Thiên Châu Biến

Chương 152: Học Viện Lập Uy (1)



Bản Convert

Thượng Quan Băng Nhi nói: “Thấy được thì sao, ngươi cho rằng gia đình quý tộc không có nuôi nhốt thiên thú sao?”

Chu Duy Thanh nhãn châu xoay chuyển cười hắc hắc: “ Không phải ngươi sợ uy hiếp của nàng chứ? Ngươi đối với lão công không tin tưởng như vậy sao?”

Thượng Quan Băng Nhi hừ một tiếng từ trong lồng ngực móc ra một chiếc khăn tay: “Lau nước miếng của ngươi một chút đi, hừ. Ta đi lựa một gian phòng.”

“Ách…” Chu Duy Thanh nhận lấy khăn tay “Băng nhi, ngươi nghe ta giải thích, ta không phải cố ý.”

Bên kia, Minh Hoa đang đi vào gian phòng mình chọn trúng khẽ mỉm cười: “ Giải thích cái gì! Giải thích chính là che dấu, che dấu chính là sự thật. Có muốn hay không tới phòng của ta ngồi một chút a? Ngươi mới vừa rồi làm người ta đau quá.”

“Lát nữa ta sẽ quay lại tính sổ với ngươi, ngươi ở lại cũng được, đại thúc chủ nhà, có gì ngài cứ tìm nàng mà đòi tiền.” Vừa nói Chu Duy Thanh đã xông về phía Thượng Quan Băng Nhi.

Thượng quan Băng Nhi đang lúc tuyển chọn một gian phòng, tiểu viện này so với ký túc xa của bọn họ không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Các gia cụ, dụng cụ đầy đủ mọi thứ, ít nhất có tám phần là đồ mới.

“Băng nhi ngươi sẽ không thực sự tức giận chứ? Cái này chính là bản chất thích cái đẹp mà thôi, thật ra ta cũng không có ý nghĩ gì cả.” Chu Duy Thanh đứng ở bên cạnh nhìn nàng lựa chọn gian phòng cũng không để ý tới hắn, trong lòng cũng không khỏi thấp thỏm lo lắng.

Thượng Quan Băng Nhi dừng bước xoay người lại nhìn bộ dạng đáng thương của Chu Duy Thanh: “Tiểu Béo, ta với ngươi thương lượng một chút.”

“A?” Chu Duy Thanh nhìn bộ dạng có chút ít mỉm cười của Thượng Quan Băng Nhi, trong lòng nghĩ không ra chuyện gì, đàng hoàng nói: “Ngươi nói đi.”

Thượng Quan Băng Nhi than nhẹ một tiếng nói: “Mẹ ta nói, khi chọn một nam nhân ưu tú làm trượng phu, đều phải chuẩn bị sẵn tâm lý. Nam nhân ưu tú sẽ không bao giờ thiếu nữ nhân yêu thích. Ngăn cản cũng không được, nếu như vì ngăn cản ngươi có thể sẽ lại tái diễn vết xe đổ của nàng năm đó. Ta chỉ muốn ngươi đáp ứng ta một điều, bất luận ngươi thích nữ nhân nào cũng đều phải thông qua sự đồng ý của ta, nếu ngươi không nói thì cũng không được để cho ta biết, có được không?”

Chu Duy Thanh chớp mắt một cái, hắn đột nhiên cảm giác được trong lòng rất đau đớn, nhìn khuôn mặt Thượng Quan Băng Nhi trước mắt, thâm tâm hắn tràn đầy cảm giác đau lòng. Mở rộng hai cánh tay, thật cẩn thận đem nàng kéo vào trong lòng, sau đó lại từ từ ôm chặt. Không biết tại sao vào lúc này hắn đột nhiên sợ hãi có một ngày nào đó, Thượng Quan Băng Nhi sẽ rời bỏ hắn mà đi, tuy rằng cảm giác chỉ vừa mới xuất hiện trong lòng hắn nhưng lại làm cho hắn cảm giác khủng hoảng mãnh liệt.

Thượng Quan Băng Nhi cũng ôm ngược lại hắn, rúc vào trong lồng ngực hắn, ôn như nói: “Tiểu Béo, ta không phải không tín nhiệm ngươi, chẳng qua chuyện tình cảm cũng thật sự không thể nói rõ ràng. Ta chỉ yêu cầu ngươi không gạt ta, không muốn ngươi gạt ta mà thôi.”

Chu Duy Thanh thì thào: “Băng nhi, ta không gạt ngươi, tuyệt đối không lừa gạt ngươi. Ta cũng không biết sau này như thế nào, ta thật sự không biết. Đối với ngươi vừa rồi ta cảm thấy dường như ngươi sẽ dời xa ta, trong lòng ta lại đặc biệt sợ hãi, so với sợ chết còn đáng sợ hơn nữa. Băng nhi nếu sau này ta có phạm sai lầm gì, ngươi có thể đánh ta, mắng ta, đối với ta như thế nào cũng được, nhưng đừng rời xa ta, có được không?”

Mặc dù lúc bình thường Chu Duy Thanh luôn biểu hiện rất tinh linh cổ quái, nhưng thời khắc này hắn bộc lộ chân tình cũng làm cho Thượng Quan Băng Nhi trong lòng hết sức cảm động. Nếu như vào lúc này, hắn nói rằng hắn đảm bảo không thích nữ nhân khác, Thượng Quan Băng Nhi có lẽ chỉ biết cười trừ hoặc có chút ít thất vọng. Nhưng giờ khắc này nghe những lời hắn nói Thượng Quan Băng Nhi biết được những lời này không có bất kì sự giả dối nào, đây là những lời hoàn toàn phát ra từ nội tâm hắn.

“Ừ.” Nhẹ nhàng đáp ứng một tiếng, lúc này Thượng Quan Băng Nhi bỗng nhiên cảm thấy thân thể cũng dễ chịu đi nhiều. Khi trước lúc rời đi, mẫu thân cùng nàng nói chuyện từng làm cho nội tâm của nàng bị đè nén rất nhiều. Lúc mới gặp lại Chu Duy Thanh bởi vì xa cách thời gian dài nên nội tâm quá đỗi sung sướng.

Sau mấy ngày du ngoạn nên nàng cũng quên đi một chút, nhưng khi Minh Hoa xuất hiện, tự nhiên kích phát nguy cơ trong nội tâm nàng, nhưng nhờ những lời nói chân thành tha thiết của Chu Duy Thanh hoàn toàn hóa giải, vô hình chung tâm hồn hai người lại nhích lại gần nhau hơn rất nhiều.

Chu Duy Thanh ôm Thượng Quan Băng Nhi một hồi lâu mới thấy tâm tình của mình dần dần hồi phục, một chút cũng không muốn buông ra, bất quá hắn cũng không nhịn được hướng đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ hôn xuống.

Thượng Quan Băng Nhi khuôn mặt đỏ ửng cũng không có phản đối, chẳng qua khi hắn muốn tiếp tục lấn tới thì lập tức bị ngăn cản lại.

“Băng nhi. Nếu không thì chúng ta cùng ở gian phòng này đi, có được hay không? Cùng lắm thì ta ngủ dưới đất cũng được. Chỉ cần thời khắc nào cũng có thể nhìn thấy ngươi là được rồi.” Chu Duy Thanh tâm tình vừa mới hồi phục lại muốn vọng động. Vừa mới nghĩ tới nếu có thể ôm thân thể thơm ngát mềm mại kia của Thượng Quan Băng Nhi mà ngủ, tâm tình hắn cũng không thể nào kìm chế được.

“Không được.” Thượng Quan Băng Nhi hung hăng dơ tay gõ vào trán hắn một cái. “Ngươi ở một gian khác, ta sẽ để Đại hoàng cùng Nhị hoàng giữ cửa. Ta còn không biết sức lực của vô lại ngươi sao? Được voi đòi tiên là cái từ dùng trên người ngươi thích hợp nhất, sợ rằng không đến mấy ngày là ngươi sẽ nghĩ ra cớ để bò lên giường. Nhanh đi chọn lấy một gian phòng đi, ta còn muốn dọn dẹp một chút.”

Viện tử này nói lớn cũng không lớn, mà nói nhỏ cũng không nhỏ. Chu Duy Thanh cũng bất đắc dĩ lựa chọn một phòng ngay sát phòng của Thượng Quan Băng Nhi.

Tiếp theo hai người dùng trọn một ngày đem tiểu viện tử quét dọn trong ngoài rất sạch sẽ. Cũng may bọn họ là Thiên Châu Sư hơn nữa còn có Phong thuộc tính hỗ trợ tăng tốc nên mới có thể chỉ mất một ngày công phu, nếu không cũng không thể nào làm được nhiều như vậy.

Minh Hoa sau khi đi vào gian phòng kia cũng đóng chặt cửa lại không đi ra ngoài. Đối với điều này Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi cũng tuyệt không lấy làm kì quái, dù sao lúc trước nàng bị thương không nhẹ lại bị Chu Duy Thanh cắn nuốt mất một lượng lớn sinh mệnh lực.

Đại hoàng cùng Nhị hoàng rốt cục cũng được giải phóng, bọn chúng tất nhiên sẽ ở trong gian phòng của Thượng Quan Băng Nhi, đây cũng chính là gian phòng lớn nhất, sau khi phân chia gian nội ngoại, bọn chúng đương nhiên sẽ ngủ ở phòng ngoài đảm nhiệm luôn nhiệm vụ giữ cửa.

Hai con Băng Phách Thiên Hùng này cũng đã đến thời khắc mấu chốt trưởng thành, đến thời kỳ trưởng thành thì Tông cấp thiên thú bọn chúng sẽ tự nhiên có phương pháp tu luyện riêng. Mà phương pháp tu luyện của Băng Phách Thiên Hùng là gì thì Chu Duy Thanh cũng không biết, dù sao khi hắn nhìn qua chỗ hai tên mập mạp này, khi không có việc gì thì bọn chúng liền đi ngủ, ăn cơm cũng rất ít. Đối với thực lực của bọn chúng ngày một tăng trưởng còn so sánh với bản thân tu luyện Bất Tử Thần Công vô cùng thống khổ trong lòng Chu Duy Thanh cũng đầy ghen tỵ a!

Sau khi vào viện tử này ở, Chu Duy Thanh cảm thấy kỳ dị nhất chính là một chuyện, bình thường vào buổi tối khi hắn bắt đầu tu luyện thì Phì Miêu Tiểu Bạch Hổ luôn luôn ở bên cạnh hắn, nhưng lúc này nó cũng chạy ra ngoài tìm kiếm một cái ghế nhảy lên, không còn ngủ chung với hắn nữa.

Lần này thì Chu Duy Thanh ngược lại có chút không thích ứng kịp, mỗi ngày đều ôm tiểu gia hỏa có bộ lông mềm mại, núc ních như vậy làm chăn ấm ngủ cũng đã quen rồi. Nhưng lần này lấy làm kì lạ là cho dù Chu Duy Thanh có chủ động ôm nó cùng nhau ngủ thì nó cũng tự mình tránh né chạy đến cái ghế, làm cho Chu Duy Thanh vô cùng bất đắc dĩ nhưng cũng không thể làm gì khác được

Sáng sớm.

“Phì Miêu ngươi không cùng ta đi học sao?” Chu Duy Thanh nghi hoặc nhìn bộ dạng lười biếng của Tiểu Bạch Hổ.

Phì Miêu lập tức lắc đầu, đối với việc nó nghe hiểu lời mình, Chu Duy Thanh cũng không thấy kì quái chút nào. Đại hoàng cùng Nhị hoàng cũng có thể nghe hiểu được sáu bảy phần.

Chu Duy Thanh sờ sờ cái trán của Phì Miêu. Ngươi không phải sốt chứ? Cùng ở với ca hai năm nay rồi, ngươi đã liền nghĩ không chịu trách nhiệm đó chứ? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ngươi có thể chạy thoát sao? Không được cho dù ngươi không cùng ta đi học, ta cũng phải đem khóa sắt khóa ngươi lại để cho ngươi khỏi chạy mất.

Ở chung một thời gian dài nhất định nảy sinh tình cảm, nếu quả thật Phì Miêu bỏ đi thì hắn thật sự có chút it không nỡ.

Phì Miêu trừng mắt nhìn hắn, trên trán nổi gân xanh, vào một cái nhảy từ trên ghế xuống rồi lại nhảy lên cái bàn, dùng một cái hổ trảo mập mạp nhúng vào trong nước trà mà Chu Duy Thanh uống, sau đó ở trên bàn viết ra mấy chữ : “Ta không đi, ta phải ở nơi này an tĩnh tu luyện.”

Chu Duy Thanh vô cùng khiếp sợ nhìn nàng : “Trời sập rồi, đất sụt rồi, con cọp cũng có thể viết chữ a. Ta không nhìn lầm chứ. Phì Miêu, ngươi cùng ta ra ngoài làm xiếc nhất định sẽ kiếm được không ít kim tệ đó.”

Phì Miêu liếc mắt nhìn hắn một cái, dùng tiểu hổ trảo viết lên trên bàn hai chữ, sau đó nhảy về ghế tiếp tục đi ngủ. Chu Duy Thanh nhìn sát vào đó mới thấy được hai chữ kia chính là “Ngu ngốc.”

Cuối cùng Chu Duy Thanh vẫn cùng với Thượng Quan Băng Nhi đi học. Lúc bọn họ rời đi thì Minh Hoa cũng đã đi mất rồi. Đem Phì Miêu Tiểu Bạch Hổ ở nhà hắn cũng không phải lo lắng gì, trước cũng không nói có Đại hoàng cùng Nhị hoàng tông cấp thiên thú cảnh giới giữ nhà, riêng Phì Miêu kia cũng không rõ cấp bậc gì nhưng thường xuyên làm ra những việc kì dị cũng căn bản là không cần lo lắng gì cả.

Hôm nay Phỉ Lệ hoàng gia Học viện quân sự chính thức tựu trường, trong học viện hôm nay rõ ràng náo nhiệt hơn mọi ngày rất nhiều, bất kể học sinh mới hay cũ đều mặc đồng phục học sinh nối liền không dứt tiêu sái tiến vào trong học viện.

Buổi lễ khai giảng là nhằm vào toàn bộ các cấp học viên, tất cả học viên đi tới học viên đều trực tiếp đi tới lễ đường Giáo Học Lâu tham gia buổi lễ tựu trường. Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi dĩ nhiên cũng không khác gì những người khác.

Phỉ Lệ hoàng gia Học viện quân sự quả thật không hổ là một trong ba đại học viện của Phỉ Lệ Thành, một tầng đại lễ đường cũng đủ để đồng thời dung nạp ba nghìn người tham gia. Mà tổng cộng cả Phỉ Lệ hoàng gia Học viện quân sự cũng có không quá tổng số ba nghìn học viên.

Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi vừa tiến vào lễ đường thì cũng có không ít ánh mắt chú ý tới họ, cũng không phải vì ngày hôm qua đánh bại Tang Lãng tin tức truyền ra đã làm cho mọi học viên đều biết đến, mà cho dù biết thì cũng chưa chắc đã gặp qua hắn. Sở dĩ mọi người chú ý bởi vì Thượng Quan Băng Nhi đẹp quá mức. Nhất là nàng còn mặc một thân đồng phục của học viên bình dân.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.