thanh Phó đường chủ muốn giải thích, nhưng nói còn chưa ra miệng, liền bị một chưởng đập nằm rạp trên mặt đất, phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi.

Thời điểm đồng cấp, hắn liền không phải đối thủ, hiện tại Hình Đường chủ tấn cấp đến Xuất Khiếu Cảnh, làm sao ngăn cản được!

- Người đâu, bắt hai người này lại cho ta!

Sau khi đập đối phương trọng thương, Hình Đường chủ hét lớn.

Rầm rầm!

Nghe được phân phó, Liêu Điện Chủ, Chu điện chủ, Trần điện chủ, Diêm Điện chủ không biết từ đâu chạy tới, thời gian nháy mắt liền phong cấm tu vi của hai người.

Tuy đều là Nguyên Thần Cảnh đỉnh phong, nhưng bọn hắn thân là người Chiến Sư Đường, chiến lực càng tốt hơn, coi như hai người ở thời kỳ toàn thịnh cũng chống chọi không được, chớ nói chi là hiện tại bản thân bị trọng thương.

- Trương sư...

Khống chế được hai người hành hung, Hình Đường chủ lấy ra một viên đan dược chữa thương cho Trương Huyền dùng.

Dùng chân khí hỗ trợ luyện hóa dược lực, lúc này người sau mới từ từ tỉnh dậy.

- Các ngươi đã tới...

Nói xong, nhìn về phía Điền Thanh cùng Trung Thanh Vương, hữu khí vô lực nói:

- Giữa chúng ta khả năng có chút hiểu lầm, mong hai vị không nên thương tổn bọn hắn... Phốc!

Lời còn chưa dứt, lần nữa phun ra máu tươi.

- Trương sư...

Thấy hắn bị thương thành như vậy, còn thay đối phương nói chuyện, trong lòng Ngô sư, Hình Đường chủ đều tán dương.

Sớm biết Trương sư nhân nghĩa như vậy, không nghĩ tới nhân nghĩa như thế!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.