Ngày hôn lễ ấy, Du Du được làm phù dâu như ý, còn lấy được hoa. Phù rể là Chu Chiếm, Lục Hàm thì sinh bé trai, đang trong thời gian ở cữ nên không thể tham gia hôn lễ của hai người.
Kết hôn đúng là rất mệt mỏi. Ngô Đông Nghiên đi giày cao gót, đứng nhiều nên hai chân run lên. Lúc này, cô cảm thấy quyết định ban đầu của Cao Du Giai quá đúng, may không là ngày 6, nếu không thì sẽ gây ra vấn đề lớn.
Cao Du Giai thì bị mời rượu liên tục. Chu Chiếm làm phù rể, nhưng thực ra phải giúp Cao Du Giai uống rượu. Cao Du Giai luôn nghĩ đến đêm tân hôn của mình, nên không uống nhiều, để mặc Chu Chiếm ứng phó. Cuối cùng, Chu Chiếm vinh quang gục ngã.
Nhà mới của hai người cuối tháng 4 đã trang trí xong, nhưng Cao Du Giai không để Ngô Đông Nghiên đi xem, còn tịch thu chìa khóa, nói sau khi kết hôn sẽ làm cô ngạc nhiên.
Ngô Đông Nghiên luôn nghĩ tới nhà mới Nhìn bản thiết kế, cô đã thấy rất ấm áp, không biết nhà hai người có ấm áp hơn không, cô không thể chờ được nữa.
Du Lị Lị đã đặt phòng khách sạn trước, rất nhiều người đi theo Ngô Đông Nghiên và Cao Du Giai, muốn náo động phòng, Cao Du Giai đành ở bên ngoài đối phó.
Ngô Đông Nghiên mặc áo cưới ngồi trên giường lớn của khách sạn. Mặc dù khách sạn sang trọng được trang trí rất đẹp, nhưng cô vẫn muốn về nhà, cảm thấy đêm tân hôn nên ở nhà thì tốt hơn…, buổi sáng tỉnh dậy ở nhà mình, mới có cảm giác đã lấy chồng.
Cao Du Giai đuổi mấy người kia đi xong, quay đầu lại liền thấy cô dâu của anh đang nhìn xung quanh, trên khuôn mặt nhỏ, một chút vui mừng cũng không có. Anh đi qua, ôm cô ngồi lên chân mình, nhẹ nhàng nói: “Không thích nơi này?”
“Em muốn về nhà, chúng ta về nhà được không?” Mắt Ngô Đông Nghiên mở to, nhìn anh đầy mong đợi.
“Được.” Chỉ cần cô vui thì thế nào cũng được, huống chi là về nhà.
Khách sạn cách nhà mới của hai người cũng không xa, chỉ khoảng mười phút đi xe. Cao Du Giai đỗ xe xong, liền quay người ôm cô dâu của anh, từng bước từng bước đi lên nhà. Cảnh tượng này anh đã luyện tập trong đầu rất nhiều lần, hôm nay cuối cùng cũng thành hiện thực, trong lòng vô cùng cảm động và thỏa mãn.
“Sau này chúng ta sẽ luôn ở bên nhau đúng không?” Ở trong ngực anh, Ngô Đông Nghiên đột nhiên hỏi.
“Đồ ngốc, em đã gả cho anh, đương nhiên sẽ luôn ở bên nhau rồi.” Cao Du Giai cúi đầu nhìn cô, sự thâm tình quen thuộc hiện lên trong mắt.
“Hôm nay em rất vui.” Rất vui vì được làm cô dâu của anh, rất vui vì anh yêu em nhiều năm như vậy, rất vui vì tương lai có anh…
Cao Du Giai im lặng một lúc, trong họng nghẹn lại, không thể nói ra thành lời, im lặng cả một đoạn đường, ôm cô đến cửa nhà mới nói được: “Bà xã, chúng ta đợi ngày này đã lâu, anh cũng không biết nên thể hiện tâm trạng của mình như thế nào…”
Ngô Đông Nghiên nhìn Cao Du Giai gấp gáp, muốn thể hiện gì đó, cô ôm cổ anh, ngến lên dán môi vào môi anh, nói: “Em biết… ông xã, bế em vào nhà đi.”
“Ừ, chúng ta vào nhà thôi.”
Vừa vào cửa, ánh mắt Ngô Đông Nghiên đảo quanh, sau đó cười to. So với tưởng tượng của cô thì đẹp hơn rất nhiều, bởi vì đây là nhà anh cho cô, nên vô cùng ấm áp.
Hiện giờ, trong đầu Cao Du Giai chỉ nghĩ đến đêm tân hôn, vừa vào nhà liền ôm Ngô Đông Nghiên lên tầng, bước chân hơi vội vàng.
Ngô Đông Nghiên bị anh đặt trên giường, thấy anh muốn áp tới, liền vội vàng trượt đến đầu giường bên kia, nhưng váy cưới quá lớn nên hơi bất tiện. Cuối cùng, vẫn bị người nào đó đè xuống, cô đành phải đẩy anh: “Em muốn đi tắm gội, còn phải tháo trang sức, anh chờ một chút được không…” Trên đầu dính keo xịt tóc, trên người thì đầy kim tuyến, hiện giờ cô chỉ muốn tẩy rửa những thứ này cho sạch sẽ.
Mặt Cao Du Giai không đổi sắc nói: “Anh chỉ muốn giúp em cởi váy cưới thôi.”
“Em… tự em cởi được rồi…” Ngô Đông Nghiên đỏ mặt nhỏ giọng nói.
“Vậy được, anh đi chuẩn bị nước cho em.” Cao Du Giai nhìn cô từ trên xuống dưới, cảm thấy Ngô Đông Nghiên như vậy đúng là không thoải mái. Anh nhếch miệng, tắm rửa đúng không, có thể, anh đã đặc biệt mua một cái bồn tắm cực lớn cho hai người…
Cao Du Giai chuẩn bị nước xong, đi ra thì Ngô Đông Nghiên đã cởi váy cưới. Váy cưới trắng noãn chiếm một góc trên sàn nhà bằng gỗ. Cô đã mặc áo thun vào. Áo thun rộng rãi tùy tiện mặc trên người Ngô Đông Nghiên, Cao Du Giai liếc mắt cũng có thể nhìn ra cô không mặc nội y.
“Em mặc quần áo anh, dụ dỗ anh…” Cao Du Giai bước tới ôm cô vào phòng tắm.
“Em không có… Áo của anh mặc rất tiện…” Vừa rộng vừa dài, có thể làm váy, mà chất vải rất dễ chịu. Trước đó, anh để Ngô Đông Nghiên mặc mấy lần, sau đó thành thói quen, cô thường xuyên thuận tay cầm áo anh mặc vào. Anh rất ít mặc loại áo này, cơ bản đều là cô…
“Thật sao? Anh cũng cảm thấy rất tiện.” Tiện cởi.
Đến phòng tắm, Cao Du Giai bắt đầu lột áo cô ra, Ngô Đông Nghiên không giữ được, lập tức bị anh cởi hết. Cô đỏ mặt đưa tay che người mình, nhỏ giọng nói: “Em, em tự tắm… Anh đi ra ngoài đi…”
“Bà xã… Đây là bồn tắm hai người, em muốn độc chiếm sao?” Mặt Cao Du Giai lưu manh cười xấu xa, tay anh bắt đầu cởi nút áo sơ mi của mình, lồng ngực rắn chắc dần dần lộ ra.
Ngô Đông Nghiên đỏ mặt không dám nhìn. Mặc dù hai người đã ở chung một năm, mỗi lần anh đều giày vò Ngô Đông Nghiên đến mệt mỏi, sau đó tắm rửa cho cô rồi ôm về giường xong, mới quay lại thu thập chính mình. Kỳ thật hai người chưa tắm cùng nhau bao giờ, huống chi nhà cũ không có bồn tắm, nên đến bây giờ cô vẫn chưa từng tắm bồn.
Cao Du Giai cởi quần áo xong, liền bước qua ôm Ngô Đông Nghiên vào bồn tắm. Ngô Đông Nghiên khẩn trương sắp chết, hai người ở trong nước thân mật, tay của anh… dao động trên người cô. Ngô Đông Nghiên xấu hổ, toàn thân ửng lên màu hồng…
___ ___
Cao Du Giai chính là lưu manh, nói giúp cô tắm rửa, nhưng mà kỳ sạch từ đầu đến chân mấy lần, lực tay không nặng không nhẹ bóp chân cho cô. Hôm nay, Ngô Đông Nghiên đứng nhiều nên chân hơi đau, được anh bóp dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng tay của anh càng ngày càng đi lên…
Cho nên, đêm tân hôn của hai người, lần đầu tiên làm trong bồn tắm. Ngô Đông Nghiên chưa từng thử qua cảm giác này, bị kích thích đến rụt người lại. Mà cô càng kích thích thì người nào đó càng điên cuồng, cho đến khi Ngô Đông Nghiên không chịu được liền hôn mê bất tỉnh…
Bồn tắm lớn dành cho hai người thật đáng sợ… Trước khi ngất đi, trong đầu Ngô Đông Nghiên hiện lên suy nghĩ này.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Ngô Đông Nghiên liền cảm giác được ánh mắt người nào đó nhìn cô nóng bỏng. Ngô Đông Nghiên cố gắng nghĩ lại, hình như… tối hôm qua, lúc cô ngất đi, anh còn chưa thỏa mãn… Không biết về sau thế nào…
Mặc dù trước kia, lúc mệt quá, cô cũng không chịu được ngất đi, nhưng ít nhất là sau khi anh bắn ra một lần… Tối hôm qua, hình như mới làm được một nửa thì cô… Đều là do tối hôm qua quá mệt, mà trong phòng tắm nên nước tràn vào, quá kích thích, nên cô mới hôn mê bất tỉnh.
“Cuối cùng cũng tỉnh.” Giọng Cao Du Giai mang theo oán giận.
Chí ít thì Ngô Đông Nghiên cảm thấy vậy. Cô chột dạ không dám nhìn anh, cúi đầu nói nhỏ: “Ừm… Anh… Sao anh dậy sớm vậy?”
“Nơi này không chịu ngủ, thì sao anh ngủ được…” Anh kéo tay cô hướng xuống dưới, đặt trên nơi cứng rắn nào đó.
Tối qua cô ngất đi, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Ngô Đông Nghiên, người nào đó chỉ có thể nhịn dục vọng xuống, khuôn mặt tuấn tú đen sì ôm cô lên giường. Không nghĩ tới nha đầu này lại ngoan ngoãn ngủ đến sáng, làm anh ôm cô lõa thể, một đêm không ngủ. Cái gì mà động phòng hoa chúc, cái gì mà đêm xuân đáng giá ngàn vàng, có người nào đêm tân hôn lại giống anh không?
Cao Du Giai thấy: Tuyệt đối không có!
Ngô Đông Nghiên không dám rút tay về, thân thể căng cứng không dám động đậy, vật cứng bên dưới dán vào tay cô.
“Em đã tỉnh… Vậy chúng ta tiếp tục, bù lại tối qua.” Cao Du Giai giận dữ cắn lỗ tai cô, bàn tay ở trên người Ngô Đông Nghiên không ngừng dao động. Nghe tiếng hít sâu, anh mới hài lòng đặt cô dưới thân.
Nếu là bù, dĩ nhiên muốn cả gốc lẫn lãi. Ngô Đông Nghiên mà có hét lên, anh cũng không chịu dừng lại
Không biết qua bao lâu, không biết làm mấy lần, người nào đó lại khiến Ngô Đông Nghiên bất tỉnh…
Sau khi được thỏa mãn, Cao Du Giai mới từ trong cơ thể Ngô Đông Nghiên rút ra, ôm cô vào phòng tắm tẩy rửa, rồi lại ôm về giường.
Cao Du Giai ôn nhu nhìn người trong lồng ngực mình, đây là vợ anh, thực sự là vợ anh. Từ nhỏ, anh đã muốn cưới cô, cuối cùng đã được như ý muốn.
Một đêm không ngủ, nhưng anh cũng không thấy mệt mỏi, chỉ muốn ôm cô như vậy.
Anh nhớ đến mười năm trước, tại sân bóng ấy, cô gái nhỏ đỏ mặt cúi đầu, lông mi dài run lên. Đến bây giờ, cảnh này vẫn khắc sâu trong lòng anh.
Người ta nói duyên số do ông trời quyết định. Cao Du Giai không biết chuyện của mình có tính là trời định không, nhưng anh chỉ biết là, gặp cô là điều may mắn nhất trong cuộc đời của anh.