Sắc trời mới vừa hừng sáng, mọi người ở Lệ Trạch đã bận rộn.
Bây giờ trong Lệ Trạch không có nhiều người ở, ngoài tam tỷ đệ Lệ Tri ra thì chỉ có Gia Tuệ, Hắc Hỏa, và Lệ Lão phu nhân bị liệt.
Lệ Trạch có phong cảnh ưu mỹ, chủ nhân trước là một vương công quý tộc của tiền triều, phong cách đình viện tuy điệu thấp nhưng lại lịch sự tao nhã, đặc biệt là hành lang ở hậu viện, hoa tử đằng được vẽ sống động trên mỗi cột, mỗi lần đi ra hành lang, đều giống như đang đi giữa vườn hoa tử đằng nở vào mùa xuân.
Nàng để lại chủ viện cho Lệ lão thái thái, nàng và Gia Tuệ sống ở đông khóa viện, huynh muội Lệ Tượng Thăng và Hắc Hỏa ở tây khóa viện.
Lệ Tri không có cảm tình gì với Lệ Lão phu nhân. Nghiêm chỉnh mà nói thì so với chủ mẫu Vương Thị, nàng càng không thích Lệ Lão phu nhân hơn. Cho nên sự phân chia nơi ở này không phải là vì kính già yêu trẻ, mà chỉ là tránh tương lai có nhược điểm bị người khác chỉ trích mà thôi.
Lệ Tri đứng trước cổng, người giám sát từ trong cung ra đã treo một tấm bảng mới tinh lên trạch môn.
Hai chữ Lệ Trạch tỏa sáng chói mắt dưới ánh mặt trời.
“Tiểu thư!” Một âm thanh vừa háo hức vừa kinh hỉ vang lên, khiến Lệ Tri và Gia Tuệ trước cửa cùng quay đầu lại.
Gia Hòa lưng đeo một cái bao bố nhỏ chạy vội tới, còn chưa đến gần mà Lệ Tri đã nhìn thấy lệ quang trong mắt nàng.
” Tiểu thư! “
Gia Hòa lao đến và ôm chặt Lệ Tri vào lòng.
Nô tài bình thường chắc chắn không thể hành động như vậy với chủ tử, nhưng Gia Hòa … Nàng và Gia Hòa vốn không thể dùng quan hệ chủ tớ bình thường để nói.
Lệ Tri cảm nhận được khí tức quen thuộc của Gia Hòa, bất tri bất giác đôi mắt nàng cũng ẩm ướt.
Nàng không muốn khóc trước công chúng nên cố cười và nói những lời nói dí dỏm.
“Ngươi được lắm Gia Hòa, hôm qua ta đã đến kinh đô rồi, vậy mà bây giờ ngươi mới tới?”
“Tiểu thư, người không biết đâu! Ngày hôm qua khi nhận được tin tức, ta liền lập tức lên đường, không chút chậm trễ!” Gia Hòa líu ríu nói, “Lão hán đánh xe kia bị ta hối phiền quá liền nói, nếu ta ngại con bò này đi chậm, thì cứ tự mình đi lên phía trước kéo nó đi. Người nghĩ xem đây là đạo lý gì chứ? Ta đã trả tiền cho lão mà lão nói thế! Vậy là ngay lập tức, ta cãi nhau to với hắn ở trong xe, sau đó......”
Hai năm không gặp, Gia Hòa vẫn vui tươi cởi mở như xưa. Lệ Tri mỉm cười, kiên nhẫn lắng nghe lời phàn nàn đáng yêu mà đã lâu rồi nàng không được nghe này.
Gia Tuệ và Gia Hòa, cũng giống như nàng và song sinh tỷ muội của nàng.
Gia Tuệ trầm ổn nên trở thành nô tỳ thiếp thân của Lệ Tri, còn Gia Hòa hoạt bát thì trở thành nô tỳ thiếp thân của Lệ Hạ. Hôm nay hai người đã hòa làm một, nhưng tiếc thay nàng không thể tìm được nửa linh hồn kia của mình nữa…
Vừa hay tấm biển cũng được treo xong, Lệ Tri dẫn Gia Tuệ, Gia Hòa vào viện, bước lên hành lang đầy hoa tử đằng kia.
“Tiểu thư, sau này ta ở chỗ nào?” Gia Hòa hưng phấn hỏi.
“Ngươi sống ở tây khóa viện, về sau, ngươi sẽ là thiếp thân thị nữ của Từ Ân.” Lệ Tri nói.
“Cái gì?” Gia Hòa cả kinh, theo bản năng nói: “Ta không đi!”
“Gia Hòa, ngươi không nghe lời ta sao?”
“Ta đương nhiên nghe theo tiểu thư, nhưng mà….ta không đi, ta muốn ở lại bên người tiểu thư!” Gia Hòa dừng lại, tức giận ủy khuất nhìn Lệ Tri nói: “Ta vừa mới gặp tiểu thư, tại sao tiểu thư lại muốn đuổi ta đi.? Ta vốn dĩ chính là…”
Tuy rằng tính tình Gia Hòa nóng nảy, nhưng nàng không ngốc. Câu nói kế tiếp, vì bị Lệ Tri liếc nhìn mà nuốt xuống.
“Cùng sống chung trong một viện mà gọi là đuổi đi à?” Lệ Tri bình tĩnh hỏi.
Gia Hòa nói không ra lời, quầng mắt dần đỏ lên.
Lệ Tri bước đến trước mặt nàng, nắm tay nàng và nói một cách thành khẩn:
“Ngươi và Gia Tuệ, giống như phụ tá đắc lực của ta. Trừ các ngươi ra, ta còn có thể tin ai?”
Gia Hòa rơm rớm nước mắt nhìn nàng: “Tiểu thư có thể bảo tỷ tỷ đi qua bên Từ Ân tiểu thư không?”
“Ta sắp xếp như vậy, đương nhiên là có dụng ý của ta.” Lệ Tri nói: “Ngươi có thể chiếu cố Từ Ân thật tốt như chiếu cố ta không?”
Thấy Lệ Tri đã hạ quyết tâm, Gia Hòa chỉ có thể gật đầu.
” Ta đáp ứng với tiểu thư là được…”
“Văn tự bán mình của Gia Tuệ ta đã đem nó từ Lỗ phủ về phá hủy rồi, tỷ muội các ngươi bây giờ đã hoàn toàn tự do. Bề ngoài chúng ta là chủ tớ, nhưng những lúc không có ai..” Lệ Tri nắm tay của hai người, ” Chúng ta là tỷ muội, được chứ?”
Gia Hòa không suy nghĩ nhiều liền gật đầu.
Lệ Tri cười nói: “Hôm nay ngươi tới đây thật đúng lúc, chờ ngươi dàn xếp xong, ta có việc nhờ ngươi làm.”
“Có chuyện gì vậy?” Gia Hòa gấp gáp chớp mắt vài lần, như thể không thể chờ được muốn thể hiện.
“Ngươi thay ta đến nha môn tìm một người tên là Chân Điều. Hắn từng phụ trách việc áp giải đội ngũ lưu đày. Ngươi tìm được người này, giúp ta đưa một phong thư cho hắn.” Lệ Tri nói, “Gia Tuệ, ta cũng có chuyện nhờ ngươi. Ngươi mang theo tiền, đi đến chỗ người môi giới mua mấy người đáng tin cậy về, để họ làm việc trong nhà. Tốt nhất là cô nhi không có gánh nặng trên người, hoặc là cả nhà bán mình.”
” Ta đã biết.” Gia Tuệ gật đầu.
Gia Tuệ làm việc ổn thỏa, nàng lập tức ra ngoài chạy khắp các nơi môi giới trong thành, đến bữa tối, nàng mang về mười một người nghèo khổ bán mình cho Lệ Tri.
Có cô nhi một thân một mình, cũng có nông dân không chịu nỗi đói khát đành phải một nhà bán mình làm nô.
Lệ Tri không có quá nhiều yêu cầu với họ, chỉ cần trung tâm là được, nàng để Gia Tuệ làm đại quản gia trong nhà, thay nàng quản lý những hạ nhân mới tới này.
Nàng không đi thăm Lệ Lão phu nhân bị liệt, chỉ nghe nói bà ấy có chút không an phận, muốn bày ra tư thế của đương gia lão phu nhân. Trước khi Lệ Tri hồi kinh, bà còn sống chung với người nhi tử đã phân gia kia.
Vị thúc phụ này của Lệ Tri cũng không phải là người bình thường, nghe các lão nhân trong phủ trước kia nói, thúc phụ Lệ Càn đọc sách còn nhiều hơn phụ thân Lệ Kiều Niên, đáng tiếc ông lại là một người bảo thủ, không bằng huynh trưởng khéo léo, làm đến quan lục phẩm thì dừng bước không tiến. Về sau, Lệ Kiều Niên gặp chuyện không may, ông liền từ quan về nhà.
Nhi tử của ông cũng có một chút bổn sự. Tuổi còn trẻ đã đạt tới lục phẩm Thiên Ngưu Bị Thân, về sau tiền đồ vô hạn.
Lệ Tri đang giúp Gia Tuệ an bài nơi ở cho những hạ nhân mới tới, thì người gác cổng mới tới đã nhận được hai tấm thiếp mời.
Thiếp mời được gửi cho Lệ Tri, một là của Kính Vương Tạ Kính Đàn mời nàng và hai huynh muội Lệ Tượng Thăng ngày mai đến Hồi Tuyết Lâu tham dự bữa tiệc tẩy trần, thiếp mời này nằm trong dự liệu của Lệ Tri.
Khiến nàng ngoài ý muốn chính là tấm thiếp mời còn lại.
Đó là một thiếp mời có chạm nổi bằng lụa vàng mời nàng dự thưởng hoa yến, người phát thiếp là Hà An Công Chúa đã xuất giá.
Nghĩ đến vị Hà An Công Chúa này, Lệ Tri không có nhiều ấn tượng.
Dung mạo và tài hoa của Hà An Công Chúa là kém nhất trong các công chúa, tính tình cũng rất bình thường, ấn tượng duy nhất khiến người ta khắc sâu chính là xuất thân của nàng.
Mẫu thân của Hà An Công Chúa là sủng quan lục cung Di quý phi, đệ đệ là Phượng Vương, một người đang có thực lực tranh ngôi vị thái tử.
Lệ Tri không thể hiểu tại sao một công chúa không tranh quyền thế như vậy lại là người đầu tiên gửi cho nàng một tấm thiếp mời.
Nếu nói thuận tiện nên mời nàng luôn, lý do này cũng quá gượng ép rồi.
“Tiểu thư, người có đi không?” Gia Hòa nghiêng đầu nhìn thiếp mời trong tay nàng, “Ngày trên hai thiếp mời này đều là chiều mai.”
Chỉ có thể chọn một trong hai, chẳng lẽ là dùng cái này để khiến mọi người trong triều nhìn xem nàng đứng về phe ai? Lệ Tri thầm nghĩ trong lòng.
“… Đều không đi.” Lệ Tri nói, “Chút nữa ta sẽ đích thân hồi thiếp.” “Tiểu thư, người không sợ đắc tội bọn họ sao?” Gia Hòa kinh ngạc hỏi.
“Ta đã là nửa người trong cung rồi, cùng người ngoài cung tiếp cận quá nhiều cũng không phải chuyện tốt.” Lệ Tri cười nói.
Thần sắc Gia Hòa ngây thơ, cũng không biết nghe có hiểu hay không.
Buổi chiều cùng ngày, Lệ Tri kiếm cớ từ chối hai thiếp mời, lý do đã có sẵn rồi, ngày mai nàng phải vào cung nhận chức Ti Chính, còn rất nhiều đồ cần phải mua, trong nhà không có gì, hai đệ muội cũng phải giúp mua thêm.
Đây cũng không phải hoàn toàn là lấy cớ.
Cả ngày này, nàng đều bận rộn chuẩn bị cho ngày mai đi nhậm chức.
Đặc biệt là cung quy phức tạp, nếu muốn sống sót trong hậu cung, nhất định phải học thuộc lòng quy củ.
Mãi cho đến khi Gia Tuệ thắp nến cho nàng, nàng mới nhận ra rằng bầu trời bên ngoài cửa sổ đã đầy sao.
” Giờ gì?” Lệ Tri hỏi.
” Giờ Tuất rồi.” Gia Tuệ nói.
Lệ Tri đang định sai người đi lấy nước tắm rửa, thì thô sử nha hoàn Tiểu Xuân mới tới đã hốt hoảng chạy vào.
“Tiểu thư, tiểu thư! Quận vương… Lang Gia Quận Vương tới rồi!”
Lệ Tri sững sờ, thiếu chút nữa hỏi: “Ai?”
Nàng còn chưa quen việc Tạ Lan Tư đã thành Quận Vương, nhưng bất kể là Tạ Lan Tư hay Quận Vương, nàng phải nói rằng hai này nàng bận đến mức chân không chạm đất, quả thực không có cơ hội để nhớ đến hắn.
Nàng để Tiểu Xuân mời người đến hành lang hoa tử đằng, nàng rửa mặt xong liền vội vã đi tới.
Ngay khi Lệ Tri đến, Tạ Lan Tư cũng vừa được Tiểu Xuân dẫn vào hành lang. Gia Tuệ nháy mắt với Tiểu Xuân, hai người cùng nhau lặng lẽ thối lui.
Trên hành lang chỉ có hai người đi về phía nhau.
“A Lý!” Lệ Tri tăng nhanh bước chân, đi tới trước mặt Tạ Lan Tư, trên mặt tràn đầy kinh hỉ.
Tạ Lan Tư nhỏ giọng đáp lại. Lệ Tri có thể ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt từ trên người hắn.
“Ngài uống rượu sao?”
“Có uống một chút.” Tạ Lan Tư nói, “Tại bữa tiệc chào mừng của Tạ Kính Đàn.”
Lệ Tri giật mình, nàng nghĩ rằng Tạ Lan Tư sẽ từ chối hai thiếp mời giống nàng.
Tuy nhiên, Tạ Lan Tư cũng rất ngạc nhiên khi biết Lệ Tri có hai thiếp mời.
“Ta không có nhận được thiếp mời của Hà An Công Chúa.” Tạ Lan Tư nói, “ Trong bữa tiệc hôm nay, ta cũng không nghe ai nói về thưởng hoa yến.”
Điều này thật kỳ quái.
Kính Vương và Phượng Vương muốn kéo bè kết phái, nói như thế nào thì Tạ Lan Tư cũng là miếng bánh thơm, nàng chẳng qua chỉ vì phân lượng của Tạ Lan Tư hoặc là của Lệ Tượng Thăng mà được để ý. Vậy tại sao miếng bánh thơm là Tạ Lan Tư không được mời mà nàng lại được?
Vấn đề này không ai có thể trả lời được, đành phải tạm gác qua một bên.
Lệ Tri thấy ánh mắt hắn hơi say, liền mời hắn đến phòng khách ngồi, nàng sẽ pha một ấm trà cho hắn tỉnh rượu.
“Phòng khách?” Tạ Lan Tư nhướng mày, lộ ra vẻ bất mãn.
“... Bên cạnh phòng của ta.” Lệ Tri nói.
Hai người đều đã mất phụ mẫu, nói là cô nhi cũng không sai.
Không có ai ân cần dạy bảo hai người rằng nam nữ cần giữ khoảng cách, Tạ Lan Tư thoải mái bước vào phòng ngủ của Lệ Tri, lại thoải mái ngồi lên giường của nàng, như thể hắn đang ở nhà mình.
Thậm chí, Lệ Tri còn cảm thấy hắn đang thoải mái hơn cả ở nhà của hắn.
Tạ Lan Tư uống trà, tỉnh táo hơn một chút, dường như nhớ ra mục đích của mình đến đây.
Đôi mắt lấp lánh hơn bình thường nheo lại nhìn nàng, nói với giọng phong đạm vân khinh:
“Sau khi luận công ban thưởng xong, Lệ cô nương liền biến mất không thấy tung tích, chắc là bận rộn lắm nhỉ.”
Lệ Tri ậm ừ trong cổ họng, cố tình không nhìn hắn.
“A Lý chẳng phải cũng rất bận sao? Hai ngày nay không có thư từ gì. Ngài không nói, làm sao ta dám mạo muội tới tìm ngài?”
Trong lòng nàng cũng rất căng thẳng, nếu Tạ Lan Tư không chấp nhận lý do này, nàng cũng chỉ có thể kéo ống tay áo của hắn để năn nỉ, nịnh nọt.
May mắn thay, Tạ Lan Tư càng ngày càng dung túng nàng.
“Nàng muốn tìm ta, chẳng lẽ còn thiếu biện pháp sao?” Tạ Lan Tư nói.
Tuy nói thế nhưng giọng nói của hắn không còn tức giận nữa.
Lệ Tri thừa cơ thay đổi chủ đề.
“Hôm nay ngài đi Đại Lý Tự nhậm chức, có phát sinh chuyện gì không?” Lệ Tri hỏi: “Thuộc hạ có phục ngài không?”
“Thập phần bình thường.” Tạ Lan Tư lắc đầu nói: “Đại Lý tự khanh là người của Kính Vương, Kính Vương muốn lôi kéo ta, cho nên đương nhiên tất cả mọi người ở Đại Lý tự đối với ta rất nhiệt tình.”
“Hoàng thượng đưa A Lý vào Đại Lý tự, chẳng lẽ là muốn A Lý giúp Kính Vương đoạt đích?” Lệ Tri cau mày nói.
“… Không giống lắm.” Tạ Lan Tư chậm rãi nói: “Kính Vương mặc dù muốn lôi kéo ta, nhưng hắn cũng đề phòng ta. Ta tuy là Đại Lý Tự Thiếu Khanh, nhưng những bản án ta thụ lý đều là những bản án không đơn giản và những vụ đã kết án.”
Lệ Tri nhạy bén nắm bắt được mấu chốt của vấn đề.
Những bản án có phức tạp có khả năng ảnh hưởng đến việc tranh giành đảng phái, nên đều đã bị chôn vùi thật sâu.
“Ngài có nghi ngờ ai không?” Lệ Tri hỏi.
“Có.” Tạ Lan Tư nói, “Đại Lý Tự vừa mới kết một vụ án sát phu.”
Lệ Tri nghiêm túc lên, nhìn Tạ Lan Tư nhúng ngón trỏ vào trà và viết lên bàn một cái tên.
Chu Tĩnh.
“Người chết Chu Tĩnh, chính là đích tử của đương triều Lễ bộ Thượng thư Chu Thanh Hải.”
Tạ Lan Tư chậm rãi nói.
“Vụ án này nghi phạm là Bạch Tú Tú, thê tử của Chu Tĩnh.”
Tạ Lan Tư viết ba chữ Bạch Tú Tú lên bàn trà.
“Chu Tĩnh bẩm sinh có khuyết điểm, vừa sinh ra đã là một kẻ ngốc. Một năm trước Chu Thanh Hải đã cưới nữ nhi của một thương hộ cho hắn, chính là Bạch Tú Tú. Kết quả điều tra của Đại Lý Tự là Bạch Tú Tú chán ghét Chu Tĩnh ngu ngốc, nên đã có tư tình với giáo thư tiên sinh. Vì muốn cùng tình nhân tiêu dao khoái hoạt, nên đã nhẫn tâm mưu hại hắn.”
Lệ Tri đợi Tạ Lan Tư nói tiếp.
“Một vụ án hợp tình hợp lý như vậy, nhưng từ khi bắt đầu điều tra đến khi kết thúc vụ án, đều do tự tay Đại Lý Tự khanh của Đại Lý Tự xử lý.” Tạ Lan Tư mỉm cười: “… Nàng không thấy thú vị sao?”
Trong phòng lâm vào im lặng, chỉ còn lại ánh nến lập loè.
“Thế cục kinh đô biến hoá kỳ lạ. Vị trí chủ nhân Đông cung cứ treo đó mà không quyết. Phượng Vương và Kính Vương đã sẵn sàng ra tay. Ta sẽ hành động cẩn thận, nàng ở trong cung cũng nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.” “Nếu như gặp khó khăn, liền phái người nói cho ta biết.”
Tạ Lan Tư hiếm khi an ủi người khác, cũng rất hiếm khi hứa hẹn.
Lệ Tri không biết liệu hắn có còn kiên quyết đứng về phía nàng sau khi biết đối tượng mà nàng muốn trả thù là ai hay không.
Nhưng giờ này khắc này, nàng biết hắn là thật lòng.
Cho nên nàng cũng nở một nụ cười chân thành, khi hắn đưa tay chạm vào nàng, nàng đã áp má mình vào lòng bàn tay ấm áp của hắn.
Giống như chú chó con, giống như mèo con, giống như những con thú nhỏ toàn tâm không muốn xa rời hắn, chủ động trao điểm yếu của mình cho hắn.