Thế Thân Vạn Người Chê Trọng Sinh

Chương 4: Họa vô đơn chí



"Phương tiên sinh, xin hỏi lời Triều Nhiên vừa nói có phải là thật không?"

"Năm đó hai người thật sự cố ý bỏ rơi Triều Nhiên sao?"

"Bà Thái có thể trả lời câu hỏi của chúng tôi không..."

Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa bị phóng viên bao vây, hai người khó khăn di chuyển.

"Các người đang làm cái gì?" Phương Kỳ Sơn tức giận trừng mắt nhìn đám phóng viên, "Chúng tôi phải đi rồi, các người đừng có vây ở đây nữa!"

"Chúng tôi chỉ là phỏng vấn hai người vài câu, mời hai người thẳng thắn trả lời."

"Tôi không muốn bị phỏng vấn, tôi từ chối phỏng vấn!"

Không dễ gì mới đến được cửa xe, Phương Kỳ Sơn nhanh tay lẹ mắt mở cửa ghế lái, để Thái Liên Hoa lên xe trước, ông ta cũng theo lên xe ngay.

Vừa lên xe ông ta đã khóa chặt xe, không nghe thấy tiếng phóng viên bên ngoài nói gì nữa.

Nhìn đám người vây quanh xe, trên mặt Thái Liên Hoa vô cùng lo lắng.

"Bây giờ phải làm thế nào? Chúng ta đi thế nào?" Thái Liên Hoa có hơi nóng nảy, lại nghĩ đến lời vừa nãy của Diệp Triều Nhiên, trong lòng lại càng ấm ức: "Tôi vừa nãy vẫn luôn nhẫn nhịn không nói gì, bởi vì tôi không nguyện ý tin Triều Nhiên sẽ nói những lời tổn thương người như vậy! Chúng ta là cha mẹ ruột của nó mà!"

Phương Kỳ Sơn nghe bà ta nói vậy, sắc mặt cũng rất khó coi.

Lúc đến thành phố Nam, Phương Kỳ Sơn đã cho người điều tra tư liệu của Diệp Bùi và Tống Nhã.

Trên tư liệu nói, Diệp Bùi kinh doanh một công ty nhỏ, quy mô rất nhỏ, cả công ty bao gồm cả Diệp Bùi cũng chỉ có 6 người, mà Tống Nhã là một cô giáo dạy đàn.

Từ tư liệu cho thấy, đôi vợ chồng này nghèo thì có hơi nghèo, nhưng đều có công việc đàng hoàng, nghĩ rằng nhân phẩm cũng cũng được.

Nhưng ai mà biết lúc thật sự gặp mặt mới biết, đôi vợ chồng này lòng dạ nham hiểm, không chỉ ở sau lưng nói xấu họ với Diệp Triều Nhiên, còn để Diệp Triều Nhiên cầm giấy chứng nhận nhận nuôi nói bọn họ là bỏ rơi con!

Phương Kỳ Sơn tiêu tiền mời nhiều phóng viên đến như vậy, một là để cho tất cả mọi người nhìn thấy ông ta thật sự là vì tốt cho con, hai là cũng có thế nhân đợt sóng nhiệt độ này tuyên truyền cho nhãn hàng mới thành lập của ông ta, gia tăng thêm chút nhiệt độ.

Bây giờ thì hay rồi, chuyện rối tung lên, không chỉ không thành công đưa được Diệp Triều Nhiên đi, còn lấy đá đập chân mình.

"Đôi vợ chồng đó không phải là thứ tốt đẹp gì!" Phương Kỳ Sơn hung tởn chửi một câu, lại nhìn phóng viên xung quang, trong lòng càng phiền não, "Giờ thì hay rồi, tôi về lại bị ba mắng, chuyện tiếp quản công ty lại càng xa vời..."

Thái Liên Hoa lại nghĩ càng nhiều hơn.

Vừa rồi hai nhà gần như xé rách mặt nhau, sau này Diệp Triều Nhiên còn có thể trở về cùng bọn họ sao?

Nếu như Diệp Triều Nhiên không về với bọn họ, Phương Yến phải làm thế nào?

......

Phóng viên xung quang càng ngày càng nhiều, rất nhanh cũng dẫn đến sự chú ý của bảo vệ tiểu khu.

Bảo vệ vừa đến, Phương Kỳ Sơn nhân cơ hội mọi người không chú ý, chân đạp ga lái xe rời đi.

Không ít phóng viên lập tức có hơi ảo não, chỉ có Trương Vĩ âm thầm thở phào.

Bây giờ một bên đương sự đã đi rồi, không ít phóng viên lại quay ngược trở lại phỏng vấn Diệp Bùi.

Còn về Trương Vĩ, hắn ta cứ nghĩ đến Diệp Bùi và Diệp Triều Nhiên là lại giận sôi máu, sao có thể đi lên theo?

Nhân lúc không ít phóng viên đi lên tầng, Trương Vĩ lái xe rời đi.

Vừa đúng lúc, bọn họ không phải là cảm thấy hắn không có đạo đức nghề nghiệp sao?

Vậy thì hắn ta dứt khoát như ý nguyện của bọn họ, bây giờ hắn ta sẽ về công ty, cắt ghét biên tập video nói lập lờ rồi tung lên mạng!

Hắn ta rất muốn xem xem, đến lúc đó là ai cầu xin ai!

Về đến công ty, Trương Vỹ đặt trang bị xuống trước, bắt đầu chuẩn bị cắt ghét video.

Nhưng không nghĩ được rằng hắn vừa mới ngồi xuống không lâu, tổng biên đã gọi hắn đến phòng làm việc.



Trương Vĩ lưu video mới cắt ghét được một nửa lại, ầm thẩm chửi một câu: "Cái tên ngu ngốc nhiều chuyện."

Sau khi bước vào phòng làm việc, Trương Vĩ lập tức đổi bộ mặt khác, lộ ra nụ cười nịnh nọt: "Tổng biên, anh tìm..."

"Cậu sau này không cần đến nữa." Không đợi Trương Vĩ nói xong, tổng biên đã mất kiên nhẫn mà ngắt lời hắn.

"Cái gì?" nụ cười trên khéo miệng Trương Vĩ cứng đờ, cho rằng mình nghe nhầm, khó hiểu nhìn tổng biên

Tổng biên nhàn nhàn lặp lại: "Tôi nói, cậu sau này không cần đến nữa, cậu bị đuổi việc."

Trương Vĩ sửng sốt ngay tại chỗ vài giây, mới hỏi: "Tại sao? Tổng biên anh cũng phải cho tôi một lý do chứ? Tôi cũng không làm sai chuyện gì? Anh sao lại muốn đuổi việc tôi?"

Thân là một phóng viên tin tức, Trương Vĩ trước đây từng phụ trách đưa tin những công nhân viên bị công ty thôi việc vô lý do, giúp đối phương đòi được tiền bồi thường.

Hắn hiểu rất rõ luật lao động, cho nên Trương Vĩ không hề lo lắng, lập tức thay đổi thái độ, hùng hổ dọa người: "Đầu tiên, anh cũng không thông báo trước một tháng chuyện tôi bị cho thôi việc, lại cộng thêm tôi không hề phạm sai lầm nghiêm trọng trong công việc, anh là đang làm trái pháp luật về việc giải trờ hợp đồng lao dộng. Công ty không chỉ phải trả toàn bộ lương tháng này cho tôi, còn phải dựa theo quy đình bồi thương gấp đôi tiền cho tôi!"

Tổng biên yên tĩnh nghe hắn nói xong, nở nụ cười: "Cậu nói cậu không phạm sai lầm lớn trong công việc?"

Trương Vĩ nhìn khóe miệng cười của tổng biên, không biết vì sao có hơi hoảng hốt.

Hắn cố ra vể trấn định, hỏi ngược lại: "Lẽ nào tôi có? Nếu như anh không xử lý chuyện theo quy định, tôi chắc chắn sẽ mang theo tài liệu đến bộ lao động..."

"Vậy thì cũng tốt," tổng biên cười ngắt lời hắn, từ trong ngăn kéo lấy một chồng tài liệu, đập mạnh lên bàn làm việc, "Cậu đi bộ lao động ngày nào vậy? Tôi vừa hay cũng muốn đi vào ngày lành tốt, đi toà án kiện cậu."

Trương Vĩ bị dáng vẻ cười như không cười của tổng biên mà trong lòng thấy sợ hãi, hắn không nhịn được cầm lấy chồng tài liệu trên bàn.

Vừa mở trang đầu tiên, huyết sắc trên mặt đã không còn.

Bên trên là toàn bộ chứng cứ hắn ta nhận hối lộ sau khi vào công ty!

Sắc mặt Trương Vĩ trắng bệch, đứng tại chỗ lập tức hoảng thần.

Hắn ta hé miệng, thất thố nhìn tổng biên: "Tổng biên, trong này chắc chắn là có hiểu nhầm gì đó..."

"Hiểu nhầm?" Tổng biên lạnh lùng đánh giá hắn, mở iPad, bày ra trước mặt Trương Vĩ, phát hai đoạn video: "Vậy còn hai đoạn video này cậu nói thế nào?"

Trương Vĩ sắc mặt trắng bệch đi qua xem, hai đoạn video này chính là hai video hắn cắt ghép có tính dẫn dắt dư luận.

"Một phóng viên tin tức, không thể làm được việc đưa tin về sự thật, cậu cảm thấy tôi công bố chuyện này ra ngoài xong, còn có công ty tin tức nào dám dùng cậu?" Giọng nói tổng biên rất bình tĩnh.

Nhưng càng là giọng nói bình tĩnh như vậy, mới khiến cho Trương Vũ rùng mình.

"Mang theo đồ của cậu cút đi, chỗ HR cậu cũng không cần đi nữa, nể tình cậu đã làm việc ở công ty nhiều năm như vậy, tôi có thể cho cậu một con đường lui." Tổng biên nói.

Trương Vĩ còn dám nói cái gì nữa?

Hắn hồn bay phách lạc từ phòng làm việc của tổng biên đi ra, chật vật thu dọn đồ đặc rồi vội vàng rời đi.

Vừa xuống đến dưới tầng, Trương Vĩ vẫn còn không hiểu rốt cuộc vì sao mình lại mất việc, đã bị hai người vạm vỡ chặn đường.

Cơn tức trong lòng hắn ta đang dâng cao, nhìn thấy hai người khó hiểu này cũng không nhịn được mà xả giận: "Bệnh thần tinh từ đâu đến, đường rộng như vậy không đi còn chắn trước mặt tao?"

Trương Vĩ đang muốn đi vòng qua, lại không ngờ một bàn tay to có sức mạnh lớn kéo lấy vai hắn: "Mày là Trương Vĩ?"

Trương Vĩ ẩn ẩn cảm thấy chuyện này không ổn, muốn thoát khỏi gông cùm của người đàn ông, lại không thoát được: "Làm sao vậy?"

Người đàn ông cao lớn lộ ra nụ cười làm Trương Vĩ không rét mà run: "Không có gì, chỉ muốn mời mày uống trà."

Nói xong, hai người một người bịt miệng Trương Vĩ, một người kéo Trương Vĩ đi về phía con ngõ bên cạnh.

Đèn đường vừa sáng, bước trên người qua đường càng bước nhanh lớn, muốn đuổi kịp chuyến xe cuối đề về nhà, hoàn toàn không chú ý đến âm thanh kêu rên thỉnh thoảng phát ra từ ngõ nhỏ.

Trương Vĩ nằm trên đất, đau đớn trên bụng khiến hắn không nhịn được mà cuộn người lại.

Nhưng cho dù là như vậy, miệng hắn ta vẫn không quên uy hiếp: "Các người...các người xong rồi! Các người có biết tôi là ai không? Tôi là phóng viên! Các người đừng nghĩ mà chạy thoát! Chuyện này tôi chắc chắn sẽ phơi bày chuyện này! Không cần biết các người là ai, tôi cũng sẽ cho các người đẹp mặt!"

Một người đàn ông nghe thấy vậy lập tức cười cười, hắn ta ngồi xổm xuống, nhìn Trương Vĩ như nhìn một con kiến: "Làm sao? Mày muốn phơi bày bọn tao?"



"Vậy thì xin lỗi nhé." Người đàn ông còn lại lấy ra mấy bình rượu, uống cùng với đồng bạn của hắn, hai người lấy điện thoại, một bên gọi 120, một bên gọi 110.

Trương Vĩ trợn trừng mắt nhìn hai người gọi điên xong, hắn giãy giụa muốn ngồi dậy, lại bị người đàn ông không khách khí đập vào cái chân bị thương của hắn.

Trương Vĩ lại phát ra một tiếng kêu gào.

"Nằm yên đó." Người đàn ông nhàn nhật nói.

Đến lúc này, Trương Vĩ mới cảm thấy chuyện này sẽ phát triển theo hướng không thể khống chế được.

Hắn ta vừa bị sa thải đã bị người ta kéo vào ngõ nhỏ đánh một trận, cố tình hai người này gây chuyện xong còn không chạy, mà lại uống rượu, còn tự báo cảnh sát trước mắt hắn ta!

Trương Vĩ hoàn toàn tỉnh ngộ, lập tức hiểu rõ.

Hắn bị người khác chỉnh!!!

"Ai phái hai người đến?" Trương Vĩ lúc này cũng có hơi sợ, mồ hồ lạnh từ trán chảy xuống mắt, nước mắt nước mũi hắn đều chảy ra.

Hai tên đàn ông vạm vỡ không để ý đến hắn, mà ngồi trên mặt đất, cười tủm tỉm nhìn hắn: "Bọn tao đã uống say rồi, mày nói những lời này bọn tao sao có thể hiểu được?"

Trương Vĩ lại rùng mình.

......

Câu hỏi của phóng viên thật sự có hơi nhiều, tốn mất gần một tiếng đồng hồ, Diệp Bùi mới chào tạm biệt mọi người, quay người bước vào nhà.

Vừa mở cửa ra, ông đã ngửi một mùi thơm của thức ăn.

Tống Nhã đã nấu cơm xong, đang ngồi trên sô pha với Diệp Triều Nhiên, chờ ông về ăn cơm.

"Phóng viên đi cả rồi?" Tống Nhã hỏi.

Diệp Bùi gật đầu: "Ừm, đi rồi, bọn họ sau này sẽ không đến làm phiền chúng ta nữa."

Nghe thấy câu này, Tống Nhã và Diệp Triều Nhiên cùng thở phào.

"Vậy thì tốt." Diệp Triều Nhiên nói, có thể nhìn thấy thần kinh căng chặt của cậu cũng được thả lỏng xuống.

"Anh mau đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm!" Tống Nhã nói với Diệp Bùi, lại nhìn Diệp Triều Nhiên: "Triều Nhiên, lấy cơm."

Diệp Triều Nhiên nở một nụ cười, vui vẻ đáp lại một tiếng.

Diệp Bùi và Tống Nhã nhìn nhau, đều nhìn thấy ý cười trong mắt đối phương.

Diệp Triều Nhiên đã rất lâu rồi chưa được ăn cơm do chính tay Tống Nhã nấu, ăn miếng đầu tiên, mùi vị quen thuộc lập tức bao phủ vị giác của cậu, chóp mũi Diệp Triều Nhiên lại không khống chế được mà cay cay.

Trong lúc luống cuống cậu chỉ biết cúi đầu, mới không để Diệp Bùi và Tống Nhã nhìn ra khác thường.

Ăn cơm xong, Diệp Triều Nhiên chủ động đi rửa bát.

Tống Nhã nhìn ra được Diệp Triều Nhiên bất an, cũng không ngăn cản.

Có lẽ lâu rồi không ở cùng với Tống Nhã và Diệp Bùi, Diệp Triều Nhiên ăn xong cũng không về phòng ngay, mà ngồi xuống sô pha với Tống Nhã, cùng bà xem phim cũng đấu một buổi tối.

Nhìn thấy thời gian không còn sớm, Tống Nhã mới tắt ti vi, đuổi Diệp Triều Nhiên về phòng.

"Ngày mai còn phải đi học, con đi ngủ sớm đi!" Tống Nhã nói.

Diệp Bùi nói: "Nói đến cái này, mai ba cùng đến trường với Tiểu Nhiên."

Diệp Triều Nhiên hơi dừng bước, khó hiểu nhìn Diệp Bùi: "Dạ?"

Diệp Bùi và Tống Nhã đều nhìn ra được, trạng thái cả ngày hôm nay của Diệp Triều Nhiêu có chút không ổn, cho nên Diệp Bùi cố ý dùng giọng diệu vừa nhẹ nhàng vừa hài hước nói: "Dù sao hai ngày trước ba mới đến trường học làm thủ tục thôi học cho tiểu vương bát đản con, ngày mai ba còn không đến hủy bỏ, con đi học thế nào? Ở nhà học cấp 3 à?"

Diệp Triều Nhiên đối diện với ánh mắt giễu cợt của Diệp Bùi, khóe miệng cậu cong lên, lại cười cười.

Cậu thật sự trở về rồi, lại một lần cảm nhận được đã về đến ngôi nhà này, thật sự quá hạnh phúc.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.