Bạch quang lóe lên, tháng ba Giang Nam gió thổi cỏ cao, Hồng Tuấn cùng Lục Hứa lơ lửng bên cây dương liễu trên bờ đê, thấy phụ thân chống một chiếc thuyền nhỏ, tiểu Hồng Tuấn tựa mạn thuyền, nhìn đàn cá bơi trong nước.
Đột nhiên mẫu thân vung bàn tay trắng mịn, hắt cho tiểu Hồng Tuấn nước sông đầy mặt, tiểu Hồng Tuấn kinh ngạc nhìn mẫu thân đang cười ha ha.
Hồng Tuấn và Lục Hứa cũng không nhịn được mà buồn cười.
Trong mưa to sấm chớp, trong miếu thờ trên đỉnh núi cao, một Hắc Giao bay đến hóa thành Dương Quốc Trung.
Hồng Tuấn cùng Lục Hứa nhìn về phía nội viện, Dương Quốc Trung sóng vai cùng Khổng Tuyên dưới mái hiên, ngẩng đầu nhìn mưa.
“Hắn không phải là người ép chúng ta phải chuyển nhà.” Hồng Tuấn nói.
“Nói cũng kỳ quái.” Lục Hứa cẩn thận quan sát Khổng Tuyên cùng Dương Quốc Trung, kinh ngạc nói: “Cha ngươi sao lúc thì như có thù với Giải Ngục, khi thì lại như bằng hữu?”
Hồng Tuấn cau mày: “Nhiều năm trôi qua, có lẽ bọn họ đã hòa giải. Hoặc là, bị Giải Ngục lừa gạt… Ngươi hận hắn sao?”
Lục Hứa đáp: “Nhân sinh vô thường, sinh lão bệnh tử đều đã định trước, hận thì có ích gì? Nếu không phải ta bị khống chế, cha mẹ ta sẽ không chết, cũng như ngươi, là ta hại chết họ.”
“Người tạo ra hết thảy lại là Giải Ngục.” Hồng Tuấn nghiêm túc nói.
“Ván đã đóng thuyền, hận hắn thì được gì chứ?” Lục Hứa nói, “Huống chi sớm muộn gì Giải Ngục cũng sẽ chết.”
“Ngươi nhìn thấy tương lai sao?” Hồng Tuấn hỏi.
“Ta tin tưởng như vậy.”
Xuân đi thu đến, lá vàng rơi rụng, trong cảnh vật biến ảo, Hồng Tuấn bỗng trở về Trường An của nhiều năm về trước, mà khi đó, hắn cũng đã lớn hơn, bước nhanh chạy ra ngoài viện, ngoái đầu nhìn quanh.
“Khổng Hồng Tuấn!” Thanh âm của mẫu thân vang lên. [1]
Tiểu Hồng Tuấn liền ‘ai’ một tiếng, thủ thế ra hiệu cho tiểu Lý Cảnh Lung đang bám trên tường viện, tiểu Lý Cảnh Lung lập tức núp sau bức tường, mà tiểu Hồng Tuấn vội vàng chạy vào vườn hoa, giả bộ cúi đầu tìm giun.
“Nương ra ngoài một lát.” Mẫu thân chỉnh lý hà bao trong tay, nói, “Mang đồ lên chơ Tây bán, tối con muốn ăn gì?”
“Đều được ạ.” Tiểu Hồng Tuấn nhàm chán đáp.
“Sao lại không đòi ăn thịt nữa nhỉ?” Giả Dục Trạch kinh ngạc hỏi, rồi từ từ đi ra.
“Khi còn nhỏ nhà ta sao nghèo như vậy nhỉ.” Hồng Tuấn nói.
Lục Hứa đáp: “Khi còn bé nhà ta còn nghèo hơn nhà ngươi.”
Hồng Tuấn dở khóc dở cười, mẫu thân thế mà thêu thùa nuôi cả nhà, không thấy phụ thân đâu, chắc ra ngoài hành y kiếm tiền.
“Ca ca! Ca ca!” Tiểu Hồng Tuấn hướng phía bức tường hô lên.
Tiểu Lý Cảnh Lung ló đầu ra, nói: “Mẹ đệ đi rồi à?” Nói xong thả một cái thang dây xuống, tiểu Hồng Tuấn trèo lên xong, cả hai liền thu thang lại.
Hồng Tuấn cùng Lục Hứa bay qua bức tường, tiểu Lý Cảnh Lung chưa đầy mười tuổi, mở một hộp đồ ăn, đưa cho tiểu Hồng Tuấn.
“Nhìn ngươi bị đói kìa.” Lục Hứa mặt không biến sắc nói.
Hồng Tuấn thì lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, bản thân khi còn bé quả là quá mất mặt, Lục Hứa lại an ủi: “Khi ta còn nhỏ cái gì cũng ăn, trong nhà nghèo quá, ăn không đủ no.”
Hồng Tuấn cũng chẳng biết trách ai, nhìn bản thân lúc nhỏ, lòng đầy chua xót.
Ăn xong, tiểu Lý Cảnh Lung cùng tiểu Hồng Tuấn ngồi đánh cờ ở hành lang. Lúc sau, tiểu Lý Cảnh Lung mở một cuốn sách, tiểu Hồng Tuấn liền dạy hắn luyện công.
“Sao lúc nào đệ cũng rầu rĩ không vui vậy.”
“Vì trong người ta có yêu quái.”
“Trong lòng đệ có yêu quái ủ rũ à?”
“…”
“Có thể trị được, ca ca đảm bảo.”
“Trị không hết được, cha nương cũng không trị được, ngày nào cũng ầm ĩ.”
“Ngươi hận hắn?” Lục Hứa nói.
“Yêu sớm quá.” Hồng Tuấn bất đắc dĩ nói, “Có cách nào sao?”
Hồng Tuấn cùng Lục Hứa sóng vai ngồi trên bức tường, thời gian vùn vụt trôi, dưới ánh nắng rực rỡ, Hồng Tuấn dần có chút quen thuộc, tựa như những ký ức kia từ từ trở về.
Tiểu Lý Cảnh Lung đứng trong sân dạy tiểu Hồng Tuấn nhảy điệu Hồ toàn, hai người cứ vừa đẩy vừa kéo, tắm dưới ánh mặt trời.
“Như thế nào rồi?” Tiểu Lý Cảnh Lung nói.
Bên ngoài có người gọi Lý Cảnh Lung, tiểu Hồng Tuấn lùi một bước, nói: “Bên ngoài có người gọi, ngươi đi đi.”
“Không đi.” Tiểu Lý Cảnh Lung vững vàng, vừa cười vừa nhìn tiểu Hồng Tuấn.
Tiểu Hồng Tuấn lại ủ rũ.
“Ca ca dạy cho đệ chơi cầu.” Tiểu Lý Cảnh Lung cầm gậy gỗ, đánh quả cầu bay đến, hai ngươi chơi được một lúc, Giả Dục Trạch trở về, tìm khắp nơi, tiểu Hồng Tuấn cuống quít bò lên tường,. Lúc tạm biệt, hai người cách nhau một bức tường, nghiêm túc nhìn đối phương, tiểu Hồng Tuấn muốn nói gì lại thôi, cuối cùng xoay người nhảy xuống rồi chạy đi.
Hồng Tuấn xuất thần nói: “Nếu một hài nhi mới bảy tuổi bảo trong người có yêu quái với ngươi, ngươi có tin không?”
Lục Hứa khẽ giật mình, Hồng Tuấn nhíu mày, nói: “Có nhiều tiểu hài tử thích tự biên ra những chuyện hão huyền, dù nói với ai, cũng sẽ không có người tin sao?”
Lục Hứa trầm ngâm nói: “Ngươi cảm thấy hắn trở thành quân cờ của Địch Nhân Kiệt rồi sao?”
Bên kia tường, tiểu Lý Cảnh Lung thu dọn gậy gỗ, đến dưới mái hiên, cầm một quyển sách cúi đầu đọc.
“Không.” Hồng Tuấn khẽ lắc đầu, “Ngươi nhìn mắt huynh ấy, không có chút giả dối nào cả.”
Lục Hứa cũng phát hiện khi đó tiểu Lý Cảnh Lung nói chuyện với tiểu Hồng Tuấn đều cười, thấy Hồng Tuấn là cười, cảm giác không hề giống chính hắn, mà khi tiểu Hồng Tuấn rời đi tiểu Lý Cảnh Lung vẫn còn đang vui vẻ liền nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến từ bên cạnh, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.
Hồng Tuấn bỗng nhiên nói: “Có thể tìm được hồi ức khi ta và huynh ấy mới gặp nhau không?”
“Ta thử xem.” Lục Hứa thấp giọng nói, hai mắt nhắm lại, vẫn nắm chặt tay Hồng Tuấn.
Thời gian lưu chuyển, vào cuối thu, nhà Khổng Tuyên dọn vào trong Lạc viện, tiểu Hồng Tuấn từ xe ngựa đi xuống, Lý Cảnh Lung mới chín tuổi đi xuyên qua ngõ hẻm, mang theo một ống trúc, trong ống trúc côn trùng chin chít kêu, hắn bước vào cửa, lại vô tình quay đầu nhìn lại.
Mà tiểu Hồng Tuấn đứng ngoài xe ngựa đang kinh ngạc nhìn Lý Cảnh Lung.
Lý Cảnh Lung nhìn Hồng Tuấn, liền dừng lại, sững sờ.
Tiểu Hồng Tuấn nhìn ống trúc trong tay Lý Cảnh Lung, cực kỳ tò mò, nhưng không ai mở miệng nói chuyện, thời gian dường như ngừng lại.
Khổng Tuyên ở trong viện gọi: “Hồng Tuấn!”
Tiểu Hồng Tuấn vội vội vàng vàng đi vào, tiểu Lý Cảnh Lung còn kinh ngạc, Hồng Tuấn thầm nghĩ huynh kinh ngạc cái gì?
Đây là thế giới trong ý thức của Hồng Tuấn, hắn khẽ động niệm, Lục Hứa liền nhận ra.
Lục Hứa nói: “Ngươi thấy hắn bẩn thỉu, là hài tử bình thường, cũng không được một nửa như vậy đâu.”
“Nhà Cảnh Lung có tiền.” Hồng Tuấn nói, “Kết giao vẫn được.”
Nói như vậy, nhưng dung mạo cùng khí chất Hồng Tuấn khi còn bé rất khác biệt với người phàm, chính hắn cũng nhận ra, so sánh với Lý Cảnh Lung bây giờ, tiểu Lý Cảnh Lung chả có tí suất khí nào, chỉ thấy lôi thôi lếch thếch, còn có chút lưu manh, như hài tử suốt ngày gây chuyện vậy.
Mẫu thân Lý Cảnh Lung qua đời sớm, không ai chăm sóc ăn mặc cho hắn, cho đến khi mười mấy tuổi, mới học được từ đám công tử ăn chơi, về sau gia nhập Long võ quân trên người mới có khí chất oai hùng cùng mị lực.
“Đây chính là lúc các ngươi mới gặp.” Lục Hứa nói.
“Bình thường quá.” Hồng Tuấn thấp giọng đáp, “Không nói gì cả, không tính.”
“Để ta tìm lại xem.” Lục Hứa nói.
Lục Hứa nhắm mắt, quang mang tỏa ra, cuối thu không khí trong lành, cách lúc Khổng gia mới chuyển về Trường An không lâu, rương đồ vẫn còn chồng đống trong nội viện, tiểu Hồng Tuấn nhàm chán tìm thấy một quyển sách, chính là quyển sách về yêu quái hắn từng đưa cho Lý Cảnh Lung.
Hắn nằm trên một đống vải bố, lật một quyển sách tranh, rồi ngủ thiếp đi. Vừa đúng lúc tiểu Lý Cảnh Lung bò lên cây nhãn, tìm ổ chim non, vô tình quay đầu nhìn thấy tiểu Hồng Tuấn đang ngủ say giữa trời thu, liền quên luôn tổ chim, úp sấp trên cành cây nhìn xuống dưới.
Tiểu Hồng Tuấn ngủ say, tiểu Lý Cảnh Lung ngắm một lát, gọi: “Này!”
Không có đáp lại, tiểu Lý Cảnh Lung ném một cục đá nhỏ đến, khiến tiểu Hồng Tuấn tỉnh lại nhưng không có trả lời – tiểu Hồng Tuấn nhìn tiểu Lý Cảnh Lung rồi quay về phòng.
“Lần đầu nói chuyện, là như vậy.” Lục Hứa nói, “Cũng rất bình thường.”
Hồng Tuấn cứ nghĩ khi còn bé gặp nhau, dường như có ý vị được số mệnh an bài sẵn, không nghĩ sẽ chỉ là một tình cảnh bình thường như ngày đêm luân chuyển vậy.
“Lần đầu ta nói chuyện với huynh ấy là khi nào?” Hồng Tuấn lại hỏi.
Lục Hứa đáp: “Để ta xem…”
“Được rồi.” Hồng Tuấn bất đắc dĩ nói, “Mặc dù sẽ rất bình thường nhưng ta vẫn muốn xem một chút.”
Bạch quang lướt qua, vẫn là bức tường kia.
Tiểu Hồng Tuấn ngẩng đầu, ngắm trời xanh bên trên – trên cửa nội viện, một chiếc khóa nặng trĩu đang khóa lại.
Tiểu Hồng Tuấn nghiêng đầu, dán tai lên cửa, nghe tiếng ồn ào bên ngoài truyền đến, biểu tình cô đơn lại bi thương, như chú chim nhỏ bị nhốt trong lồng.
Nghe một hồi, hắn móc ra một cái móc câu buộc dây thừng.
Lục Hứa: “…”
Hồng Tuấn đỡ trán.
Lục Hứa: “Tuổi nhỏ như vậy đã học được băng nóc trèo tường, ta còn ở giữa trời tuyết đi đào giun…”
Hồng Tuấn: “Đừng nói nữa…”
Tiểu Hồng Tuấn quăng móc câu mấy lần đều không trúng, rớt xuống hết, đột nhiên nghĩ ra, móc sang bên tường hàng xóm. Bức tường phía cổng có mái ngói quăng mãi không trúng, quăng lên tường viện bên cạnh liền dính luôn.
Tiểu Hồng Tuấn đạp lực leo lên, lén lút ra ngoài thế này quả là diệu kế. Hắn vừa hổn hển bò lên được bức tường, đột nhiên có người xuất hiện, tiểu Hồng Tuấn quát to một tiếng, tiểu Lý Cảnh Lung cũng hô một tiếng. Tiểu Hồng Tuấn không nghĩ bên kia tường còn có người khác, tiểu Lý Cảnh Lung nhanh chóng giơ tay ra túm chặt lấy hắn.
“Ngươi làm gì vậy?” Tiểu Hồng Tuấn hô lớn.
“Ta buông ta nhé.” Tiểu Lý Cảnh Lung bình tĩnh nói.
“Đừng!” Tiểu Hồng Tuấn vội vàng hô, “Đừng buông!”
“Gọi ca ca!” Tiểu Lý Cảnh Lung nói, “Miệng ngươi thật mềm.”
Tiểu Hồng Tuấn nghẹn đỏ cả mặt, vừa mới trèo qua tường chứ có động chạm gì đâu, hô: “Không có!”
“Hôn một cái.”
“Không!”
“Vậy ta buông tay.”
Tiểu Hồng Tuấn chưa bị ai khi dễ như vậy, nháy mắt ‘oa’ một tiếng khóc nấc lên, Lý Cảnh Lung một tay bám trên tường, vội nói: “Được rồi! Không có không có!”
“Ca ca…”
Lý Cảnh Lung vừa nhượng bộ, tiểu Hồng Tuấn lại thừa nhận, vừa khóc vừa méo miệng kêu lên.
Tiểu Lý Cảnh Lung bỗng nhiên vui mừng, không nghĩ tiểu Hồng Tuấn như vậy mà chịu thua, lúc này ngồi trên tường, kéo tiểu Hồng Tuấn lên ôm lấy, sau đấy hô một tiếng, bế ngang tiểu Hồng Tuấn rồi vượt qua tường, nhảy xuống!
Hồng Tuấn cùng Lục Hứa hiếu kỳ nhìn xem.
“Cho ngươi đồ ăn, đừng khóc.”
“Hôn ngươi một cái, đừng khóc nữa…”
“Này này này, đừng khóc!”
“Ta muốn về…”
“Ăn cái này đi, rồi cho ngươi về.”
Tiếng khóc bên kia tường đột nhiên ngừng lại, tiểu Hồng Tuấn vừa ăn vừa đẩy tiểu Lý Cảnh Lung đang cố chen đến, hai tiểu hài nhi ở vách tường chen tới chen lui, tiểu Lý Cảnh Lung còn cười rất vui vẻ.
“Ngươi tên là gì?”
“Gọi là Hồng Tuấn đúng không? Ngươi là nhi tử của Khổng đại phu…”
“Đừng đi. Chỗ ta còn đồ ăn ngon nè, nhìn xem… Đúng đúng, quay lại quay lại, đúng rồi.”
Tiếng lá nhãn vang lên xào xạc, ánh nắng mùa hè chiếu xuyên qua, thân ảnh của tiểu Lý Cảnh Lung cùng tiểu Hồng Tuấn lấp loáng, xuất hiện ở các ngóc ngách trong hậu viện Lý gia, khi thì chơi đánh cầu, lúc ở bên hồ câu tôm, trời có tuyết thì đắp người tuyết.
Tường viện Lý gia và Khổng gia được mở thông, đổi thành rừng cây, lúc hoàng hôn, Khổng Tuyên đứng trước rừng cây gọi tiểu Hồng Tuấn về, tiểu Hồng Tuấn vẫy tay với tiểu Lý Cảnh Lung, về nhà ăn cơm tối.
Tiểu Hồng Tuấn vừa rời đi, trong nội viện bỗng thê lương hẳn, trong Lý gia chẳng có một ai.
“Cha hắn đâu?”
“Chắc là xuất chinh.” Hồng Tuấn đáp, “Hoặc bận việc ở nha môn, huynh ấy từng kể cha huynh ấy là võ quan.”
Tiểu Lý Cảnh Lung về phòng, ăn một ít điểm tâm rồi nằm dưới mái hiên nhìn trời, sát vách truyền đến tiếng cười của mẫu thân Hồng Tuấn, nghe kỹ thì là Khổng Tuyên đang kể chuyện cười, nói Hồng Tuấn giống con gà rụng lông, khiến tiểu Lý Cảnh Lung cũng không nhịn được cười một tiếng.
Ánh sáng lờ mờ, tiểu Lý Cảnh Lung nằm trên giường, đang bị bệnh, trán rịn mồ hôi, không ngừng thở dốc, tiểu Hồng Tuấn chậm rãi tiến lại gần.
Tiếu Lý Cảnh Lung không ngừng thở dốc, nghiêng đầu nhìn tiểu Hồng Tuấn, thấp giọng nói: “Cha… nương….”
Tiểu Hồng Tuấn nghiêng đầu nhìn hắn, lồng ngực tiểu Lý Cảnh Lung phập phồng, thở rất chậm.
Tiểu Hồng Tuấn ôm tiểu Lý Cảnh Lung, dán trên người hắn nghe nhịp tim.
“Ta lạnh quá…” Tiểu Lý Cảnh Lung nói. “Cha ngươi… ở đâu?”
“Đi xa nhà.” Tiểu Hồng Tuấn cứ như thế ôm hắn, “Đi cũng lâu rồi, ca ca, không sao chứ?”
Tiểu Hồng Tuấn xuống giường, ra ngoài một lúc rồi trở lại, trong tay cầm một gói dược liệu, bắt đầu đun thuốc, tiểu Lý Cảnh Lung mở mắt, ánh mắt mơ hồ dần, một tay giơ lên không mục đích, cuối cùng tiểu Hồng Tuấn bò lên giường đút thuốc cho hắn.
Tiểu Lý Cảnh Lung sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, cắn răng, không rót được chút thuốc nào, nước thuốc dọc theo khóe miệng chảy xuống. Tiểu Hồng Tuấn thử mấy lần đều không được, tiểu Lý Cảnh Lung hơi khó chịu nhưng cũng không tức giận.
Vãng tích phiến đoạn: Những đoạn chuyện ngắn khi xưa
[1] Khổng Tuyên và Giả Dục Trạch đặt tên cho Hồng Tuấn là Khổng Trù Tinh, còn sau này cái tên Hồng Tuấn là do Trọng Minh đặt. Chương này bố Gà viết Hồng Tuấn, chương sau lại viết là Trù Tinh – Tinh nhi, nên editor láo chó như mình đã sửa lại cho ăn khớp.
Lảm nhảm: Hóa ra Lý Cảnh Lung lưu manh với Hồng Tuấn từ bé luôn =)))