"Ông là giám đốc ở chỗ này sao? Nhân viên của các người thật là vênh váo, va vào tôi còn không chịu xin lỗi, còn cắn ngược lại tôi một miếng... nơi đây của ông khinh thường khách hàng có đúng hay không?"
Gã ma men ác nhân cáo trạng trước.
"Là vậy sao?" Người đàn ông trung niên nhìn về phía Lan Tâm một cách uy nghiêm, khác hẳn với thái độ cong lưng uốn gối với người đàn ông nọ.
"Không phải đâu giám đốc, vị khách này uống say, sau đó đụng trúng tôi, còn hất hết rượu xuống đất." Lam Tâm chỉ lên mặt đất chứa đầy mảnh vỡ pha lê.
"Bốp".
Lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, Lan Tâm đã bị gã ma men dùng hết toàn lực tát ngã trên mặt đất.
Lực độ lớn như thế, tiếng vang chấn động đến mức không khí đột nhiên an tĩnh.
"Con đàn bà thối tha, mày còn dám cãi lại?" Gã đàn ông hung tợn nói.
Mà Lan Tâm giờ phút này bị đánh quỳ trên mặt đất, bởi vì dùng tay chống đỡ cơ thể, toàn bộ bàn tay đều bị pha lê đâm vào, nước mắt chẳng cần phải diễn cũng tự nhiên mà rơi xuống.
Gã đàn ông dường như vẫn chưa hả giận, thậm chí còn định tiến lên đá vào người cô mấy phát, nhưng lại bị giám đốc và trợ lí của người đàn ông kia ngăn lại.
"Vị khách này, xin ngài bớt giận. Cô ấy là người mới, cho nên không hiểu quy cũ, mong ngài thứ lỗi. Hoá đơn ngày hôm nay của ngài sẽ do hội sở chi trả, ngài thấy có được không?"
Giám đốc cười nói với gã con nhà giàu, chưa từng liếc mắt nhìn Lan Tâm đang ngã trên mặt đất dù chỉ một cái.
"Tôi thiếu chút tiền đó của mấy người sao? Con đàn bà đáng chết này, dám chọc giận ông, còn muốn dùng chút tiền đó để mua chuộc ông? Các người coi tôi là ăn mày à?" Gã hừ lạnh một tiếng.
"Bắt nó xin lỗi cho tôi."
Giám đốc vội vàng quát Lan Tâm, "Còn không mau xin lỗi khách đi!"
"Tôi đâu có làm gì sai, là anh ta đụng trúng tôi, còn động tay động chân đánh người nữa." Cô gái khóc nức nở, tiếng khóc vang vọng ở hành lang, cho nên cũng truyền tới chỗ ghế lô.
Thịnh Nghiêm Minh đang ngồi ở trong ghế lô, giữa hai mày nhíu chặt, hắn nhớ rõ giọng nói này, nói cách khác, cả đêm nay hắn đều thất thần vì chủ nhân của giọng nói này.
Thịnh Nghiêm Minh đột nhiên đứng dậy.
Lúc này, cậu ấm kia bị Lan Tâm phản bác mà nổi giận, gã đang định xông lên đá Lan Tâm một phát cho hả dạ thì bị một người mạnh mẽ bắt lấy, không thể động đậy.
"Kẻ nào không có mắt dám cản ông đây. Tao nói cho mày biết, hiện tại tao không cần con đàn bà này xin lỗi nữa, ông đây không thèm!"
Mặc dù gã bị người nọ kiềm chế, nhưng cái miệng vẫn nói không ngớt như cũ.
"Hôm nay tao phải kêu người tới đây, ở trước sảnh lớn của hội sở hiếp dâm con đàn bà này, thao nát dâm huyệt của nó! Sau đó cởi sạch quần áo treo trước cổng lớn hội sở của các người."
Ba người đàn ông đang có mặt ở đây đồng loạt nhíu mày.
"Tiên sinh, nhân viên của chúng tôi làm sai, có thể bắt cô ấy xin lỗi, nhưng ngài hùng hổ dọa người như thế, cũng không thích hợp."
Giám đốc thu hồi gương mặt tươi cười, đây không phải là vấn đề về nhân viên, mà là danh dự của cả hội sở.
Huống chi, vị tôn đại Phật bên cạnh cũng đã ra tới, nếu còn nhân nhượng, có lẽ hắn sẽ dở cả bảng hiệu của hội sở xuống mất.
"Cậu nói chuyện sạch sẽ một chút!" Trợ lý của người đàn ông kia vẫn luôn im lặng không lên tiếng, nhưng khi nhìn thấy ông chủ của mình ra tới thì trong lòng nhảy dựng, trách cứ nói.
Thịnh Nghiêm Minh vẫn luôn im lặng nãy giờ, một tay hắn kiềm chế gã nhị thế tổ, nhưng tầm mắt vẫn luôn dừng lại trên người cô gái đang rơi lệ trên mặt đất.
Lan Tâm sớm đã nhìn thấy đôi giày da sáng bóng kia rời khỏi ghế lô, trong lòng lập tức mừng như điên, cô đánh cược chính xác.
Cô lặng lẽ điều chỉnh tốt góc độ, bắt đầu rơi nước mắt.
Ở kiếp trước, cô được tiếp thu dạy dỗ một cách tốt nhất.
Không chỉ biết cách dùng cơ thể lấy lòng nam nhân.
Mà chương trình học của cô có một khoá, dạy cô phải biết lợi dụng góc độ bày ra vẻ đẹp của mình.
Đúng y như cô nghĩ, từ góc độ của Thịnh Nghiêm Minh, cô gái ngồi trên mặt đất, dù lúc này đầu tóc toán loạn, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô.
Búi tóc búi trên đầu xoã tung, tuỳ ý rơi rụng trên vai, mơ hồ thấy được trên gương mặt nhỏ bé có một dấu tay thật lớn. Cô gái hơi cúi đầu, từ góc nhìn của hắn không thể thấy rõ được vẻ mặt của cô, lông mi như cây quạt đã bị nước mắt tẩm ướt, từng giọt từng giọt chảy xuống từ gương mặt, rơi trên mặt đất.
Môi đỏ cắn chặt, sắp bị cô cắn đến chảy máu, trên tay máu me đầm đìa, máu tươi giống như nước mắt chậm rãi nhỏ trên mặt đất.
Máu tươi nhiễm đỏ thảm trắng sang quý trên sàn.
Cơ thể gầy yếu đơn bạc của cô gái run lên nhè nhẹ, cũng không biết do đau, do sợ hay là do tức giận.
Trong lòng Thịnh Nghiêm Minh bỗng dưng bốc lên một ngọn lửa giận vô danh, khí lực trên tay cũng tăng lên, khiến gã nhị thế tổ liên tục gọi bậy, cũng làm gã thanh tỉnh hơn một chút.
Lúc này gã mới biết, người đang kiềm chế gã không buông là ai.
Bộ dáng của người trước mặt và người trong đầu chồng chéo lên nhau.
Cơ thể gã bắt đầu run rẩy.
Tuy gã là con trai nhà giàu, nhưng từ nhỏ, người trong nhà đã dạy cho hắn, người nào có thể chọc người nào không nên chọc. Hắn đã phải nhìn qua vô số ảnh chụp, phòng ngừa bản thân va phải quý nhân.