Từ vòng bạn bè của Hoa Vịnh, Thịnh Thiếu Du có thể thấy rõ tính cách của cậu.
Cậu thực sự là kiểu người không chút mưu mô, lạc quan hướng thiện, nỗ lực vươn lên.
Thịnh Thiếu Du đã từng qua lại với nhiều người, nhưng chưa bao giờ gặp một Omega nào mềm mại, yếu đuối, hay khóc nhưng lại vô cùng tự trọng, phấn đấu nỗ lực, hội tụ cả vẻ đẹp và sự kiên cường như Hoa Vịnh.
Điều này khiến Thịnh Thiếu Du có ấn tượng cố hữu về Omega cảm thấy rất mới lạ.
Có một người cũng rất tò mò về Hoa Vịnh, đó là Thư Hân, người tình của Thịnh Thiếu Du.
Qua nhiều nguồn tin, Thư Hân biết được, Thịnh Thiếu Du chưa bao giờ chọn bạn tình ở chốn ăn chơi không hề trong sáng mà rất đào hoa.
Thịnh Thiếu Du đã qua lại với không dưới ba mươi người tình, người lâu nhất cũng chỉ ở bên anh nửa năm, là một ngôi sao trẻ đang lên.
Tuy nhiên, điều này không ảnh hưởng đến việc Thịnh Thiếu Du là một đối tượng hẹn hò tốt. Anh hào phóng, rất rộng rãi với người yêu. Sự hào phóng của anh đã giúp Thư Hân từ một sinh viên nghèo bình thường trở thành một quý cô nổi tiếng ở Thượng Hải, mỗi ngày đều tận hưởng cuộc sống xa hoa mà chỉ những phu nhân giàu sang mới có.
Bây giờ, ngoài việc học, chỉ cần mở mắt ra là Thư Hân sẽ cầm thẻ đen không giới hạn của Thịnh Thiếu Du đi mua sắm khắp nơi, mời bạn bè ăn uống, cảm giác như có thể mua cả thế giới.
Không biết từ lúc nào, Thư Hân và Thịnh Thiếu Du đã qua lại được hơn ba tháng. Càng ở bên Thịnh Thiếu Du lâu, cô càng hiểu rõ vị trí của mình và phong cách hành sự của anh.
Alpha cấp S tài sắc vẹn toàn này quả thực rất hào phóng, nhưng cũng rất bạc tình. Mối quan hệ giữa Thư Hân và anh, nói là người yêu thì không bằng nói là bạn tình.
Nhưng Thư Hân hoàn toàn không bận tâm.
Cô không quan tâm Thịnh Thiếu Du trăng hoa thế nào, chơi bời ra sao, chỉ cần không chia tay hoàn toàn thì mọi thứ đều không quan trọng.
Nhưng gần đây, Thư Hân phát hiện, khi ở bên cô, Thịnh Thiếu Du luôn lơ đãng nhìn điện thoại. Không phải đang nhắn WeChat thì cũng lướt vòng bạn bè.
Thịnh Thiếu Du vốn không thích lướt vòng bạn bè, mỗi lần lướt, mười lần thì chín lần là xem một người tên Hoa Vịnh.
Mà người tên Hoa Vịnh này lại sở hữu một khuôn mặt xinh đẹp khiến Thư Hân cảm thấy bị đe dọa, nhìn khí chất rất có thể cũng là Omega.
Cũng giống như Thư Hân bị nỗi bất an làm phiền, gần đây Thịnh Thiếu Du cũng không được thoải mái.
Từ tháng trước, bánh quy nhỏ vốn xuất hiện đều đặn mỗi ngày ở quầy lễ tân đã thường xuyên vắng mặt. Thời gian tan làm trên trang của Hoa Vịnh ngày càng muộn, những bài đăng chia sẻ cũng bắt đầu ít đi.
Bánh quy mỗi ngày một lần, dần dần trở thành một tuần ba lần, một tuần hai lần...
Hôm nay là ngày cuối cùng của tuần, nhưng Thịnh Thiếu Du vẫn chưa nhận được bánh quy. Lạnh lùng lướt vòng bạn bè của Hoa Vịnh, anh phát hiện bài đăng mới nhất của cậu đã dừng lại từ bốn ngày trước, nội dung là than thở tan làm quá muộn, đợi cả tiếng mới bắt được xe.
Thịnh Thiếu Du kiềm chế mãi, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nhắn tin hỏi cậu dạo này thế nào.
Bất ngờ là, người thường trả lời rất nhanh như Hoa Vịnh cả đêm không hồi âm, mãi đến sáng hôm sau mới trả lời.
Hoa Vịnh: "Xin lỗi Thịnh tiên sinh, hôm qua tôi mệt quá nên ngủ quên mất."
Thịnh Thiếu Du nhìn chằm chằm vào dòng chữ "Đang nhập..." trên đầu khung chat.
Quả nhiên, đối phương nhanh chóng gửi thêm một tin nhắn nữa.
Hoa Vịnh: "Gần đây hơi bận, bận tăng ca với chuyển nhà."
Hoa Vịnh: "Hiện giờ tôi đang ở nhờ nhà bạn, dùng bếp của người ta làm bánh quy không tiện lắm, nên tạm thời không thể gửi bánh quy được."
Nhìn thời gian, lúc này Hoa Vịnh chắc vẫn đang trên tàu điện ngầm, Thịnh Thiếu Du đeo tai nghe gọi điện cho cậu.
Vừa kết nối, anh đã hỏi ngay: "Sao cậu lại chuyển nhà?"
Tài xế đang chăm chú lái xe phía trước bị anh làm cho giật mình "Á" một tiếng, nhìn sắc mặt của sếp qua kính chiếu hậu.
Từ khi tiếp quản Thịnh Phóng, do dự án vẫn chưa có tiến triển, tính tình của Thịnh Thiếu Du ngày càng nóng nảy. Bây giờ nhóm nghiên cứu của công ty nhìn thấy anh như chuột thấy mèo, cả công ty đều nơm nớp lo sợ, ngay cả tài xế cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí thận trọng của đồng nghiệp, trở nên nhạy cảm.
Thịnh Thiếu Du liếc nhìn hắn qua gương chiếu hậu, ra hiệu cho hắn tập trung lái xe.
Tài xế lúc này mới dời mắt im lặng lái xe.
Ở đầu dây bên kia, Hoa Vịnh thở dài bất lực: "Khu tôi thuê trước đây sắp bị giải tỏa, chủ nhà yêu cầu tôi phải chuyển đi trong vòng ba ngày..."
Thịnh Thiếu Du hơi nhíu mày, hỏi: "Chuyện này xảy ra khi nào?"
Hoa Vịnh lại muốn thở dài, giọng nói ôn hòa chậm rãi truyền qua sóng điện thoại: "Tuần trước."
Thịnh Thiếu Du hơi tức giận, chuyện lớn như vậy mà giấu cả tuần.
"Vậy bây giờ cậu ở đâu?"
"Nhà bạn." Hoa lan nhỏ buồn bã nói: "Tìm nhà ở trung tâm thành phố khó quá, dù tôi đã rất cố gắng nhưng vẫn chưa tìm được chỗ nào phù hợp." Cậu khẽ thở dài: "Chủ nhà đã khóa cửa, bảo tôi khi nào chuyển đi thì gọi bà ta đến mở cửa. Nên dạo này, tôi chỉ có thể ở tạm nhà bạn. Thịnh tiên sinh, bánh quy của anh, đợi khi nào tìm được chỗ ở mới, chuyển nhà xong tôi sẽ làm tiếp."
"Hoa Vịnh." Giọng Thịnh Thiếu Du nghiêm nghị hơn một chút.
Hơi thở của Hoa Vịnh lập tức ngưng lại, dè dặt hỏi: "Sao vậy?"
"Sao cậu dễ bị người ta bắt nạt thế?" Thịnh Thiếu Du bực bội nói: "Lúc gặp tôi không phải cậu hung dữ lắm sao? Sao lại để chủ nhà ăn hiếp? Bà ta không chịu mở cửa thì cậu không vào được à? Thợ khóa ở Giang Hộ bộ chết hết rồi sao?"
Hoa Vịnh dường như không ngờ anh sẽ nói như vậy, phì cười: "Tôi chỉ là người thuê nhà, chủ nhà không đồng ý, sao có thể tuỳ tiện tìm thợ khóa? Thịnh tiên sinh đừng dạy hư con nít."
Trong lòng bỗng nóng lên, Thịnh Thiếu Du hỏi: "Vậy bạn nhỏ à, hợp đồng thuê nhà của cậu đâu?"
"Hợp đồng đã hết hạn rồi. Bên kia không chịu gia hạn, cũng không nhận tiền của tôi nữa. Nhưng tôi vẫn còn tiền đặt cọc ở chỗ bà ta." Sau vài tháng tiếp xúc, họ đã trở nên thân thiết hơn, Hoa Vịnh cũng mạnh dạn hơn, đã biết nói đùa và kể lể những chuyện vụn vặt với Thịnh Thiếu Du: "Tôi mà không chuyển đi đúng hạn, e là tiền đặt cọc không lấy lại được đâu."
Đầu dây bên kia vang lên tiếng tàu điện ngầm đến ga, âm thanh xung quanh trở nên ồn ào hơn. Thịnh Thiếu Du tưởng tượng Hoa Vịnh đứng dậy khỏi ghế, bước ra khỏi tàu điện ngầm, theo dòng người chen chúc đi lên cầu thang ra khỏi ga, lòng chợt mềm nhũn, buột miệng nói: "Không lấy lại được thì thôi. Hoa Vịnh, tôi có một căn hộ nhỏ ba phòng ngủ, hai phòng khách đang bỏ trống, rất gần công ty cậu, vẫn chưa cho thuê, cậu có muốn thuê không?"
Hoa Vịnh ngẩn ra một chút, rồi hỏi: "Nhà của Thịnh tiên sinh, chắc là rất đắt?"
"Không đắt." Thịnh Thiếu Du nhớ giá thuê thị trường của căn hộ đó hình như hơn mười vạn, nghĩ một chút, chủ động giảm giá: "Ba vạn, bao gồm phí quản lý và hai chỗ đậu xe."
Thấy đối phương không trả lời, không hiểu sao anh lại hơi lo lắng, nhỏ giọng thúc giục: "Hoa Vịnh, cậu có muốn thuê không?"
Ở đầu dây bên kia, Hoa Vịnh lại cười, dường như cảm thấy anh đang đùa, nhưng cậu không hề tức giận mà còn ngọt ngào gọi một tiếng "Thịnh tiên sinh".
Giọng nói ngọt ngào khiến trái tim Thịnh Thiếu Du rung động, chưa kịp thưởng thức thì Hoa Vịnh đã trở về giọng điệu ôn hòa như cũ, chậm rãi nói: "Đắt quá, tôi không kham nổi."
Ba vạn cũng đắt sao? Thịnh Thiếu Du lại nhíu mày, nhưng rất nhanh anh chợt nghĩ đến vài tháng trước, Hoa Vịnh phải tiết kiệm từng đồng mới trả được hai vạn "tiền nợ" kia, không khỏi tự mắng mình là một tên ngốc "sao không ăn cháo thịt"*.
*Sao không ăn cháo thịt: câu này bắt nguồn từ Tấn Huệ Đế của triều Tấn, khi được báo dân chúng chết đói ông đã hỏi sao dân chúng không ăn cháo thịt. Ám chỉ sự vô tri và thiếu hiểu biết của người nói.
Anh dịu dàng hỏi: "Vậy ngân sách của cậu là bao nhiêu?"
Hoa Vịnh suy nghĩ một chút: "Hai ngàn."
Thịnh Thiếu Du: "???"
"Một ngày?"
"Không phải." Hoa Vịnh lại cười, hôm nay cậu cười rất nhiều: "Là một tháng."
Thịnh Thiếu Du cuối cùng cũng hiểu tại sao đóa hoa lan này lại không thuê được nhà.
Thời buổi này, ở trung tâm Giang Hộ, làm gì còn nhà nào hai ngàn một tháng?
Trong nhận thức của Thịnh Thiếu Du, muốn thuê được một khách sạn tử tế ở trung tâm thành phố với giá hai ngàn một đêm, dù chọn loại phòng rẻ nhất cũng phải canh sale trên các nền tảng, còn phải dựa vào may mắn.
Anh không muốn phơi bày thêm sự thật mình chỉ là một tên ngốc ngang ngửa Tấn Huệ Đế, đen mặt nói: "Được, vậy hai ngàn. Cậu trả tôi hai ngàn một tháng, lát nữa tôi gửi địa chỉ và mật khẩu vào nhà cho cậu, tan làm hôm nay cậu chuyển đến luôn."
"Ơ, sao mà được?"
"Sao lại không được." Thịnh Thiếu Du nói như lẽ đương nhiên: "Nhà bỏ trống ở đó, tôi thuê người dọn dẹp, mỗi tháng cũng phải trả tiền, phần chênh lệch coi như cậu dọn dẹp bù vào."
Hoa lan nhỏ ngẩn ra, rồi chậm rãi nói: "Nhưng như vậy cũng không đủ."
Thịnh Thiếu Du lại nói: "Phòng thí nghiệm công ty tôi cách căn hộ đó hai trăm mét đi bộ, thỉnh thoảng tôi cũng có thể qua đêm ở đó. Lúc đấy cậu chăm sóc tôi, nấu bữa khuya bữa sáng gì đó, coi như bù vào tiền thuê nhà còn lại."
Đầu dây bên kia bỗng nhiên im lặng, im lặng đến mức khiến Thịnh Thiếu Du sốt ruột.
Một lúc lâu sau, Hoa Vịnh mới nói: "Hình như không ổn lắm, Thịnh tiên sinh."
"Sao vậy?" Thịnh Thiếu Du cười khẩy: "Cậu cảm thấy không tiện? Hay là, sợ tôi tự ý làm gì cậu?"
"Không phải." Hoa Vịnh giải thích rất nghiêm túc: "Tôi biết nhân phẩm của Thịnh tiên sinh, chỉ là, nếu mà như vậy tôi lại nợ anh một ân tình lớn, không tốt cho lắm."
"Không sao cả, nợ ít nợ nhiều cũng là nợ, cậu ghi nhớ là được."
Hoa Vịnh lại cười, hình như cậu đã đến công ty, tiếng ồn xung quanh biến mất, giọng nói cũng nhỏ đi: "Vậy tôi đành phải nhận ân tình của Thịnh tiên sinh." Giọng nói mềm mại như đang làm nũng, gần như chìm vào hơi thở nhẹ nhàng: "Cảm ơn Thịnh tiên sinh."
"Không cần khách sáo. Tan làm hôm nay, tôi đến đón cậu, giúp cậu chuyển nhà."
Trước khi cúp máy, Hoa Vịnh lại gọi anh: "Thịnh tiên sinh."
"Sao vậy?" Xe của Thịnh Thiếu Du cũng đã đến công ty, mặc dù cuộc họp sắp bắt đầu, nhưng anh vẫn không nhịn được ngồi thêm vài phút trong xe, muốn nghe đoá hoa lan thuần khiết ngại ngùng kia nhẹ nhàng nói hết.
"Tôi sẽ mãi mãi ghi nhớ lòng tốt của anh."
Cúp điện thoại, Thịnh Thiếu Du ngồi yên trong xe khoảng một phút.
Giọng nói dịu dàng của Omega như có dòng điện chạy qua, khiến tai anh tê dại, cơ thể hơi nóng lên. Anh không khỏi lo lắng, lo lắng đóa hoa lan xinh đẹp kia sẽ bị xã hội này vùi dập ở nơi anh không biết... Một đóa hoa lan như vậy, sớm muộn gì cũng bị người ta lợi dụng. Cậu thật sự quá ngây thơ, khiến Thịnh Thiếu Du không nỡ để cậu thất vọng.