Trên bàn rượu, Lục Hoài Vũ rũ bỏ dáng vẻ ngột ngạt ngày thường, hễ có ai tới chúc rượu cũng đều không từ chối.
Một chén rồi lại một chén vào bụng, sắc mặt hắn chuyển từ trắng thành đỏ, tới gần cuối bữa tiệc lại chuyển từ đỏ thành trắng, Doãn Hoan ở bên cạnh nhìn mà sốt ruột nhưng cũng không có cách nào.
Những người khác đều nhìn ra có gì đó không đúng, Đinh Đinh liên tiếp nháy mắt ra hiệu với Doãn Hoan, thừa dịp đi phòng vệ sinh mà mà kéo Doãn Hoan lại hỏi:
“Hôm nay anh Vũ có chuyện gì vậy? Hay là hai người lại cãi nhau?”
Doãn Hoan lắc đầu, Đinh Đinh lo lắng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Lúc không có cậu, cậu ấy uống như vậy thì thôi, hiện tại cậu đã trở lại rồi cậu ấy còn giày xéo bản thân làm gì?”
Vẻ mặt Doãn Hoan cứng đờ, nhìn Đinh Đinh kinh ngạc hỏi:
“Cái gì gọi là lúc mình không ở đây cậu ấy uống như vậy?”
Đinh Đinh trợn mắt liếc cô một cái, tức giận nói:
“Chỉ có cậu không quan tâm thôi, lúc trước cậu đi không để lại một câu nào khiến anh Vũ suýt chút nữa phát điên, khoảng thời gian đó cậu ấy tự tra tấn bản thân đến mức không ra hình người, cả ngày kéo bọn A Triệt đi uống rượu, nếu không thì liên tục hút thuốc, người cũng sắp phế rồi.”
Doãn Hoan nghe vậy thì lùi người lại, mất hồn dựa vào bồn rửa tay, cảm giác nơi lồng ngực truyền đến từng cơn đau nhói.
Hóa ra lúc trước không chỉ có mình cô khổ sở, anh cũng như thế.
Đinh Đinh thấy thế thì cũng biết cô khó chịu, nên vỗ vai cô, an ủi: “Bọn mình đều nhìn thấy anh Vũ đối xử với cậu thế nào, nếu như cậu cũng thích cậu ấy thì mau chóng nắm giữ lấy, nếu như không thích thì cũng nhanh chóng buông tay, để cậu ấy như một người bình thường.”
Doãn Hoan ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Đinh Đinh như dại ra.
“Sống…như một con người?”
Đinh Đinh ngừng cười, lần đầu tiên nhìn Doãn Hoan nghiêm túc như thế rồi đặt tay lên vị trí trái tim của Doãn Hoan, nói rõ ràng từng câu từng chữ:
“Doãn Hoan, chúng ta quen biết từ nhỏ. Từ nhỏ anh Vũ đã là người lợi hại nhất trong số chúng ta, tất cả mọi người đều nâng niu cậu ấy, lẽ ra cậu ấy nên sống một cách tùy ý phóng khoáng, nhưng cậu ấy đã gặp được cậu. Vì cậu mà cậu ấy có thể quên đi tất cả, thậm chí là sự kiêu ngạo của chính mình.”
Hô hấp của Doãn Hoan càng ngày càng gấp rút, cả người run rẩy, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn Đinh Đinh thật sâu: “Cảm ơn cậu nói cho mình biết nhiều chuyện như vậy.”
Đinh Đinh lắc đầu: “Mình không làm vậy vì cậu, mà là vì tên đàn ông ngốc kia.”
Nói xong cô ấy xoay người rời đi không chút do dự, để lại một mình Doãn Hoan từ từ tiêu hóa.
Chờ đến khi Doãn Hoan trở lại phòng riêng thì bữa tiệc đã kết thúc rồi, Đinh Đinh gọi điện cho từng nhà phái tài xế tới đưa mấy người ngã trái ngã phải kia về nhà.
Bởi vì Đinh Đinh không yên tâm về Lâm Triệt nên chào tạm biệt Doãn Hoan rồi cùng đi với tài xế của nhà họ Lâm, sắc mặt Lục Hoài Vũ không hề thay đổi, chỉ là đôi mắt vênh váo hung hăng ngày thường giờ đã giảm bớt chút sắc bén, thay vào đó là sự mờ mịt. Thời gian chờ đợi dường như khiến hô hấp có chút khó khăn, anh duỗi bàn tay hiện rõ gân cốt ra cởi vài chiếc cúc áo sơ mi.
Nếu chỉ nhìn từ bên ngoài thì không nhìn ra dáng vẻ uống say gì cả.
Doãn Hoan ngồi ở bên cạnh lẳng lặng nhìn động tác của anh, Lục Hoài Vũ cởi cúc áo xong thì quay đầu nhìn về phía cô, sâu trong ánh mắt hiện lên một tia nghi hoặc, anh duỗi tay ra, nghiêng người rồi chậm rãi sờ lên gương mặt của cô.
“Doãn Hoan? Chẳng phải cậu đi rồi sao? Chẳng phải cậu ra nước ngoài bỏ lại tôi rồi sao?”
Cổ họng Doãn Hoan nghẹn cứng, cô nắm lấy tay anh rồi nhẹ giọng nói:
“Tôi đã trở về, cậu quên rồi sao?”
Lục Hoài Vũ nghe vậy thì cười gượng một tiếng, ngẩng đầu lên, nhắm hai mắt lại, gân xanh hằn rõ, trông dáng vẻ rất đau khổ.
“Sao cậu lại đi? Tôi đối xử với cậu không đủ tốt sao? Tại sao cậu không nói với tôi cậu muốn ra nước ngoài, tôi có thể đi cùng cậu mà!”
Doãn Hoan nhắm hai mắt lại cố nén nước mắt, nghẹn ngào nói: “Không phải… không phải tôi muốn đi, là ba nói mẹ bị bệnh, lừa tôi đi, hộ chiếu của tôi cũng bị lấy đi…”
Lục Hoài Vũ lại cười khổ một trận, rồi ngẩng đầu lên vuốt ve mặt cô hết lần này đến lần khác, như là vuốt ve bảo bối quý giá nhất vậy.
“Doãn Hoan, Doãn Hoan, Doãn Hoan, cậu nói xem… tôi nên làm gì với cậu bây giờ?”
Đúng lúc này tài xế nhà họ Lục đến, ông ấy gõ cửa, Doãn Hoan nghe thấy thì lau nước mắt, mặc áo khoác lại, cầm lấy túi xách rồi đỡ Lục Hoài Vũ đi ra bên ngoài.
Sau khi uống say anh rất ngoan ngoãn, Doãn Hoan bảo anh đi thì anh đi, bảo anh dừng thì anh dừng. Nhưng thật ra cô vẫn phí rất nhiều sức lực.
Sau khi Doãn Hoan nói địa chỉ chung cư của Lục Hoài Vũ cho tài xế nghe thì cũng tìm thấy chìa khóa trên người anh, khoảng cách từ quán cơm đến nhà anh không xa, chỉ mất vài phút đi đường.
Sau khi đến chung cư rồi thì Doãn Hoan cởi áo khoác rồi đỡ anh ngã xuống giường, ngửi thấy mùi rượu khắp người anh thì cau mày, tuy không thể tắm giúp anh nhưng vẫn có thể lau người bằng khăn lông được, thế là cô xoay người đi chuẩn bị vào nhà tắm lấy khăn mặt.
Trong nháy mắt khi cô xoay người, Lục Hoài Vũ vươn tay ra kéo tay cô lại, Doãn Hoan không đề phòng chút nào nên lập tức lảo đảo ngã xuống giường.
Cô vừa mới bình tĩnh lại, quay đầu qua vừa lúc đối diện với đôi mắt lộ ra vẻ kỳ lạ của Lục Hoài Vũ, hô hấp của anh càng ngày càng nặng, thời gian càng lâu độ phập phồng của lồng ngực cũng càng lớn.
“Cậu… làm gì vậy?”
Doãn Hoan nhẹ giọng hỏi.
Lục Hoài Vũ lộ ra một nụ cười vô cùng lưu manh, chỗ sâu nơi đáy mắt như có ánh sáng từ ngọn lửa đang rực cháy, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt lấy một cái.
“Anh muốn hôn em.”
Giọng nói của anh trầm thấp khàn khàn, kèm theo tiếng hít thở nặng nề đặc biệt rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh.
Doãn Hoan nghe vậy thì hai tai đỏ bừng lan xuống tận cổ, đôi mắt đen láy mang theo hơi nước nhìn về phía anh, kèm theo một chút sợ sệt và chờ mong.
Không thấy câu trả lời của cô, Lục Hoài Vũ cũng không vội, khóe miệng hơi giương lên, thân thể gầy nhưng rắn chắc lộn một vòng trực tiếp đặt Doãn Hoan ở dưới người, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, một tay khác đặt trên đỉnh đầu cô, chống đỡ cơ thể rồi nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực.
“Chẳng phải anh vẫn luôn giận em sao, tại sao sau lần em uống say kia thì lại đột nhiên bình thường lại?”
Doãn Hoan vẫn nghi hoặc, vì để bớt lúng túng nên mở miệng hỏi.
“Em uống say xong thì vừa ôm anh khóc vừa làm ầm lên, còn nói nguyên nhân lúc trước em rời đi với anh. Nếu không phải em cố ý rời khỏi anh thì anh cũng đâu cần lạnh nhạt với em.”
Anh giải thích xong thì đầu lại cúi thấp xuống một chút, nhịp tim Doãn Hoan nhanh quá, nhanh đến mức khiến cô cảm giác mình sắp chết rồi!
Ngay lúc cô cho rằng anh muốn hôn xuống thì Lục Hoài Vũ đột nhiên mở miệng, hỏi:
“Vì sao ban ngày em lại tức giận?”
Vừa nhắc tới chuyện này, Doãn Hoan lập tức không kiềm được sự tức giận, cô trợn mắt nhìn anh đầy giận dữ, thở phì phò nói:
“Anh nói nếu anh có bạn gái thì sẽ không quan tâm đến em nữa, sao em không tức giận được? Chờ khi anh tìm được bạn gái rồi thì sẽ vứt em qua một bên còn gì?”
Lục Hoài Vũ nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì bỗng bật cười, lồng ngực rung rung, Doãn Hoan thấy anh như vậy thì cau mày hỏi:
“Cười cái gì, em nói không đúng sao?”
Lục Hoài Vũ nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi:
“Em cảm thấy đời này Lục Hoài Vũ anh còn có thể đi tìm một người con gái nào khác ngoài em sao?”
Em cảm thấy đời này Lục Hoài Vũ anh còn có thể đi tìm một người con gái nào khác ngoài em sao?
Câu nói này thực sự chính là một viên kẹo siêu ngọt, trực tiếp dẹp tan khúc mắc trong lòng Doãn Hoan, toàn bộ mâu thuẫn và ngăn cách gì cũng đều biến mất tăm vào giờ phút này. Trong mắt cô ầng ậc nước, ngẩng đầu lên lớn tiếng nói với Lục Hoài Vũ:
“Chẳng phải anh muốn hôn em còn gì, sao anh còn chưa hôn?”
Lục Hoài Vũ nghe vậy thì mừng rỡ mở to mắt, sau đó nhanh chóng cúi đầu, hôn lên đôi môi hồng hào khiến anh mê mẩn kia.
Triền miên, ngấu nghiến, Lục Hoài Vũ chỉ mất chưa đến một phút đã từ ngây ngô trở nên thuận thục, mãi cho đến khi sắc mặt Doãn Hoan đỏ lên vì không thở nổi, thiếu chút nữa là chết vì nghẹn thì Lục Hoài Vũ mới buông cô ra, gối lên vai cô bình ổn hô hấp.
“Anh còn cử động được không?”
Hai mắt Lục Hoài Vũ sáng ngời, ngẩng đầu lên nhìn cô với vẻ mặt hưng phấn, chờ đợi câu tiếp theo của cô, dáng vẻ kia không hề giống uống say chút nào.
Trên trán Doãn Hoan đầy vạch đen, ghét bỏ đẩy anh ra, thúc giục:
“Có sức rồi thì mau đi tắm đi, hôi chết mất!”
Lục Hoài Vũ: “…”
Cái này không giống tưởng tượng của anh lắm.
Sau đó anh cúi đầu hôn hai cái lên khóe miệng cô rồi mới chậm rãi đứng dậy, làm trò trước mặt Doãn Hoan, cởi từng chiếc cúc áo sơ mi, cởi áo sơ mi xong thì đi vào phòng tắm.
Doãn Hoan che khuôn mặt đỏ bừng trốn vào trong chăn, giấu giấu núp núp cuối cùng quên luôn thời gian, thế là ngủ mất.
Chờ Lục Hoài Vũ tắm xong đi ra thì Doãn Hoan đã ngủ say, khuôn mặt tươi cười đáng yêu hợp lòng người, anh nhìn một lát rồi đắp kín chăn giúp cô, sau đó tắt đèn đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng ngủ, đôi mắt mông lung của Lục Hoài Vũ lập tức sáng tỏ bình tĩnh, đáy mắt hơi lóe lên, nụ cười hài lòng chợt thoáng qua trên khuôn mặt.
…
Sáng hôm sau, Doãn Hoan mở mắt ra thì phát hiện mình đang ở một nơi xa xạ, hồi lâu sau mới nhớ tới đây là nơi nào, ký ức tối hôm qua lại ùa về, trong mắt lại đỏ mặt lần nữa.
Cô bưng khuôn mặt nhỏ lại, hưng phấn và thẹn thùng một lúc, chờ đến khi tâm trạng bình ổn hơn thì mới đi rửa mặt.
Sau đó Doãn Hoan hít sâu mấy hơi, lấy hết dũng khí lén lút mở hé một khe cửa nhỏ rồi nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Lục Hoài Vũ vẫn ôm máy tính ngồi trên ghế sa lông như trước.
Nghe thấy tiếng động nên anh ngẩng đầu lên, chỉ liếc mắt nhìn cô một cái rồi lại hạ mắt, nhỏ giọng nói:
“Tỉnh rồi thì đi ra ăn cơm, anh mua món sủi cảo tôm mà em thích nhất rồi.”
Vừa nghe nói có sủi cảo tôm, Doãn Hoan không rảnh để thẹn thùng, cười ha ha tung tăng đi ra, vừa hít hà mùi thơm vừa đến trước bàn.
Lúc này Lục Hoài Vũ cũng buông máy tính, đi đến phía sau Doãn Hoan, cúi đầu nhìn Doãn Hoan rồi cười nói:
“Buổi sáng vui vẻ, tối qua ngủ ngon không?”
Doãn Hoan ngẩng đầu lên, nhìn anh tim lại đập loạn lần nữa.
“Cũng tốt… Anh không ăn cơm sao?”
Lục Hoài Vũ đi sang bên cạnh, lôi ghế ra rồi ngồi xuống, giọng điệu bỗng trở nên mập mờ:
“Ăn chứ, thơm như vậy đương nhiên phải ăn rồi, không thể lãng phí.”
Một câu nói đơn giản lại khiến Doãn Hoan không dám ngẩng đầu nhìn anh, cô luôn cảm thấy trong lời nói đó có ẩn ý khác, nhưng ngẫm lại, cho rằng bản thân quá xấu xa, suy nghĩ hồi lâu thì thấy vẫn nên thành thật ăn cơm thì tốt hơn.
Vì thế, Doãn Hoan cứ thế ăn cơm trong im lặng.
Bỗng cô nghĩ đến chiếc điện thoại đã hết pin của mình, thế là lấy điện thoại ra rồi ném cho Lục Hoài Vũ, hỏi:
“Anh có sạc cho dòng máy này không? Sập nguồn rồi, hôm qua cũng chưa gọi điện thoại cho ba mẹ nữa, chắc chắn họ rất lo lắng.”
Lục Hoài Vũ không thèm nhìn mà trực tiếp cầm lấy, sau đó đi vào phòng sách lục lọi nửa ngày cuối cùng cũng tìm được một cái sạc có thể đổi đầu, một giây sau khi cắm sạc và mở máy thì có cuộc gọi của ba Doãn hiện lên, trong lúc anh chỉnh sạc thì không cẩn thận trượt tay ấn nghe, Lục Hoài Vũ sửng sốt một giây rồi đặt điện thoại lên tai:
“Bác Doãn, chào bác. Cháu là Lục Hoài Vũ.”
Bên kia vừa nghe thấy giọng của anh thì cũng sững sờ mất một giây, sau đó hỏi:
“Hoan Hoan nhà bác đâu? Tối qua nó đi chỗ nào vậy?”
Lục Hoài Vũ sợ ông ấy lo lắng nên đáp lời: “Bác trai, bác không cần lo lắng, tối qua cô ấy ngủ ở chỗ cháu.”