Thế nhưng thực chiến cũng có lợi ích của thực chiến, cho dù không thể phát huy thực lực nhưng bọn họ có thể lý giải được đặc điểm của chiến đấu trong tu giới, quan trọng nhất là làm sao để sống sót trong hoàn cảnh như vậy.
Ninh Dạ chú ý tới những người mới, vì vậy đích thân chỉ điểm.
Phía trước là người của Vân Tuyệt môn do gián điệp của Mộc Khôi tông tạo thành, đang chiến đấu chính diện. Phía sau là Ninh Dạ không ngừng chỉ điểm cho những người vừa nhập môn.
“Cảnh giới Tàng Tượng bình thường chỉ có thể dùng pháp lực của bản thân để thi pháp, vì vậy uy lực có hạn, chỉ cần giữ khoảng cách nhất định là tránh bị tai bay vạ gió. Ta dạy cho các ngươi đạo lý đơn giản nhất, trong quá trình lan truyền, năng lượng sẽ tiêu hao, vì vậy thường thì khoảng cách càng xa, tốc độ càng nhanh, uy lực càng nhỏ. Nhưng đạo lý này chỉ hữu dụng với học đồ cảnh giới Tàng Tượng, tới cảnh giới Hoa Luân lại khác.”
“Cảnh giới Hoa Luân đã có thể thi pháp vận dụng lực lượng thiên địa, đủ loại diệu pháp tầng tầng lớp lớp, có một số pháp thuật ban đầu cần súc tích lực lượng, khoảng cách xa thường cho đối thủ thời gian tụ lực, vì vậy tránh xa quá ngược lại làm cho đối thủ có nhiều không gian phát huy hơn. Đương nhiên pháp thuật trong thiên hạ đều có lý riêng của nó, cho dù khoảng cách càng xa uy lực càng lớn nhưng cũng có cực hạn.”
“Thế nào là lý? Nó tương thông với đạo. Đạo và lý trong đạo lý, đạo là nơi thiên địa tự nhiên quy tụ, lý là sự biến hóa của linh ký. Tu sĩ sử dụng pháp thuật đều hợp với lý lẽ riêng của nó, thần thông ảo thuật đều phù hợp với đạo của nó. Chính vì vậy lý là cơ bản của đạo, vì vậy trước khi tu tiên, tu sĩ phải hiểu lý rồi mới ngộ được đạo.”
“Sa binh là tàn hồn thời thượng cổ, chân linh bất diệt, gửi vào cát mà sinh thành. Chân linh bất diệt này là đạo, khó lòng trừ khử, nhưng sau khi ngưng tụ, pháp thuật mà sa binh sử dụng chính là năng lực của tàn hồn, chính là lý của nó, cho nên có thể dùng để diệt trừ. Vì vậy sa binh dễ đối phó nhưng khó tiêu diệt. Vì có thể phá được lý chứ khó mà giải được đạo.”
Lúc này Ninh Dạ chỉ điểm cho người mới, thao thao bất tuyệt, khiến đám đệ tử kia như được thể hồ quán đỉnh, ai nấy hiểu ra không ít thứ.
Nhưng thật ra phần lớn những điều này không phải Trương Liệt Cuồng dạy y. Trương Liệt Cuồng cả đời hùng hổ, tu tiên chỉ tu chiến pháp sát pháp, hiểu biết rất ít về đao lý.
Thiên Cơ môn lại khác, suy tính thiên đạo, bói toán cổ kim, cố hiểu đạo của thiên địa, giải thích lý của vạn vật, vì vậy phương diện tu tiên cơ bản lại vững chắc hơn rất nhiều môn phái khác.
Nhưng chính vì chú trọng vào lý luận mà coi nhẹ thực chiến, cho nên văn minh không đánh nổi dã man, cuối cùng bị diệt môn.
Về phần Ninh Dạ, lúc này y giảng cho họ những thứ này là vì trong hoàn cảnh hiện tại, biết nhiều một chút còn quan trọng hơn thông thạo pháp thuật.
Lúc này Ninh Dạ đã nói: “Thật ra trong đa để số tình huống, thứ ta truyền cho các ngươi không có tác dụng gì. Dù sao cũng phải tự mình tu luyện pháp thuật, có hiểu đạo lý trong đó hay không cũng không ảnh hưởng tới uy lực. Hiểu được lý chỉ là tương lai có cơ sở tốt hơn để ngộ đạo. Nhưng trong Vân Tuyệt cổ địa này, với thực lực hiện tại của các ngươi, nếu muốn sống sót không phải dựa vào tay chân mà dựa vào những đạo lý này.”
“Vì sao lại như vậy?” Thư Vô Ninh hỏi.
Một lát sau, đám người cùng chỉ về phía một cồn cát: “Nơi đó.”