Đi bộ gần nửa canh giờ, Yến Cao Viễn khe khẽ thở dài trong lòng, sờ sờ đại thụ bên cạnh.
Hắn chính là chú ý tới một cái ấn ký hắn cố ý lưu lại.
Quả nhiên, bất tri bất giác, bọn họ lại trở về chỗ cũ!
- Ai~...
Yến Cao Viễn hít một hơi thật sâu, xoay người lại nhìn đám người một cái.
Tuy là nhìn không rõ, nhưng hắn vẫn là bén nhạy đã nhận ra những người này bất an.
Chung quy không ít là tân binh, đối mặt loại tình huống cổ quái này, có chút khó có thể chống đỡ.
Hơn nữa, quan trọng hơn là, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, hắn luôn cảm giác có một đôi mắt, ở trong chỗ u minh chăm chú nhìn vào bọn họ.
- Thật đúng là nhạy cảm a!
Xa xa, Ngu Tử Du mượn sương mù dày đặc quan sát đến đoàn người, lại phát hiện người trẻ tuổi dẫn đầu kia đang cảnh giác, cũng là nhíu mày một cái. Dựa theo lời Thanh Nhi nói, người này, dường như tên là Yến Cao Viễn a. Một Siêu Phàm Giả, hơn nữa hình như thân phận không phải chỉ là một Siêu Phàm Giả.
- Hanh.
Một tiếng hừ lạnh, Ngu Tử Du cũng là lơ đễnh.
Năng lực của hắn là sương mù dày đặc, phối hợp với trí huyễn.
Có thể thần không biết quỷ không hay, gạt bọn người kia, do đó làm bọn hắn sinh lòng cảnh giác.
Nếu như những người này có thể rời khỏi Đại Sơn này thì còn tốt. Nhưng nếu như không rời khỏi, vậy cũng đừng trách tâm hắn ngoan.
Đến lúc đó, ai quản hắn tên Yến Cao Viễn, hay là Lý Cao Xa...
....
Bất tri bất giác, lại là mấy giờ trôi qua, sâu trong núi lớn, lấy Yến Cao Viễn cầm đầu đoàn người, cuối cùng cũng bước ra vòng lẩn quẩn, tiếp tục tiến lên vào sâu trong núi lớn.
Nhưng mà, bọn họ không biết là, sâu trong sương mù dày đặc này, một đôi mắt xanh biếc đã đang thiểm thước. Cùng lúc đó, còn có hai con ngươi tinh hồng lộ ra điên cuồng, cũng đang đè nén cái gì.
Phong Lang, cùng với Lửng Mật Ca.
Phong Lang tự nhiên là nghe theo Ngu Tử Du phân phó ngăn cản đoàn người này, mà Lửng Mật Ca lại là sát chiêu sau cùng của Ngu Tử Du.
Vì thế, Ngu Tử Du hy sinh ước chừng ba giọt tinh hoa sinh mệnh, mạnh mẽ đem Lửng Mật Ca đề cao đến vào dã thú biến dị cấp sáu.
Chỉ nói riêng về chiến lực, mạnh hơn cả Phong Lang có thể phun Phong Nhận.
Tuy nhiên, Ngu Tử Du vẫn là không có cố kỵ sống chết của Lửng Mật Ca.
Mạnh mẽ mượn năng lực trí huyễn, tẩy não Lửng Mật Ca.
Phải biết rằng, Lửng Mật Ca là thù dai nhất.
Mà bây giờ, ở trong trí nhớ đơn thuần của nó, lấy Yến Cao Viễn cầm đầu đoàn người, hắn chính là kẻ thù lớn nhất.
- Hống...
Một tiếng gầm nhẹ, cuối cùng vẫn không kềm chế được, Lửng Mật Ca bỗng nhiên lao xuống một cái, phóng về phía chân núi.
Mà ngay tại giờ khắc này.
- Ngao, ngao, ngao...
Từng tiếng sói tru đột nhiên quanh quẩn ở trong núi rừng.
Sói, thợ săn đáng sợ nhất sâu trong núi rừng.
Mà lúc này, kèm theo tiếng tru lên, không nói người khác, dù cho mấy người Yến Cao Viễn có khoảng cách rất là xa xôi cũng không cầm được mà rét run, cảm thấy có chút sởn tóc gáy.
- Các ngươi nghe không?
Một người lính có chút sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt, nói.
- Không thể nào...
Giống như là nghĩ đến cái chuyện gì không thể tin được, một người lính khác cũng là có chút khẩn trương.
- Hô...
Đoàn trưởng thở ra một hơi thật sâu, cũng là hướng về phía Yến Cao Viễn gật đầu, trầm giọng nói:
- Cũng sẽ không sai, là bầy sói, chỉ là không biết là bầy sói biến dị, hay là bầy sói phổ thông.
Nói đến đây, đoàn trưởng cũng là nhìn lại xung quanh, nhắc nhở:
- Giữ chặt vũ khí trong tay các ngươi, cái này chính là không thể thả.
- Yes sir~, đoàn trưởng.
Giơ giơ súng máy trong tay lên, một quân nhân làn da ngăm đen cũng là lộ ra nụ cười.
.....
Thời gian, luôn trong cảnh giác, chậm rãi trôi qua.
Xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, quân nhân càng đi càng là cẩn thận.
- A a a ….
Đột nhiên một tiếng thét kinh hãi phá vỡ bầu không khí yên tĩnh như chết.
Sắc mặt Yến Cao Viễn bỗng nhiên đại biến, đều là theo bản năng cổ động linh lực.
Nhưng trong khoảnh khắc, nhìn chỉ tân binh đản tử đạp chân vào trong hố kia, sắc mặt Yến Cao Viễn thậm chí đoàn trưởng đều là tối sầm.
Tuy nhiên, bọn họ ngược lại là không có răn dạy.
Chỉ vì lúc này, không chỉ quân nhân này, các quân nhân còn lại lòng cũng là buộc thật chặt.
Màn sương mù tràn ngập sâu trong núi lớn như có một loại kiềm nén mà người bình thường khó có thể dùng lời diễn tả được, thời thời khắc khắc đều đang đè ép thần kinh của bọn hắn.
.....
- Bắt đầu rồi.
Xa xa, Ngu Tử Du tọa lạc sâu trong thung lũng, ánh mắt hắn hơi đông lại một cái.
Ngay sau đó, một tiếng hét thảm cũng là vang dội toàn bộ Đại Sơn.
- Không được a a a…
Kèm theo tiếng kêu thảm thiết này, cánh tay một người lính đã bay lên.
Cùng lúc đó, một cột máu cũng theo đó phóng lên cao.
Ngước mắt nhìn lại, hóa ra là không biết từ chỗ nào nhô ra một đạo lưu quang màu xanh, cắt đứt cánh tay quân nhân.
- Địch tập, địch tập...
Trong tiếng kinh hô liên miên, từng quân nhân đã cầm súng ống trong tay.
Ngay sau đó.
- Rầm rầm rầm...
Viên đạn trút xuống như mưa rơi, hỏa quang văng lên ở trong sương mù dày đặc.
- Ngao...
Một tiếng gào thét, trong sương mù dày đặc, cũng là đập ra một đầu cự lang lớn giống như trâu nhỏ.
Càng làm người ta sợ hãi là, trong miệng đầu cự lang này còn có hoa quang màu xanh dũng động.
- Chạy.
Yến Cao Viễn gầm lên giận dữ, cả người tích tụ lấy linh lực quả quyết đem một người lính bên cạnh ném ra ngoài.
Ngay sau đó, hắn lại lôi ra một chân đá ngang.
- Thình thịch.
Kèm theo một tiếng ầm vang đáng sợ, sương mù dày đặc cuốn ngược.
Cùng lúc đó, cự lang màu xanh cũng là trong tiếng thấp giọng nức nở, bay ngược ra.
- Hô...
Yến Cao Viễn hít sâu một hơi, cũng là chưa kịp quét nhìn tình huống thương vong chiến trường.
Chỉ vì, lúc này, phạm vi sương mù tràn ngập, trong thoáng chốc, liền mang thụ mộc biến thành yêu ma giương nanh múa vuốt.
- Sương mù này...
Bên trong thanh âm trầm thấp, trong lòng hắn cũng là ít có trầm xuống.
Trong mơ hồ, hắn dâng lên một loại cảm giác, sương mù này, hình như là sống.
Nhưng, điều này sao có thể?
Không kịp suy nghĩ sâu xa, chỉ vì bên trong sương mù lúc này, truyền đến một tiếng lại một tiếng kêu thảm thiết.
Cùng lúc đó, một mùi hôi thối rất là nồng nặc mùi, cũng là đập vào mặt.