Lại một lần nữa bế ngang Lan Tâm lên, bàn tay to của Thịnh Nghiêm Minh trực tiếp chạm vào da thịt trơn mềm, nghĩ đến một màn lúc nãy, hắn bất giác nuốt nước miếng. Hắn cũng không biết đêm nay mình bị làm sao nữa, không khác gì một con sắc quỷ đói khát.
Hắn cũng không phải xử nam chưa từng làm qua chuyện đó, nhưng có lẽ, những cô gái lúc trước, đều không phải là "cô ấy" chăng.
Lấy lại bình tĩnh, Thịnh Nghiêm Minh không hề để ý tới hai tên côn đồ chó má bị đánh không thể động đậy nằm trên mặt đất.
Dựa theo ký ức, Thịnh Nghiêm Minh nhấc chân bước ra khỏi hẻm nhỏ.
Sau đó, dường như nhớ tới chuyện gì, hắn cầm lấy di động, "Là tôi, bây giờ lập tức đi mua hai bộ quần áo, một bộ cho tôi, một bộ cho phụ nữ."
Những chuyện còn lại hắn cũng không nhiều lời, căn dặn trợ lý đi mua hai bộ quần áo là đủ rồi.
Làm trợ lý của hắn, năng lực chấp hành và năng lực lý giải là những điều căn bản phải biết.
Tiện tay bỏ điện thoại vào trong túi quần, Thịnh Nghiêm Minh cúi đầu nhìn cô gái đang run rẩy bên trong ngực mình.
Lúc này, hai cánh tay trắng nõn như ngó sen đang gắt gao ôm lấy cổ hắn, giống như đang bắt lấy cọng rơm cuối cùng, hai vú trước ngực cũng dán chặt trên người hắn.
Áo sơ mi mỏng manh, nửa thân trên trần trụi, cảm xúc lạnh lẽo và nhiệt độ nóng bỏng giao thoa, khiến hai người dường như không có bất kì trở ngại nào mà dán chặt vào nhau.
Cô gái dán mặt lên ngực hắn, oan ức, sợ hãi yên lặng rơi lệ.
Nước mắt rơi không một tiếng động làm lòng hắn trĩu nặng, rõ ràng là một người lạnh nhạt, nhưng giờ phút này hắn lại muốn giết người vì một cô gái mới quen chưa đến nửa ngày.
Gương mặt này, ảnh hưởng quá lớn đến tâm tình của hắn, trong lòng Thịnh Nghiêm Minh âm thầm thở dài.
Lý trí hắn nói rằng, là một nhân sĩ thành đạt, có sự nghiệp to lớn, hắn không nên bị một người phụ nữ ảnh hưởng đến vậy.
Nhưng phản ứng sinh lý nói cho hắn biết, hắn muốn chiếm hữu cô gái này.
Cơ bắp hữu lực căng lên, một tay hắn ôm lấy cô gái nặng không đến một trăm cân, tay còn lại vươn ra vỗ lên vai cô trấn an một cách cứng nhắc.
Đây là lần đầu tiên hắn an ủi một cô gái.
Còn "cô ấy", hắn cười tự giễu, từ nhỏ đến lớn, đều không tới lượt hắn an ủi.
Sải chân bước về phía trước, cơn mưa lớn cũng đã tạnh dần, nhưng vẫn có vài hạt mưa rơi tí tách như cũ.
Trước ngực là nước mắt ấm áp, sau lưng là nước mưa lạnh như băng, ôm ôn hương nhuyễn ngực trong lòng khiến Thịnh Nghiêm Minh có cảm giác khác lạ.
Đương lúc hắn đang tâm ý viên mã, bọn họ đã đi tới đầu hẻm, về tới chiếc Bentley đậu ở gần đó.
Trợ lý mang theo hai túi quần áo không biết mua ở đâu đang cầm ô đứng ở ngoài xe, chuẩn bị mở cửa.
Trợ lý và tài xế rất thức thời mà âm thầm dời ánh mắt, không dám liếc nhìn hai người họ dù chỉ một cái.
Việc riêng của ông chủ không phải chuyện mà bọn hắn có thể quản, câu nói ở trước hội sở lúc nãy đã xem như quá phận.
Chỉ là dưới đáy lòng bọn họ âm thầm cảm thán, tối nay lại có chim sẻ bay lên cành cao làm phượng hoàng.
Sau khi lên xe, Thịnh Nghiêm Minh cũng không định buông Lan Tâm ra.
Mà Lan Tâm dường như vẫn chưa phát hiện cảnh vật xung quanh đã biến hoá, chỉ biết yên lặng rơi lệ trong ngực hắn.
Ôm cô gái trong ngực, bàn tay to của hắn thay cô lau nước mắt một cách cứng nhắc.
Hốc mắt, đầu mũi của cô gái vì khóc mà trở nên hồng hồng, vẻ mặt nhút nhát sợ sệt, hệt như một con thỏ nhỏ bị người ta ức hiếp.
Rất đáng thương, cũng thật đáng yêu, muốn làm.
Đây là ý tưởng chân thật nhất trong lòng Thịnh Nghiêm Minh.
"Đừng khóc, sẽ có người xử lý hai tên kia."
Trong lòng Lan Tâm nhảy dựng, có chút sợ hãi cúi đầu, một lần nữa rúc vào trong lòng ngực nóng cháy của người đàn ông, dường như không hề phát hiện dương vật đang cương cứng phía dưới mông mình.
Không ai có thể nhìn thấy, gương mặt chôn trong lòng ngực người đàn ông, khẽ nở một nụ cười quỷ dị.
Mọi chuyện xảy ra quá mức thuận lợi, nếu không phải thời điểm không thích hợp, có lẽ Lan Tâm đã vui mừng nhảy cẫng lên.
Đến nỗi người đàn ông nói rằng sẽ xử lý đám lưu manh kia, cô một chút cũng không để ý.
Hai tên lưu manh đó cũng không phải do cô tìm tới, tất cả đều là "trùng hợp", người đàn ông này muốn đi đâu, muốn chạy hướng nào, có đi tìm cô hay không, toàn bộ đều là do ý trời.
Cô cũng chỉ "không cẩn thận" để quên túi ở trên xe, nào biết hắn sẽ tự mình đưa tới?
Bàn tay ấm áp dày rộng của người đàn ông vỗ nhẹ sau lưng Lan Tâm, nhất thời, bên trong xe yên tĩnh không một tiếng động.
Hai người ngồi phía trước cũng không dám nhiều lời, chỉ là nội tâm đã sóng to gió lớn.
Đi theo ông chủ mấy năm, bọn họ chưa từng thấy hắn khác thường như đêm nay.
Làm việc cho hắn càng lâu, bọn họ càng rõ ràng danh xưng "Diêm La mặt lạnh" ở trên thương trường có bao nhiêu danh xứng với thực.
Giống như chuyện "thích giúp đỡ người khác" đêm nay, nếu trước đó kể cho họ nghe những gì phát sinh đêm nay, hai người nhất định sẽ khịt mũi coi thường, chuyện này tuyệt đối không thể nào.
Nhưng mà lúc này...
Hai người tự dưng liếc mắt nhìn nhau, có thể thấy được sự khiếp sợ trong mắt của đối phương.