Trần Vũ ném cho cô ta nụ cười khinh thường, khoanh tay trước ngực thong thả ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế sofa đon.
-Có làm hay không thì cô tự biết. Tôi chỉ muốn cảnh cáo cô, Lam Nhã có thể bỏ qua cho cô nhưng không có nghĩa tôi cũng vậy.
Tuyết Như nghe anh nhắc đến Lam Nhã, câu nào nói ra cũng đều là bênh vực Lam Nhã, không kìm được tức giận.
-Cô ta có gì mà anh phải nói đỡ chứ! Người của em cũng bị chính tay cô ta đánh trọng thương, thiệt hại biết bao nhiêu.
Ánh mắt của bốn người đang nhìn chằm chằm vào cô ta, biết mình vừa buột miệng, liền im bặt.
-Không ngờ tiểu thư nhà họ Tuyết hiền lành, hiểu chuyện lại làm những việc như vậy đấy. Nhà họ Trần rất coi trọng nhân phẩm đạo đức nên là hợp tác với họ Tuyết không cần giữ nữa đâu.
Mẹ Trần Vũ phắt dậy, bỏ vào trong, còn không quên dặn dò Trần Vũ.
-Chuyện liên quan đến vợ con, để con bé tùy ý xử lí. Mẹ mệt rồi, không muốn tiếp khách nữa, mời về cho.
Ba mẹ Tuyết Như vừa xấu hổ vừa từng giận. Nhà họ Trần ngang nhiên muốn cắt đức mối quan hệ giữa hai nhà chỉ vì chuyện nhỏ này, còn không xem bọn họ ra gì.
Lam Nhã từ bên ngoài tiến vào, vừa vặn xem được một màn vui mắt. Liếc thấy Tuyết Như tức giận sắp bùng nổ đến nơi, ba mẹ cô ta thì đã bỏ ra về.
-Về luyện thêm đi rồi hẵng đến đấu với tôi, muốn dùng chiêu trò cũng phải xem đối thủ là ai chứ.
Tuyết Như giận quá hoá điên, lao về phía Lam Nhã. Cánh tay giơ lên định đánh bị Lam Nhã bắt được. Cô ta hét lên đau đớn sau khi nghe một tiếng "rắc".
Lam Nhã đẩy cô ta ngã phịch xuống sàn, một tay khoá cằm, khống chế cô ta nhìn thẳng vào mặt mình.
-Lần trước cô sai người hủy dung nhan của tôi không thành, hôm nay tôi trả lại cho cô.
Con dao nhỏ sắc bén kề sát vào má cô ta, cảm nhận được cái lạnh từ kim loại truyền đến da mặt.
Tuyết Như khóc thành tiếng, cố gắng dãy dụa. Trần Vũ ngồi bên cạnh thờ ơ xem kịch, người làm trong nhà cũng chẳng ai quan tâm.
Con dao trên tay Lam Nhã liên tục đổi chiều qua lại, doạ cô ta mặt mày trắng bệch.
-Tôi chỉ định cảnh cáo cô thôi, nhưng mà sợ không làm thật thì cô lại không tin, nghĩ tôi rất dễ bắt nạn. Phải không?
Tuyết Như liên tục lắc đầu, ánh mắt sắc lạnh của Lam Nhã, xung quanh toả ra một luồng hàn khí khiến người khác gợn da gà. Cô ta chưa từng nhìn thấy Lam Nhã như vậy, sợ hãi không thôi.
-Tôi xin lỗi! Tôi không cố ý, cô đừng làm hại tôi.
-Không cố ý mà hết lần này đến lần khác. Hả?
Lam Nhã gắn lên một tiếng, con dao dí mạnh hơn một chút, chỗ lưỡi dao bắt đầu rớm máu.
-Được rồi! Đừng tự làm bẩn tay mình. Cho người đánh chết cô ta, ném xác trước cửa nhà họ Tuyết.
Tuyết Như nghe xong muốn ngất xỉu, hai người bọn họ lại máu lạnh đến như vậy. Trước đây luôn tìm cách phá hoại thanh danh của Lam Nhã, phá hoại tình cảm của bọn họ, chưa từng nghĩ đến kết cục như vậy.
-Vệ sĩ! Cho những người cô ta đã sai đến đánh một trận. Không cần đánh chết, cảnh cáo rồi đem trả về cho cha mẹ cô ta.
Trần Vũ lần đầu chứng kiến khí thế này của cô, có chút ngỡ ngàng. Sau gần hai năm quen nhau, phát hiện người con gái này có rất nhiều điều bí ẩn, những điều đó chưa từng khiến anh hết bất ngờ.
Anh ôm từ phía sau, kê đầu lên bả vai cô, trầm giọng thì thầm.