Thế Thân O Là Vạn Nhân Mê

Chương 74: Hai người kia lừa cậu!



"Phục vụ, tôi muốn một ly trà trái cây."

"Vâng, có ngay thưa quý khách." Phục vụ điềm đạm đáp. Khi rời khỏi bàn này ánh mắt của cô lơ đãng nhìn về một phía.

Không chỉ cô, mà một vài vị khách trong quán cà phê thỉnh thoảng cũng nhìn sang bên kia, hai người phía đó quả thực rất thu hút ánh mắt. Tuy vị trí cách họ khá xa, còn có tấm ngăn nhưng vẫn loáng thoáng nhìn thấy có hai người đang nói chuyện.

Một người nho nhã lễ độ, ôn nhuận ấm áp, người còn lại thì xinh đẹp diễm lệ, vũ mị câu nhân, hai Omega khí chất hoàn toàn đối lập với nhau, ngồi cạnh nhau quả thật thu hút không ít ánh mắt của bầy sói đói.

Nếu không phải trên người của họ có tin tức tố của Alpha, một trong hai hương vị còn rất nồng đậm báo hiệu Omega đã kết hôn, người còn lại có vẻ như đã có bạn trai. Nếu không vì thế thì quả thực các Alpha trong quán đã đi lên xin cách thức liên lạc rồi.

Chu Hạc thong thả uống cà phê, nhìn Dự Lam ngồi ở phía đối diện, hỏi: "Được rồi, nói đi, cậu gọi tôi ra đây để làm gì?"



Dự Lam ghét bỏ thái độ tùy ý của Chu Hạc nhưng vẫn trả lời: "Để đả kích cậu."

"Vậy thì không cần nói." Chu Hạc nhún vai tỏ vẻ không hứng thú.

Dự Lam trừng mắt nhìn Chu Hạc, hắn nói: "Là về bí mật của Sở Tinh Châu và Hứa Kỷ Trạch."

"À." Chu Hạc nâng mắt đáp.

Dự Lam bị thái độ của cậu làm cho tức giận không nhẹ, âm thanh mang theo khó chịu hỏi: "Cậu không tò mò sao?"

"Không." Bí mật của họ thì cậu tò mò làm gì. Chu Hạc thầm nghĩ.

Dự Lam nghe đến đấy thì nở một nụ cười không có hảo ý, hắn muốn biết biểu tình của Chu Hạc khi nghe tin này.

"Nếu cậu không có gì để nói thì tôi về trước." Chu Hạc nói.

Kiên nhẫn của Dự Lam cũng cạn kiệt, hắn không thèm diễn vỏ ngoài ôn nhuận đó nữa, ánh mắt ác liệt nhìn Chu Hạc.

"Cậu nghĩ Sở Tinh Châu và Hứa Kỷ Trạch thật sự thích cậu sao? Họ chỉ chơi chơi mà thôi."

"Chắc cậu rất đắc ý vì có hai Alpha chất lượng tốt cùng theo đuổi cậu, a ha, cỡ nào ngây thơ và ngu ngốc."

Chu Hạc thật muốn không màn hình tượng mà cho Dự Lam một ánh mắt cá chết nhưng vẫn nhịn xuống.

Dự Lam tươi cười càng thêm rạng rỡ, lời nói ra lại là: "Cậu chỉ là món đồ chơi của họ thôi, cậu có biết ai đã đưa cậu đến Kim Thiền, đưa cậu lên giường của Phó Đoạn không?"

Nghe đến đây Chu Hạc mới ngẩng đầu lên, Dự Lam cười nói: "Là Hứa Kỷ Trạch nha."

"Là chính tôi đã đưa mật khẩu phòng của Phó Đoạn cho anh ta."

Nói xong câu này tâm tình của Dự Lam tốt hơn hẳn, hắn thong thả uống cà phê, muốn xem biểu tình xuất sắc của Chu Hạc. Thật ra người hắn đưa mật khẩu là "người kia", nhưng người thực hiện mọi việc lại là Hứa Kỷ Trạch.

Chu Hạc vẫn thờ ơ như lúc đầu, còn bình tĩnh mà bỏ thêm một viên đường cho tách cà phê. Dự Lam không cam lòng, hắn khẽ cắn môi nói tiếp.

"Người báo cảnh sát khiến cậu bị bọn bắt cóc quăng xuống biển là Sở Tinh Châu."

"Hahaha... Cậu xem anh ta là bạn tốt nhưng anh ta đã làm thế với cậu." Dự Lam cười phá lên.

"Anh ta biết 3 lần lên hot search của cậu là bị vu oan, anh ta có năng lực dẹp gọn nó nhưng Sở Tinh Châu không làm!"

"Anh ta để cậu lên đầu sóng ngọn gió như một đóa hoa lung lay sắp đổ thì mới như ban ân mà ra tay giúp đỡ."

"Cậu nghĩ Hứa Kỷ Trạch là người tốt sao, một người quan tâm cậu sao? Hahaha... Không hề! Anh ta là viện trưởng, từ khi An Miên được thành lập thì anh ta đã là viện trưởng, chứ không phải một bác sĩ bình thường. Anh ta nắm trong tay các bí mật khó nói của các gia tộc hào môn, chỉ cần anh ta muốn, thì khi cậu bị vu oan anh ta đã có thể dẹp yên trong vòng một nốt nhạc."

"Nhưng đâu? Hứa Kỷ Trạch chỉ bình thản ngồi xem. Cả quá trình cậu bị hãm hại chửa bới anh ta chẳng giúp gì cả!" Dự Lam càng nói càng hăng say, liên tiếp các bí mật từ miệng của hắn lộ ra.

"Cả hai người kia..."

"Reng reng..." Dự Lam đang muốn nói tiếp thì điện thoại của hắn vang lên, là tin nhắn cảnh cáo của "người kia".

Dự Lam sắc mặt cứng đờ trong chớp mắt nhưng rất nhanh đã khôi phục, hắn vuốt lại sợi tóc rơi trên trán, từ trạng thái kích động trở lại dáng vẻ ôn nhuận kia. Dự Lam nói: "Tôi có thể thề là mọi lời nói của tôi đều là sự thật. Tin hay không tùy cậu."

"Không tin." Chu Hạc bỏ thêm một viên đường vào tách cà phê, vừa khuấy vừa nói.

Ánh mắt của cậu thật sự quá bình tĩnh, hoàn toàn không bị đả kích bởi những lời của Dự Lam, như cậu vô cùng tin tưởng vào hai người kia.

"Ngu xuẩn." Hắn nghiến răng nói.

Dự Lam đứng dậy chào tạm biệt Chu Hạc như hai người họ là bạn tốt lâu năm, rồi mới bước ra khỏi quán. Trước khi đi, hắn còn để lại một câu.

"Sau hôm nay, liệu cậu còn tin tưởng họ?"

Dự Lam đi rồi Chu Hạc mới buông lỏng nắm tay đang siết chặt, cậu hít sâu một hơi kìm nén sự bất an trong lòng.

Chu Hạc động tác ưu nhã uống một hớp cà phê, tách cà phê đã ngọt nị khiến người tê răng, cũng không biết cậu đã bỏ vào đây bao nhiêu viên đường.

Cậu không tin những lời ly gián đó, cậu không tin! Chu Hạc cắn môi nghĩ.1
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.