Màu xanh thẫm ngả đen, vô cùng vô tận, những ngôi sao nhỏ sáng lấp lánh yếu ớt, mà chính vì ánh sao ấy yếu ớt, nên càng trở nên rõ ràng, say lòng người.
Thích Thiếu Thương từng có một ước mơ, ước mơ chính mình có một ngày được tung cánh bay lượn trên bầu trời này.
Thế như hắn chỉ có thể cảm thán thở dài.
Sau lưng hắn là căn cứ của Hạm Đội Liên Vân, mà Hạm Đội Liên Vân bách chiến bách thắng trong không gian rộng lớn này, lại là đứa con rơi của cái mà quan viên Liên Bang gọi là Chủng người rác rưởi, một hạm đội được tập hợp vì sinh tồn của bản thân.
Trong hạm đội có rất nhiều chiến hạm và phi thuyền cho phép hắn rời đi, trong hạm đội lại có những người anh em mà hắn không thể rời bỏ.
Vậy nên, những gì hắn có thể làm trong những đêm buồn tẻ, là một mình chạy ra sa mạc bên ngoài căn cứ, ngắm bầu trời và nằm mơ giấc mơ của mình, nhưng không thể ra đi.
“Chú ý, chú ý, có chiến hạm quân địch xuyên qua hàng rào phòng vệ, dự kiến sẽ rơi xuống khu Q, các đơn vị chuẩn bị chiến đấu, các đơn vị chuẩn bị chiến đấu……”
Thích Thiếu Thương đang ngồi ngây ngẩn, thì tiếng báo động bất ngờ vang lên trong căn cứ.
Nghe rõ nội dung bảnh báo, Thích Thiếu Thương hơi chau mày, tầng phòng thủ này do hắn và Nguyễn Minh Chính cùng đề ra, từ bắt đầu đến hiện tại, chưa có một chiến hạm Liên Bang nào có thể vượt qua thành công, còn khu Q cách căn cứ không xa, lại là khu vực trang bị vũ khí, nếu Quân Liên Bang thật sự đến tập kích, hoàn toàn không thể chọn khu Q để hạ cánh, vì như vậy không có điểm đáp, mà sẽ bị tia Lazer đặt quanh khu Q làm nổ tung, hơn nữa, lại chỉ có một chiếc.
Chẳng lẽ chuyện này có ẩn tình gì? Thích Thiếu Thương đứng dậy từ trên mặt cát, nhìn về khu Q, chỉ nhìn thấy ánh sáng tia Lazer bắn ra rực rỡ đến chói mắt, tiếp theo, một trái cầu lửa nổ tung trên bầu trời khu Q, chỉ trong một tích tắc, khiến cho cả vùng sa mạc sáng lòa.
“Đại ca.” Tham mưu trưởng Nguyễn Minh Chính ngồi trên chuột nhảy dừng lại bên cạnh Thích Thiếu Thương. Chuột nhảy là một loại xe nhỏ có thể chạy tốc độ cao trên sa mạc, vì phần đầu nhọn nhọn nên được gọi như vậy, xem như là rất mang tính hình tượng.
“Minh Chính, em đến đúng lúc lắm, dẫn anh qua đó xem thử.” Thích Thiếu Thương mỉm cười với Minh Chính, mở cửa ra leo vào trong xe, “Đến vùng lòng chảo phía đông khu Q xem thử.”
“Sao vậy? Không đến Đài chỉ huy sao?” Nguyễn Minh Chính hiển nhiên là bất ngờ, “Nếu lỡ có quân địch đánh thì phải làm sao?”
“Không, nếu đến tập kích thì chắc chắn không chỉ có một chiến hạm đến đây đánh rắn động cỏ.” Thích Thiếu Thương cười nói, “Hơn nữa còn là một chiếc Chiến Ưng 987 kiểu cũ……có điều, người có thể lái chiến hạm đó xuyên qua tầng phòng thủ đúng là hiếm có.”
“Làm sao anh biết rõ vậy?” Nguyễn Minh Chính tò mò, quả thật là cô vừa nghe được báo cáo Đội trưởng Phòng thủ khu Q từ tai nghe, đúng là có một chiếc Chiến Ưng 987 vừa rơi.
“Hơn nữa anh nhìn thấy khi chiến hạm nổ, có một điểm sáng rơi xuống phía đông khu Q, chắc hẳn là Khoang cứu sinh.” Thích Thiếu Thương đắc ý gỡ kính chắn gió của mình xuống, quơ quơ trước mặt Nguyễn Minh Chính, “Kính chắn gió đặc biệt có công dụng của kính viễn vọng, anh dùng ngắm sao.”
Nguyễn Minh Chính đột nhiên trầm mặc, lát sau, lên tiếng: “Anh vẫn muốn đi?”
“Ờ……” Thích Thiếu Thương bị Nguyễn Minh Chính hỏi vậy ngẩn ra, ánh mắt bất giác trốn tránh, trong một khoảnh khắc, không gian nhỏ bé của chuột nhảy yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng hô hấp.
“Em sẽ không để anh đi.” Nguyễn Minh Chính đột nhiên nói, mỗi chữ mỗi chữ đều rất kiên định, “Anh mà đi, mọi người sẽ chết.”
Thích Thiếu Thương biết rõ sự cố chấp của Nguyễn Minh Chính.
“Anh sẽ không đi.” Thích Thiếu Thương lắc đầu nói, “Anh không thể đi.”
“Vậy thì được.” Nguyễn Minh Chính nghiêng đầu, cười với Thích Thiếu Thương.
Nguyễn Minh Chính thật ra là một cô gái xinh đẹp, nhưng để thuận tiện đi lại và làm việc, cô lúc nào cũng mặc theo kiểu nam, nếu không chú ý, đúng là không thể phân biệt nam nữ.
Nhưng nụ cười này, không ngờ lại giống như đóa hoa trên tay thần tiên bỗng nhiên nở rộ giữa sa mạc, nét đẹp mà một cô gái ở tuổi này nên có đã lộ ra qua nụ cười đó.
Thích Thiếu Thương hơi ngơ ngác, sau đó cười gượng gạo, rồi đổi đề tài: “Không biết là ai mà có thể lái một chiến hạm cũ kỹ như vậy đột phá tầng phòng thủ của chúng ta, xem ra, hệ thống phòng thủ mà chúng ta tưởng là kiên cố có rất nhiều kẽ hở.”
“Hừ, đột phá rồi thì sao? Chẳng phải cũng sẽ bị nổ tan xác?” Nguyễn Minh Chính khinh thường nói, “Quân Liên Bang đúng là đồ vô dụng.”
“Anh cá là phi công chưa chết.” Thích Thiếu Thương cười đáp, hai lúm đồng tiền lớn thật lớn trên mặt lại trở nên đáng yêu, “Kỹ thuật lái cao siêu thì không nói, người này có thể nhận ra điểm yếu của tầng phòng thủ, hơn nữa còn có can đảm mạo hiểm……đúng là một nhân tài.”
“Có phải nhân tài hay không, cũng còn phải xem có thể dùng không.” Nguyễn Minh Chính lạnh lùng nói, biểu cảm lại trở nên lạnh lùng nghiêm khắc.
Thích Thiếu Thương nhất thời không biết nói gì, lát sau, mới sờ sờ mũi lên tiếng: “Minh Chính, thật ra em cười sẽ đẹp hơn.”
Nguyễn Minh Chính không nói gì nữa, chỉ mím chặt môi, chuyên tâm lái xe, gió cuốn theo cát tạt lên kính xe sàn sạt, Nguyễn Minh Chính vẫn không giảm tốc, mà ngược lại càng lúc càng phóng nhanh.
Cô cảm thấy bất an, không biết tại sao, cảm giác bất an chưa bao giờ cảm nhận được đang dâng trào trong người, làm cho cô không thể không toát mồ hôi lạnh, nhưng cô không muốn để Thích Thiếu Thương nhận ra, cô muốn hắn tin rằng, cô vĩnh viễn là Tham mưu trưởng bình tĩnh của hắn.
……………………………………
Phía đông khu Q có một vùng lòng chảo rất lớn, vì mặt đất thấp, nên gió cát cũng nhỏ, cũng dễ dàng dự trữ nước mưa, cho nên một số cây bụi thường sinh trưởng tại nơi này, Nguyễn Minh Chính dừng chuột nhảy tại vùng ngoài rìa, lấy ra một khẩu súng ngắn, rồi đi bên cạnh Thích Thiếu Thương đang cầm đèn, song song cùng hướng về đáy vùng lòng chảo.
Quả nhiên, đi không bao xa thì thấy ở giữa vùng lòng chảo có dấu vết cháy đen.
Thích Thiếu Thương và Nguyễn Minh Chính lập tức chạy lại gần, nhìn thấy trên mặt đất cháy đen có vô số mảnh kim loại vỡ nát rải rác, chính giữa khoảng đất trống là một cái hố lớn bán kính chừng 10m, trong hố có ánh sắng màu xanh nhấp nháy.
Thích Thiếu Thương nhảy xuống trước, Nguyễn Minh Chính ngẩn người, sau cũng nhảy xuống theo, còn chưa kịp đứng thẳng dậy, đã thấy Thích Thiếu Thương đứng bên cạnh một vật thể kim loại giữa hố, cầm đèn bất động, dường như đã nhìn đến ngây ngốc.
“Đại ca, sao vậy?” Nguyễn Minh Chính vội vàng tiến đến gần, thấy Thích Thiếu Thương một tay cầm đèn, một tay đặt trên vật thể kim loại, thần sắc như mất hồn, không khỏi nhìn theo hướng ánh mắt hắn.
Vật thể kim loại đó đúng là một khoang cứu sinh, tay Thích Thiếu Thương vừa lướt qua bề mặt, tầng đất cát phủ bên trên bị lau đi, lộ ra chất liệu thủy tinh bên trong cùng ánh sáng le lói, rọi sáng một bóng người mơ hồ ẩn ẩn hiện hiện.
Tóc xoăn uốn lượn, một khuôn mặt trắng bệch có phần đáng sợ, cùng vệt máu chảy xuống dò theo vầng trán.
Chỉ cách một lớp kính, bàn tay lại tựa như đang vuốt ve tình nhân.
“Đại ca anh đang làm gì vậy?” Nguyễn Minh Chính cất cao giọng, nhìn bàn tay Thích Thiếu Thương đang vuốt trên lớp kính, lạnh lùng nói.
“Ồ……” Thích Thiếu Thương đột nhiên giật mình, nhìn Nguyễn Minh Chính một cái, nhỏ giọng ngập ngừng nói, “Hình như anh đã thấy người này ở đâu đó.”
“Nói nhảm, phi công bay thử hàng đầu của Căn cứ FI Quân Liên Bang, Cố Tích Triều, anh nói anh không biết y?” giọng điệu của Nguyễn Minh Chính có chút coi thường, “Anh yêu cầu em điều tra thực lực của Quân Liên Bang, kết quả em đã đưa đến bàn làm việc của anh từ lâu, anh đừng nói là anh chưa đọc.”
“Đọc rồi, đương nhiên là đọc rồi.” Thích Thiếu Thương vội vàng gật đầu, cố gắng nhớ lại những tài liệu đã đọc qua, đúng là hình như có cái tên này, và hình như, có mái tóc xoăn như có thể trói buộc người khác này.
Nhưng mà, cảm giác quen thuộc trong lòng chắc chắn không chỉ có bấy nhiêu, khuôn mặt này, cảm giác như đã khắc vào trong xương, không, khắc vào linh hồn của hắn, siết lấy trái tim hắn từng hồi đến đau đớn, khóe miệng tràn ra tia máu, ngón tay bất giác bắt đầu run rẩy.
Dường như muốn hủy diệt thứ gì đó, mà hình như, muốn bảo vệ gì đó.
Tay Thích Thiếu Thương di chuyển chậm rải trên mặt kính, dần dần che đi hình ảnh mà hắn vừa tìm thấy, cuối cùng thở ra một hơi, hạ giọng ra lệnh cho Nguyễn Minh Chính: “Phát đạn tín hiệu, gọi người đến đi, đưa người này về bệnh viện kiểm tra trước……đồng thời……xử lý vết thương……”
“Đại ca, anh có sao không?” Nguyễn Minh Chính nhận ra điểm bất thường của Thích Thiếu Thương, đưa tay muốn đỡ Thích Thiếu Thương, lai bị hắn phẩy tay ngăn lại.
“Không sao.” Thích Thiếu Thương lắc đầu, quay người đi về, “Đưa người này đến bệnh viện, tiến hành kiểm tra toàn diện cho cậu ấy……anh nghi ngờ……”
“Nghi ngờ y có vấn đề gì? Được.” Nguyễn Minh Chính đồng ý, rút đầu đạn tín hiệu ra nhét vào ổ đạn, nhấc tay bắn lên trời.
Thích Thiếu Thương ngẩng đầu lên, nhìn đạn tín hiệu như hoa lửa nở rực rỡ trên bầu trời, âm thầm thở dài.
Sao hắn dám nói ra, thật ra người cần phải kiểm tra toàn diện, chính là kẻ hiện giờ đang tinh thần bất ổn mà không rõ nguyên nhân như hắn?
………………………………………………
Ở đâu?
Đây là đâu?
Cố Tích Triều liều mạng muốn tìm lại tri giác, trong đầu vẫn là một mảnh trắng toát.
Ra sức muốn mở mắt ra, nhưng dường như là cố gắng vô ích, chỉ có một chút tia sáng le lói rọi vào mi mắt, hình ảnh mông lung, mà lại khiến cho Cố Tích Triều bắt đầu hoảng sợ từ tận trong lòng.
Màu trắng……người mặc áo trắng, trong không khí đầy mùi thuốc sát trùng.
“Đừng……đừng bắt tôi vào trong phòng thí nghiệm……đừng……” Cố Tích Triều vùng vẫy cầu cứu, nhưng lại không biết bản thân có phát ra âm thanh nào không, bàn tay vung lên, không biết là thực thể hay là ảo giác, chỉ cảm thấy mệt mỏi, rất mệt mỏi……
Trong cơn mê cảm thấy cánh tay mình nhói đau, cảm giác nặng nề ngày càng rõ ràng, dường như hô hấp đã ngừng lại, giống như người đang chết ngạt, bản năng giành giật sự sống làm cho y vùng vẫy càng dự dội, rồi bỗng nhiên bắt được cái gì đó, không suy nghĩ gì đã nắm lấy thật chặt, không chịu buông tay.
………………………………………………
Thích Thiếu Thương có vẻ bất đắc dĩ nhìn người đang nắm chặt cổ tay hắn, lại nhìn sang bác sĩ đang đứng bên cạnh tỏ vẻ bất lực.
“Nếu còn tăng liều thuốc an thần nữa thì cậu ta sẽ mất mạng.” bác sĩ nhún vai nói, “Tôi chưa từng gặp phải người nào có phản ứng mãnh liệt với thuốc an thần như vậy, nếu không phải đã từng được huấn luyện qua, thì đó là do tiềm thức đang phản kháng với ký ức không vui, nên vào lúc ý thức tan rã, thể hiện ra qua vị trí chủ đạo.”
“Nếu vậy……” Thích Thiếu Thương thử tìm các gỡ tay Cố Tích Triều ra, nhưng phát hiện bản thân đang gắng sức vô ích.
“Xem ra không thể làm kiểm tra toàn diện được.” bác sĩ khoanh tay lại, “Cũng may vết thương của cậu ta đã được xử lý xong, ngoài ra có thể là chấn động não nhẹ……có điều đã có tóc và máu của cậu ta, thì làm phân tích DNA không thành vấn đề.”
“Cứ vậy trước đi.” Thích Thiếu Thương gật đầu ra hiệu, bác sĩ nhận được chỉ thị rồi ra khỏi phòng bệnh, sau đó đóng cửa lại, Thích Thiếu Thương không khỏi thở dài.
Vốn dĩ không muốn đi theo người này đến bệnh viện, nhưng vô tình lại nghe được tiếng kêu cứu mơ hồ của y, thấy hai tay y vùng vẫy khiến các bác sĩ không kịp ứng phó, bèn tiến lên giúp đỡ giữ chặt y, không ngờ cứ như vậy bị y nắm lấy cổ tay, cuối cùng theo y đến bệnh viện.
Hắn cúi đầu xuống, bắt đầu nghiên cứu nơi tiếp xúc giữa bàn tay người nọ và cổ tay mình, phát hiện ra cổ tay của hắn đã bắt đầu đỏ lên.
Thích Thiếu Thương không khỏi chau mày, có lẽ phải nghĩ cách để y buông tay ra mới được.
Vì hắn không muốn cứ tiếp tục đối diện với khuôn mặt này, sẽ làm cho tim hắn đập lạc nhịp một cách kỳ lạ.