Thèm Khát

Chương 6



Editor: Gấu Gầy

"Đã... đã thanh toán hết rồi sao?" Cao Đồ không dám tin vào tai mình.

Sau khi ba mẹ ly hôn, mẹ y đã đưa em gái còn đang ẵm ngửa đi, để lại Cao Đồ sống cùng ba. Năm Cao Đồ 19 tuổi, mẹ y gặp tai nạn qua đời, em gái bị thương nặng trở thành trách nhiệm đè nặng lên vai y.

Mong đợi người cha nghiện cờ bạc, rượu chè gánh vác chi phí y tế đắt đỏ là điều không tưởng. Nhưng may là từ năm 14 tuổi, Cao Đồ đã học cách làm thêm để nuôi sống bản thân, thêm một em gái cũng chỉ là việc làm thêm vài công việc nữa.

Nhưng chi phí điều trị lâu dài lại đắt đỏ hơn hắn tưởng tượng, việc chăm sóc bệnh nhân cũng vất vả hơn dự kiến rất nhiều. Nếu không có Thẩm Văn Lãng thường xuyên giúp đỡ, có lẽ em gái y đã không thể cầm cự đến ngày phẫu thuật.

Nhưng chi phí phẫu thuật lên tới 80 vạn tệ khiến Cao Đồ kiệt quệ.

Ngay khi y đang lo lắng về chi phí phẫu thuật cho em gái, bác sĩ điều trị đột nhiên hẹn y nói chuyện.

Y hồi hộp đến văn phòng bác sĩ, tưởng là sẽ bàn về việc hoãn phẫu thuật, ai ngờ bác sĩ lại nói chuyện với y về những lưu ý trước khi phẫu thuật.

Cao Đồ nghĩ rằng bác sĩ đã giúp y dàn xếp việc thanh toán sau phẫu thuật, ai ngờ khi nghe y hứa "nhất định sẽ nhanh chóng bổ sung chi phí", bác sĩ điều trị lại nói: "Chi phí của bệnh nhân giường 291 đã được thanh toán hết rồi..."

Cao Đồ chưa từng đóng số tiền đó. Y vội vàng chạy đến quầy thu phí, nhưng được thông báo rằng, đúng là có người đã thanh toán toàn bộ chi phí cho em gái hắn.

"Có phải ai đó đã đóng nhầm số giường không?"

Nhân viên thu ngân bị nghi ngờ năng lực kiểm tra có chút ấm ức: "Không thể nào." Cô khẳng định: "Em gái anh nằm ở phòng bệnh dành cho người nhà nhân viên HS, tôi nhớ rất rõ. Người đến đóng tiền là một Alpha cấp S rất đẹp trai, tôi đã xác nhận số giường với anh ấy rất nhiều lần, không thể nhầm được!"

Alpha cấp S rất đẹp trai?

Trong đầu Cao Đồ lập tức hiện lên khuôn mặt anh tuấn, hung hăng, đẹp trai đến mức không thể tả của Thẩm Văn Lãng.

"Anh ấy có nói tên mình là gì không? Hoặc có để lại số liên lạc không?"

Nhân viên thu ngân nhanh chóng kiểm tra hồ sơ: "Có thì có, nhưng thông tin thanh toán của chúng tôi đều được bảo mật."

.......

Thịnh Thiếu Du chưa bao giờ nghe cuộc gọi từ số lạ.

Nhưng hôm đó, khi đang uống rượu cùng nhau, Lý Bách Kiều lại tận mắt chứng kiến anh không chút do dự nghe một cuộc gọi từ một số điện thoại không có tên trong danh bạ.

Lý Bách Kiều ghé sát lại, vểnh tai lên cố gắng nghe lén nội dung cuộc trò chuyện.

Nhưng trong phòng quá ồn ào, hắn không nghe rõ được câu nào.

"Ai vậy?" Hắn hỏi Thịnh Thiếu Du bằng khẩu hình miệng, Thịnh Thiếu Du không để ý đến hắn. Lý Bách Kiều tò mò lập tức công khai ghé sát lại, hắn muốn nghe cho rõ nhưng bị Thịnh Thiếu Du dùng tay ấn vào mặt đẩy ra.

"Keo kiệt quá đi!" Lý Bách Kiều bĩu môi.

Hôm nay người đi cùng hắn là một cậu nhóc Beta trẻ tuổi. Thấy hắn không vui, cậu ta liền rót một ly rượu trái cây ngọt ngào để dỗ dành. Lý Bách Kiều cầm tay Beta uống cạn, vừa uống vừa mơn trớn những ngón tay thon dài trắng nõn của cậu ta.

Người đi cùng Thịnh Thiếu Du lần này là một gương mặt mới, là một Omega nữ trẻ tuổi, dáng người thướt tha, quyến rũ, mùi pheromone có vẻ là hương hoa.

Vừa vào cửa, Lý Bách Kiều đã trêu chọc anh.

"Ồ, cuối cùng cũng nhớ dẫn người theo rồi, dạo này Thịnh tổng phong độ ngời ngời của chúng ta toàn đi một mình, lại không chịu dẫn bạn tình từ buổi tiệc về, hại "cha già" như tôi cứ phải lo lắng cho cậu, sợ cậu đêm dài cô đơn không ai bầu bạn...

Những người trong giới thượng lưu ở Giang Hộ nổi tiếng là thích chơi bời. Lý Bách Kiều thích nói nhảm không phải ngày một ngày hai, Thịnh Thiếu Du cũng lười quan tâm đến hắn.

Lúc này Thịnh Thiếu Du đang nghe điện thoại, không để ý đến ai.

Lý Bách Kiều thấy chán bèn đi trêu chọc cô gái Omega đang ngồi bên cạnh Thịnh Thiếu Du.

"Người đẹp, em tên gì vậy?"

"Thư Hân." Cô cười ngọt ngào, rất phóng khoáng.

Khác với đời sống tình dục phóng túng, Lý Bách Kiều có một khuôn mặt rất nho nhã, hắn nghe vậy cười nói: "Người thì đẹp mà tên cũng hay, khiến người ta vừa nhìn là thấy Thư Hân (thư thái, vui vẻ)."

Thư Hân là sinh viên năm nhất Học viện Điện ảnh, mới quen Thịnh Thiếu Du được vài ngày. Sáng nay đột nhiên được thông báo phải đi cùng Thịnh Thiếu Du ra ngoài gặp bạn bè, cô đã kích động cả ngày, không ngừng khoe khoang chia sẻ với bạn thân, còn muốn hét lên với cả thế giới, cuối cùng cũng đã chinh phục được ông chủ trẻ nổi tiếng siêu giàu ở Giang Hộ.

Những người có thể chơi cùng Thịnh Thiếu Du chắc chắn cũng không phải là nhân vật tầm thường. Được Lý Bách Kiều nho nhã lịch sự chủ động bắt chuyện, Thư Hân cảm thấy tim mình đập nhanh.

Dù trò chuyện với Thư Hân, nhưng Lý Bách Kiều cũng không quên tiếp tục quan tâm đến Thịnh Thiếu Du đang nghe điện thoại, đợi anh cúp máy, hắn liền sán lại gần, cười hì hì nói: "Thiếu Du, dạo này cậu thay đổi nhiều thật đấy."

Tâm tình Thịnh Thiếu Du dường như rất tốt, khóe môi mỉm cười, hơi nhướng mày, hỏi hắn: "Sao hả?"

"Không chỉ nghe cuộc gọi từ số máy lạ mà khẩu vị cũng thay đổi nữa!"

Lý Bách Kiều khứu giác nhạy bén ghé sát vào Thư Hân ngửi ngửi: "Sao đột nhiên lại chuyển sang hương hoa rồi? Không phải trước giờ cậu chỉ thích hương trái cây sao?"

Tự ý ngửi pheromone của Omega là hành vi khiêu khích và quấy rối tình dục.

Thư Hân thấy Lý Bách Kiều trông nho nhã nhưng hành động lại phóng túng táo bạo, lập tức đỏ mặt, nhìn Thịnh Thiếu Du cầu cứu.

Nhưng Thịnh Thiếu Du không thèm nhìn cô,  anh lười biếng dựa vào ghế sofa, nghe Lý Bách Kiều tiếp tục nói nhảm: "Mấy năm trước tôi đã nhiều lần phổ cập cho cậu về sự tuyệt vời của người đẹp hương hoa, nhưng cậu không chút động lòng, cứ khăng khăng chỉ thích hương trái cây. Sao vậy, bây giờ đã biết sự tuyệt vời của hương hoa rồi hả?"

Lý Bách Kiều càng ngày càng tiến lại gần, là Alpha, cấp bậc pheromone của hắn cũng không thấp.

Hành động hoàn toàn không có ranh giới giới tính khiến Thư Hân cảm thấy xấu hổ, mùi pheromone của Alpha xộc vào mũi khiến cô suýt chút ngã quỵ.

Thịnh Thiếu Du không biết nghĩ đến điều gì, gối đầu lên tay, cười với Lý Bách Kiều, lộ ra hàm răng trắng sáng, nhận xét: "Ừm, hương hoa, cũng được."

Thấy quỷ rồi, thấy quỷ rồi...

Lý Bách Kiều chơi với Thịnh Thiếu Du hơn mười năm rồi, hai người luôn phân công rõ ràng.

Lý Bách Kiều phụ trách nói nhảm, còn Thịnh Thiếu Du phụ trách lạnh lùng nhìn hắn nói nhảm.

Hôm nay Thịnh Thiếu Du lại nể mặt, chủ động tiếp lời, hành động bất thường này khiến Lý Bách Kiều há hốc mồm. Chỉ nghe một cuộc điện thoại thôi mà, tâm trạng thực sự tốt lên như vậy sao?!

Đáng ghét!

Lý Bách Kiều càng thêm tò mò, số điện thoại lạ mà hắn vừa cố gắng nghe lén không thành công kia, rốt cuộc là của thần thánh phương nào!!!

......

Cuộc gọi đầu tiên của Hoa Vịnh đã bị ngắt máy.

Cậu đặt điện thoại xuống, nhìn số điện thoại được lưu là "Thịnh Thiếu Du", khuôn mặt trắng mịn không chút biểu cảm. Alpha đẹp trai kiêu ngạo đó ngay cả danh thiếp của thư ký đối tác cũng không thèm nhận, không nghe cuộc gọi từ số máy lạ cũng đúng thôi.

Nghĩ vậy, Hoa Vịnh mím môi, cúi đầu gửi tin nhắn cho Thịnh Thiếu Du. Sau khi nói rõ danh tính và mục đích, cậu thử gọi lại lần nữa.

Lần này điện thoại đã được kết nối.

Đầu dây bên Thịnh Thiếu Du khá ồn ào, tiếng nhạc nền ầm ĩ xen lẫn tiếng nam nữ nói cười, thực sự không phải là thời điểm tốt để nói chuyện.

Hoa Vịnh cau mày: "Thịnh tiên sinh, nếu anh đang bận, tôi sẽ gọi lại sau."

"Không bận." Thịnh Thiếu Du nói: "Có chuyện gì vậy? Cậu cứ nói đi."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, Omega dường như đang do dự, tiếng thở nhẹ nhàng vang sát bên tai khiến Thịnh Thiếu Du hơi ngứa ngáy. Nhưng anh không nói gì, kiên nhẫn chờ đợi hoa lan nhỏ nợ anh ân tình tự chui đầu vào lưới.

"Thịnh tiên sinh." Hoa Vịnh quả nhiên lên tiếng, giọng nói mềm mại, không giống như lúc chiều xông ra khỏi thang máy, hùng hồn nói không ngại làm đối tượng trút giận của anh, mà có vẻ rất ngoan, do dự hỏi: "Có phải anh đã thanh toán tiền phẫu thuật cho tôi không?"

Thịnh Thiếu Du hài lòng nghe hoa lan nhỏ nói chuyện với mình bằng giọng điệu dịu dàng, thấy anh không trả lời liền nhẹ nhàng và khẩn trương nói: "Tuy tôi không biết tại sao anh lại làm như vậy, nhưng thực sự rất cảm ơn anh. Tôi sẽ trả lại tiền sớm nhất có thể."

"Ngoài tiền ra, cậu không còn gì khác muốn nói với tôi sao?"

Hoa Vịnh ngẩn ra, im lặng, dường như đang cố gắng nghĩ xem ngoài tiền ra thì giữa họ còn gì để nói nữa.

Trước khi Thịnh Thiếu Du hết kiên nhẫn và trở nên khó chịu, cậu lại dịu dàng lên tiếng: "Thịnh tiên sinh, thứ bảy tuần này anh có rảnh không? Tôi muốn mời anh ăn cơm."

"Thứ bảy sao?" Khóe môi Thịnh Thiếu Du hơi nhếch lên, nhưng giọng điệu lại làm như khó xử: "Tôi đã có hẹn rồi."

"Xin lỗi, vậy thì..."

"Tôi đã hẹn bạn bè tụ tập, đến lúc đó cậu cứ đến chỗ tôi là được." Thịnh Thiếu Du cướp lời trước khi Hoa Vịnh đổi ngày hẹn.

Đầu dây bên kia lại im lặng.

Biết cậu không muốn, Thịnh Thiếu Du cười nói để gây áp lực: "Nếu thư ký Hoa cảm thấy không tiện thì thôi vậy."

"Không, tiện mà. Anh gửi địa chỉ cho tôi nhé." Phải vậy chứ, hoa lan nhỏ quả nhiên đồng ý.

Cuối tuần ở Giang Hộ không bao giờ thiếu tiệc tùng, thường rất náo nhiệt và long trọng, nhưng bên trong thì trống rỗng. Lần này, địa điểm tụ tập là câu lạc bộ mới của Lý Bách Kiều, nằm ở tòa nhà đôi, biểu tượng của Giang Hộ.

Thịnh Thiếu Du và Hoa Vịnh gặp nhau ở lối vào tầng hầm.

Trong gara có rất nhiều xe sang trọng, nhân viên lễ tân và bảo vệ đứng ở lối vào kiểm tra từng thiệp mời.

Đây là một buổi tiệc nhỏ, không có nhiều khách mời, tổng cộng khoảng ba mươi người, nhưng có lẽ chỉ có Hoa Vịnh là đi taxi đến.

Taxi bị bảo vệ chặn lại ở cửa hầm, nhân viên lễ tân mặt không cảm xúc kiểm tra thiệp mời của Hoa Vịnh, trên thư mời không có tên cậu, chỉ ghi là "bạn đồng hành".

Bảo vệ là một Alpha nam cao lớn, cấp A. Anh ta lặng lẽ đánh giá khuôn mặt Hoa Vịnh, trong lòng đã hiểu thân phận bạn tình của Omega xinh đẹp này, lịch sự nhưng xa cách nói: "Xin lỗi tiên sinh, đây là chỗ tư nhân, cấm xe taxi chạy vào."

Hoa Vịnh gật đầu, xuống xe, đúng lúc nhìn thấy Thịnh Thiếu Du cũng vừa xuống xe.

Thịnh Thiếu Du mặc áo khoác dài qua gối, bên trong là áo len cổ đôi mới nhất của Cotes anglaises, cổ tay áo lộ ra viền gân. Phía sau anh là một chiếc Phantom đen bóng lóa mắt đậu ở nơi dành riêng cho khách VIP.

Anh cao hơn vệ sĩ phía sau nửa cái đầu. Sau khi xuống xe, anh đút hai tay vào túi quần, đứng ở khu vực lối vào. Nhân viên lễ tân và bảo vệ thậm chí không cần kiểm tra thiệp mời của anh. - Alpha cấp S này chỉ cần khí chất kiêu ngạo thôi đã đủ chứng minh với cả thế giới rằng, anh sinh ra đã thuộc về nơi này, là người thừa kế ngậm thìa vàng trên thương trường đắt đỏ.

Thịnh Thiếu Du rõ ràng cũng nhìn thấy Hoa Vịnh.

Có lẽ vì là cuối tuần, Hoa Vịnh không mặc áo sơ mi và quần tây như thường lệ.

Đoá hoa lan yếu ớt nhưng lại có chút cứng cỏi này mặc một chiếc áo len cổ lọ rất trẻ trung, gần như cả khuôn mặt đều vùi trong cổ áo, khiến khuôn mặt càng nhỏ hơn, chóp cằm càng nhọn hơn.

Cách ăn mặc của cậu không phù hợp với hoàn cảnh. Nếu là "bạn đồng hành" khác, Thịnh Thiếu Du nhất định sẽ sa sầm mặt mũi đuổi người đi. Nhưng hôm nay anh lại không tức giận, thậm chí còn nói với Hoa Vịnh: "Còn ngây ra đó làm gì? Mau lại đây."

Hoa Vịnh lập tức sải bước đến gần anh, cậu hơi ngại ngùng, giải thích: "Xin lỗi, anh nói là tụ tập, tôi cứ tưởng... Tôi không biết là một buổi tiệc trang trọng như vậy. Nếu không tiện, tôi có thể đi ngay."

"Đi đâu?" Thịnh Thiếu Du đánh giá cậu từ trên xuống dưới, thấy khuôn mặt trắng trẻo chôn trong cổ áo bị anh nhìn đến co rúm lại, không khỏi cười nói: "Cứ vậy đi, cũng được."

Hoa Vịnh nhìn anh, ánh mắt hơi phức tạp. Thịnh Thiếu Du coi ánh mắt này là sự cảm kích, tâm trạng càng tốt hơn.

Khác với việc bị chặn lại ở bãi đậu xe, phải xuống xe trong sự lúng túng, lần này, trên đường đi không ai hỏi Hoa Vịnh về thiệp mời. Khuôn mặt của Thịnh Thiếu Du chính là thư mời tốt nhất, đi đến đâu cũng được chào đón nồng nhiệt, toàn là nụ cười và lời nói xã giao.

Thịnh Thiếu Du đã quen với điều này, còn Hoa Vịnh dường như cảm thấy mọi thứ đều rất mới mẻ, đôi mắt xinh đẹp không nhịn được nhìn ngó xung quanh.

"Thẩm Văn Lãng chưa từng dẫn cậu đi dự tiệc sao?" Thịnh Thiếu Du hỏi.

"Chưa." Hoa Vịnh nói: "Tôi mới vào làm chưa lâu, Thẩm tổng thường dẫn theo thư ký Cao."

"Ồ." Thịnh Thiếu Du lại muốn cười: "Vậy hôm nay là lần đầu tiên của cậu à?"

"À, ừm." Hoa Vịnh vì căng thẳng mà đứng sát anh hơn, như chú mèo lần đầu được chủ nhân dẫn đi dạo, thậm chí còn vô thức nắm lấy cánh tay Thịnh Thiếu Du, hỏi anh: "Thịnh tiên sinh, tôi ăn mặc thế này liệu có ổn không?"

"Không ổn cái gì?"

Hoa Vịnh im lặng một lúc rồi mới nói: "Làm anh mất mặt."

Hôm nay Thịnh Thiếu Du có vẻ muốn cười nhiều, anh cảm thấy đoá hoa lan này rất thú vị, không nhịn được trêu chọc cậu, nghiêm mặt giả vờ tức giận: "Cũng hơi hơi."

Hoa Vịnh quả nhiên mắc bẫy, khuôn mặt trở nên ngượng ngùng, mím môi im lặng một hồi mới nói: "Hay là, tôi đi về nhé? Hôm khác tôi mời anh ăn cơm riêng." Nói rồi, cậu dừng bước, buông bàn tay đang nắm lấy cánh tay Thịnh Thiếu Du ra, lùi lại, dường như muốn bỏ chạy.

Bị Thịnh Thiếu Du giữ lại, mu bàn tay trắng trẻo mịn màng, quả nhiên mềm mại như cánh hoa lan.

"Đi đâu?" Thịnh Thiếu Du dỗ dành cậu: "Đã đến rồi, không sao đâu, tôi mặt mũi cũng lớn, bị cậu làm mất mặt một chút cũng chẳng sao. Bữa cơm của cậu để hôm khác mời cũng được."

"Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì cả, cậu ăn mặc thế này đã đủ làm tôi mất mặt rồi, nếu còn bỏ chạy, tôi đi một mình còn mất mặt hơn." Thịnh Thiếu Du lừa cậu: "Dù sao cũng mất mặt, đành phải chọn cái nào đỡ hơn thôi. Nhưng mà lần sau tôi gọi cậu đi dự tiệc, cậu phải ăn mặc cho đàng hoàng đấy."

Hoa Vịnh cúi đầu suy nghĩ một lúc, nhẹ nhàng nói: "Lần sau thì thôi đi."

Sắc mặt Thịnh Thiếu Du lập tức khó coi, anh nheo mắt lại: "Thôi?"

"Ừm." Hoa Vịnh thản nhiên nói: "Tôi không có quần áo phù hợp để đi dự tiệc."

Tim Thịnh Thiếu Du như bị mèo cào, vừa ngứa vừa đau, nhưng nghe Hoa Vịnh không phải không muốn đi cùng anh mà chỉ là không có quần áo, anh thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Quần áo thì dễ thôi, hôm nào bảo Trần Phẩm Minh dẫn cậu đi chọn vài bộ coi được."

Hoa Vịnh há miệng như muốn nói gì đó, nhưng có một người quen đã lâu không gặp vỗ vai Thịnh Thiếu Du chào hỏi anh, nên cậu không tiện nói nữa.

Sau khi vào trong, lúc nào cũng có người đến chào hỏi Thịnh Thiếu Du.

Chỗ ngồi của Lý Bách Kiều ở ngay bên trái Thịnh Thiếu Du. Là chủ nhà, hắn đi chào hỏi mọi người một vòng rồi mới quay lại chỗ ngồi, cười nói với Thịnh Thiếu Du: "Mẹ kiếp, buổi tiệc này tôi tổ chức hàng tuần, những lúc anh không đến thì không bao giờ náo nhiệt như vậy." Ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình lướt qua bên phải Thịnh Thiếu Du, Lý Bách Kiều rõ ràng ngẩn người.

Hoa Vịnh đang cúi đầu ngồi bên phải Thịnh Thiếu Du, dưới ánh đèn của buổi tiệc, làn da trắng mịn của cậu phát sáng, dù mặc quần áo giản dị nhất cũng không thể che giấu vẻ đẹp rực rỡ.

"Vị này là?"

Nghe Lý Bách Kiều hỏi, Hoa Vịnh từ từ ngẩng đầu nhìn hắn.

Ánh mắt này không có chút cảm xúc nào, nhưng vẫn làm Lý Bách Kiều xao xuyến, hắn huých khuỷu tay vào Thịnh Thiếu Du, hỏi: "Anh nhặt được bảo bối này ở đâu vậy?"

Thịnh Thiếu Du cười đáp: "Liên quan gì đến cậu."

"Này, không phải chứ..." Lý Bách Kiều đứng dậy, đi đến sau lưng Hoa Vịnh, cúi đầu ngửi ngửi, ngạc nhiên nói: "Cậu cũng là hương hoa à?"

Hoa Vịnh bị hành động khiếm nhã của hắn làm cho giật mình. Cậu đứng bật dậy, vai va vào mũi Lý Bách Kiều, làm hắn ôm mũi lùi lại.

"Đệch, đau quá!"

"Xin lỗi." Hoa Vịnh lạnh lùng xin lỗi hắn, trên mặt không có chút áy náy nào. Sống mũi cậu rất cao, đầu mũi thon gọn, khiến vẻ đẹp trai càng thêm sắc sảo, như con dao găm đâm vào mắt những người nhìn cậu.

Lý Bách Kiều bị vẻ đẹp sắc sảo này thổi tắt lửa giận, hắn ôm mũi cười nói: ".Ây da, tôi chỉ ngửi mùi thôi mà, tiểu mỹ nhân, đừng giận." Hắn còn muốn lại gần hơn, nhưng vẻ mặt rõ ràng từ chối của Hoa Vịnh khiến hắn chùn bước. Lý Bách Kiều chỉ đành giơ hai tay lên trước ngực, làm động tác đầu hàng: "Thôi được rồi, vậy cậu nói cho tôi biết tên cậu là gì được chứ?"

"Hoa Vịnh." Hoa Vịnh vừa nói vừa liếc nhìn Thịnh Thiếu Du, trong mắt có chút không hài lòng và cầu cứu.

Lý Bách Kiều miệng nói không lại gần nhưng vẫn tiến lên, đưa tay muốn ôm vai cậu.

Thịnh Thiếu Du nhìn vẻ mặt Hoa Vịnh lúc đen lúc trắng, nhưng không thể nổi giận vì nể mặt mình. Trước khi Lý Bách Kiều đặt tay lên bờ vai cứng đờ của hoa lan trắng, anh đứng dậy hất tay hắn ra, giả vờ tức giận nói: "Quấy rối bạn đồng hành của tôi trước mặt tôi, Lý Bách Kiều, cậu có thể bình thường một chút không?"

Không phải chứ, hắn làm sao mà không bình thường?

Mu bàn tay bị Thịnh Thiếu Du hất cho đỏ ửng, Lý Bách Kiều rụt tay lại, thầm nghĩ, quấy rối bạn đồng hành của bạn bè không phải là thói quen thường ngày của hắn sao?

Trước đây Thịnh Thiếu Du cũng không nói gì mà? Sao hôm nay lại phản ứng mạnh vậy?

Hai~, lần này vớ được thần tiên, ngay cả ngửi một chút cũng không được à? Đoá hoa cao lãnh này, da thì mỏng mà tính tình lại lớn thật đấy, sờ một cái là mất miếng thịt hay sao?

—----
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.