Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1220: Tần Chung (2)



Chờ năm ngày mà đối phương không có đi ra, Trương sư đã lành ít dữ nhiều. Người làm học sinh như nàng cần phải tìm ra thi thể của lão sư, lại hậu táng thật tốt.

- Thú đường Huyễn Vũ đế quốc cách nơi này không xa, chỉ cần toàn lực thì nửa ngày sẽ có thể tới...

Ngọc Phi Nhi tính toán vị trí một chút rồi nói.

- Nửa ngày? Không cần, nơi này là khu vực cần phải đi qua giữa Thú đường và Huyễn Vũ đế đô, thường xuyên có linh thú phi hành của Thú đường bay qua, chúng ta có thể nghĩ biện pháp khác!

Lạc Thất Thất ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Nơi này cách Thú đường không xa. Thế nhưng nếu trèo đèo lội suối sẽ rất dễ gặp phải các linh thú khác. Một khi chiến đấu, không cẩn thận ba ngày cũng không qua được, sẽ chậm trễ không ít thời gian.

Không bằng nghĩ biện pháp hấp dẫn sự chú ý rồi ngồi nhờ.

Ngồi nhờ chính là cho đối phương thù lao nhất định, tiện đường cưỡi linh thú của người khác.

Nơi này là chỗ phải qua giữa Thú đường và Huyễn Vũ đế quốc, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy không ít linh thú bay qua. Có lẽ có thể tìm được một đầu, để các nàng ngồi lên, như vậy chỉ cần mấy chục phút là có thể bay đến, tránh đi không ít phiền phức.

- Ừm!

Ngọc Phi Nhi cũng gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn lại, vừa mới nhìn về phía không trung thì đã nghe thấy một tiếng gào thét, một đầu Thanh Diệp Long Dực thú to lớn bay qua không trung.

- Thanh Diệp Long Dực thú? Đây là linh thú Hợp Linh cảnh ẩn chứa huyết mạch Long tộc. Địa vị ở Thú đường cũng không thấp, chính là nó...

Thấy rõ ràng bộ dáng của đầu linh thú này, Lạc Thất Thất ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, dồn khí đan điền, thanh âm lập tức truyền lên.

- Tại hạ Danh sư Lạc Thất Thất, muốn ngồi nhờ, mong đạo hữu tạo điều kiện!

Thân phận Danh sư ở bất kỳ nơi nào cũng rất tốt, trực tiếp báo ra, như vậy khả năng đối phương cho phép ngồi nhờ sẽ tương đối lớn.

Quả nhiên, sau nghe thấy lời nói của nàng, Thanh Diệp Long Dực thú trên không trung lập tức xoay người một chút, trực tiếp hạ xuống phía dưới, rất nhanh đã đi đến gần hai người.

Trên lưng đầu linh thú này không có phòng ốc gì cả, chỉ là một cây dây cương trụi lủi, vừa hạ xuống, một thanh niên đã từ trên lưng nhảy xuống bên dưới.

Người này chừng ba mươi tuổi, quần áo lộng lẫy, cặp mắt tràn ngập tinh khí bức người, không ngờ lại giống như đám người Lạc Thất Thất, cũng là một vị cường giả Kiều Thiên cảnh!

- Thú đường Tần Chung, bái kiến Lạc sư!

Nhìn thấy người muốn ngồi nhờ lại là hai cô nương xinh đẹp như thế, ánh mắt Tần Chung sáng lên, tràn ngập kích động.

Loại mỹ nữ cấp bậc này, coi như hắn đã duyệt nữ vô số thì cũng chưa bao giờ thấy qua.

- Hai người chúng ta muốn đi Thú đường, hy vọng có thể ngồi linh thú của ngươi một chút, không biết có thể hay không?

Lạc Thất Thất thản nhiên nói.

- Hai vị có thể ngồi là vinh hạnh của ta!

Tần Chung tràn ngập hưng phấn nói:

- Chỉ là... Linh thú của ta không có phòng ốc, đành phải oan ức cho nhị vị rồi...

- Không sao cả!

Lạc Thất Thất lắc đầu.

Mục đích hiện tại của các nàng là mau chóng chạy tới Thú đường, tìm tới linh thú thích hợp rồi lại nói. Việc có phòng ốc, phi hành dễ chịu thoải mái hay không chỉ là râu ria.

- Đi Thú đường cũng không tính là quá xa, không biết ngươi sẽ thu phí như thế nào?

Ngọc Phi Nhi hỏi.

Ngồi, tương đương với mượn linh thú của người khác, phải trả thù lao. Bình thường đều sớm nói ra giá cả, nếu không vừa lên trên không trung thêm tiền, lên giá ngay tại chỗ, coi như nàng là công chúa thì cũng không ngồi nổi.

- Vị cô nương này nói đùa rồi, hai vị xinh đẹp như vậy, có thể ngồi linh thú của ta là vinh hạnh của ta, làm sao ta lại dám thu tiền của các ngươi cơ chứ!

Hai tay Tần Chung chắp ra sau lưng, làm ra vẻ mặt tiêu sái, muốn hấp dẫn sự chú ý của đối phương, kết quả hắn lại phát hiện ra dường như đối phương không nhìn thấy vậy.

- Vẫn nói giá cả đi, như vậy chúng ta ngồi nhờ cũng yên tâm hơn một chút!

Thấy vẻ mặt tên này lỗ mãng, rất rõ ràng đã động tâm tư khác, đôi mi thanh tú của Lạc Thất Thất nhíu lại.

Nếu không phải trong lòng sốt ruột thì nàng căn bản không thèm để ý tới gia hỏa tự cho là đúng như vậy.

- Cái này...

Thấy nàng kiên trì như vậy, Tần Chung chần chờ một chút, hai mắt xoay động:

- Tại hạ cũng không có yêu cầu gì, như vậy đi, nhìn bộ dáng phong trần của hai vị, hẳn là đã chờ đợi thời gian không ngắn trong núi a! Đến Thú đường, nếu như có thể mời tại hạ một bữa cơm, coi như là thu phí, được chứ?

- Ăn cơm?

Thấy bộ dáng này của hắn, hai người nào không biết hắn đang nghĩ cái gì, tất cả đều sầm mặt lại.

Một gia hỏa Thú đường Huyễn Vũ đế quốc mà lại dám đùa giỡn hai Danh sư ngũ tinh, quả thực lá gan quá lớn!

- Đúng vậy, tại hạ không dám có yêu cầu gì xa vời, chỉ là muốn tận tình hữu nghị địa chủ mà thôi. Lại nói, hai vị gấp gáp đi tới Thú đường như vậy, có lẽ là muốn tìm một đầu linh thú. Ta thân là Thuần Thú sư tứ tinh, gia phụ càng là đường chủ Thú đường, có lẽ có thể giúp được hai vị!

Tần Chung cười nói, vẻ mặt rấ tlaf tự hào.

Hắn có thân phận Thiếu đường chủ Thú đường, một khi để lộ ra, người bình thường sẽ phải kính trọng mấy phần. Xem như đối phương là Danh sư, nhìn tuổi tác, có lẽ sẽ không vượt qua tam tinh. Một khi biết chuyện này tất nhiên sẽ phải lau mắt mà nhìn.

Đến lúc đó, cách thời điểm hắn ôm mỹ nhân về nhà cũng chỉ còn một đoạn ngắn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.