Thế Thân Làm Ruộng Nuôi Heo

Chương 56: Nghe nói dị năng hệ thủy phế lắm - Buông xuống



Khúc Giang Châu theo vợ ăn xong bữa sáng, sau đó đi bộ tới chỗ bọn họ đã ước định.

Hai người tuy đã 50 tuổi nhưng trạng thái tinh thần vẫn cực tốt, sau khi đi một chuyến tàu xe cũng không có vẻ mệt mỏi gì. Mai Linh ăn mặc thời thượng nhìn xung quanh một chút, không nhìn thấy thân ảnh Khúc Thanh Thủy, “Lão Khúc, trước giờ Tiểu Thanh vốn độc lai độc vãng, lần này ra cửa lữ hành sao còn cố ý kêu hai người chúng ta lên thế? Có phải đứa nhỏ này có vấn đề gì không?”

“Con trai chỉ là nhớ chúng ta thôi mà, có thể có vấn đề gì chứ.” Khúc Giang Châu khó có khi ra ngoài giải sầu nên tâm tình rất tốt, hoàn toàn không có nhiều băn khoăn như vậy.

“Em vẫn cảm thấy không thích hợp, theo nhiều năm kinh nghiệm làm mẹ thì có một lần Tiểu Thanh mời tích cực như vậy là lúc nó rớt môn thể dục tới ba lần lúc cao trung, đến cả thầy còn hoài nghi nó cố ý làm vậy để phụ huynh được mời lên nữa.” Hai đứa con mình chẳng những tính cách hoàn toàn tương phản, thể chất cũng hoàn toàn không giống nhau. Lão đại trời sinh không có tế bào vận động, thành tích nhảy xa nhảy cao trước nay không vượt quá cơ thể mình. Lão nhị hoạt bát hiếu động, nhảy nhót lung tung gây sự nghịch ngợm, rồi lại nói ngọt……
“Ồ! Đây không phải chị Mai sao? Sao lại rảnh rỗi đến thành thị nhỏ Hạ Châu này của chúng tôi thế?” Một thanh âm chói tai đánh gãy suy nghĩ của Mai Linh.

Mai Linh ngẩng đầu phát hiện là bạn học lúc trước, không biết vì sao từ lúc đi học đã khắp nơi khắp chốn tích cực so tài với bà. Lúc đi học thì đua học tập, sau khi tốt nghiệp thì đua công tác, công tác xong thì đua gả chồng, mãi đến khi chồng bà ấy vì công tác mà được điều động tới Hạ Châu thì mới tính ngừng nghỉ, ai ngờ giờ lại oan gia ngõ hẹp tiếp, “Hóa ra là Tiểu Vưu sao? Mới đây đã hai năm rồi chưa gặp mặt, tôi cũng ngán ngẩm ở thành thị rồi nên mới về đây trải nghiệm chút sinh hoạt nông thôn.”

Gương mặt Vưu Vinh cương lại nhưng rất mau đã điều chỉnh, “Vậy à? Tôi còn tưởng chị Mai muốn chuyển đến làm bạn với tôi chứ, hai người đang đợi taxi sao? Định đi đâu thế? Để tôi kêu chồng tôi lái xe chở đi cho.”
“Không cần không cần, đứa con trai lớn học ở đại học Kinh Châu cũng tới đây thể nghiệm sinh hoạt, một lát sẽ đến đón chúng tôi.” Mai Linh liên tục xua tay cự tuyệt, nói xong mới phản ứng lại, “Ây dà, quên mất. Hai đứa con tôi đều học ở đại học Kinh Châu mà, còn mấy đứa nhà cô sao rồi? Thăng chức chưa?”

Khúc Giang Châu mồ hôi đầy đầu nhìn hai nữ nhân đang giao phong, vợ ông ngày thường ôn nhu hiền huệ, chỉ có khi giao phong với nữ nhân thì sức chiến đấu lại phá lệ cường hãn, lúc này ông vạn phần hy vọng con trai nhà mình nhanh xuất hiện giải cứu ông đi.

Nhưng nhìn trái nhìn phải, chung quanh đều không có chiếc xe nào có vẻ như tới đón bọn họ cả, lúc cha già Khúc thất vọng hết sức thì đột nhiên nghe được tiếng con trai nhà mình.

“Ba mẹ, con tới đón hai người đây.”
Khúc Giang Châu mờ mịt nhìn lại, sau đó thấy được một chiếc xe ba bánh ngừng ở bên cạnh, đứng trước xe chính là đứa con dáng người cao gầy, tuấn tú lịch sự, ngọc thụ lâm phong của ông.

Khúc Giang Châu: ??? Sao tự nhiên cảm thấy sai sai.

Mai Linh: !!! Con trai lớn mình quả nhiên có vấn đề! Cũng may bà đây lúc nãy cơ trí lấy cớ về thể nghiệm sinh hoạt!

Vưu Vinh vốn tưởng người ta sẽ được siêu xe tới đón, “……”

“Tiểu Vưu, con trai tôi tới đón rồi nên chúng tôi đi trước nha. Hôm nào rảnh lại tụ tập, để chúng tôi trước tiên thể nghiệm cuộc sống đã.” Mai Linh nhìn Vưu Vinh đang trợn mắt há hốc mồm, trực tiếp mở miệng, sau đó vớt Khúc Giang Châu cũng đang ngây ngốc ngồi lên xe ba bánh, nhân Vưu Vinh chưa kịp phản ứng mà rời đi phía trước rời đi.
Xe ba bánh rời đi rất xa, Vưu Vinh mới hậu tri hậu giác nhận ra mình đã bỏ lỡ một cơ hội để hung hăng trào phúng Mai Linh, tức khắc cảm thấy vô cùng nghẹn khuất quá sức. Nếu có thể làm lại thì cô tuyệt đối có thể hung hăng đem đạp Mai Linh dưới chân một lần rồi.

Nghĩ tới nghĩ lui, Vưu Vinh trước sau nuốt không nổi cục tức nên vội móc di động ra chụp ảnh chiếc xe ba bánh sắp biến mất, sau đó gửi ảnh chụp lên nhóm chat lớp kèm tin nhắn: chị Mai thành phố chúng tôi du lịch, còn chưa kịp chiêu đãi thì chị ấy đã được con trai đón đi rồi, cảm thấy mình chiêu đãi không chu toàn lắm.

Bức ảnh quả nhiên nhấc lên sóng gió trong nhóm chat, vô số người chú mục xe ba bánh thành tiêu điểm đề tài. Mọi người sôi nổi nghi hoặc, người đã từng là học bá của khối vậy mà giờ thế không kêu nổi xe taxi luôn hả?
Nhìn mấy câu thảo luận này, Vưu Vinh trong lòng mới thoáng hả giận. Chờ thảo luận cũng đủ nhiều thì cô mới bắt đầu trả lời lại trong nhóm chat: Ngại quá, lúc nãy có chuyện nên giờ mới nhìn thấy tin nhắn. Chị Mai nói một nhà ba người bọn họ tới để thể nghiệm sinh hoạt nông thôn, không chừng là nhớ cây cối xanh tươi nên mới đi ra ngoài ấy.

Mà lúc này Mai Linh đang ngồi xe ba bánh nhìn thấy tin nhắn trong nhóm chat thì tức khắc hừ lạnh một tiếng, “Cố làm ra vẻ!” Nói xong bỏ điện thoại di động vào túi xách không hề để ý tới.

Khúc Giang Châu nhẹ nhàng thở ra, vợ ông có điểm này rất tốt, gặp chuyện chưa bao giờ giận chó đánh mèo người khác, đều tự mình về tìm cách giải quyết. Bất quá ông vẫn rất tò mò, nhịn không được mở miệng dò hỏi, “Tiểu Thanh, sao con lại lái xe ba bánh tới đón ba mẹ thế?”
Tiểu Thất đương nhiên không thể nói đây là phương tiện giao thông mà Tiểu Thập nhận định ngày sau sẽ tiện dụng nhất, cậu bình tĩnh mở miệng, “Gần đây con có mở một trại chăn nuôi, số tiền dư lại chỉ đủ mua xe ba bánh.”

“Cái gì?” Vợ chồng hai người nghe thấy đều không bình tĩnh nổi, gì mà mở trại chăn nuôi chứ?

“Trong thành này còn có thể mở trại chăn nuôi à?” Mai Linh thập phần nghi hoặc, Hạ Châu nói như thế nào cũng là một thành thị, giá đất không rẻ đâu, sao lại mở trại chăn nuôi ở thành phố chứ? “Không phải con vào tổ chức bán hàng đa cấp gì đó đâu nhỉ?”

【 Bán hàng đa cấp! 】 Tiểu Thập khựng lại lá cây như đang đánh bàn tính lạch cạch trong lòng. Dù sao quỷ nào mà không có bạn bè thân thích chứ, bạn bè thân thích còn có bạn bè thân thích khác nữa~ Bẻ lá cây tính tính toán một chút, làm vậy có vẻ lời lắm!
【 Không được làm chuyện trái pháp luật! Tui là một chú sên tuân thủ pháp luật. 】 Tiểu Thất cảnh cáo trong đầu, đồng thời nói với cha mẹ rằng mình chỉ thuê cái cao ốc trùm mền tính toán thử xem thôi. Nếu phát triển không tồi thì lúc đi học có thể mướn người đến xem chừng, sau khi tốt nghiệp thì trực tiếp tiếp quay lại.

Hai vợ chồng nghe được không khỏi sửng sốt, hoàn toàn không rõ con trai lớn đang học đại học Kinh Châu như thế nào đột nhiên bắt đầu nuôi heo! Thậm chí sau khi tốt nghiệp còn tính toán phát triển mạnh?

【 Đã tận thế tới nơi rồi, làm gì còn có pháp luật nữa! 】 Tiểu Thập lá cây khoanh trước ngực, không để bụng.

【 Chỗ tui có pháp luật nè, cậu xem công nhân tui đều làm công tự nguyện không ràng buộc, không có một con quỷ nào là bán hàng đa cấp tới hết. 】
【 Bởi vì chúng nó bị đều bị cậu trực tiếp chộp tới mà! 】

Hai đứa biện luận hồi lâu khó phân cao thấp, cuối cùng yêu cầu 6362 làm giám khảo. Ai ngờ 6362 lộ ra biểu tình mờ mịt với đôi mắt đầy quầng thâm, 【 Cái gì? Làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì? Tôi chỉ mới chơi một chút thôi mà. 】

Đúng vậy, 6362 gần đây mua sắm trò chơi từ thương thành riêng của hệ thống đã vậy còn trầm mê trong đó. Cho nên cuối cùng, Tiểu Thập cùng Tiểu Thất biện luận cũng không có kết quả gì.

Trong đầy bụng nghi ngờ của vợ chồng Khúc gia, xe ba bánh xuyên qua phố hẻm, hấp dẫn vô số ánh mắt, cuối cùng đến cao ốc trùm mền.

“Ba mẹ, chúng ta tới rồi.” Nói Tiểu Thất đẩy cửa lớn ra, kết quả cửa lớn kẽo kẹt hai tiếng không trụ nổi liền loảng xoảng rớt xuống mặt đất.
Khúc Giang Châu cùng Mai Linh, “……”

Khúc Thanh Thủy vẫn như cũ vẻ mặt bình tĩnh, “À, không có việc gì đâu. Dù sao lát nữa cũng sẽ có người đến sửa cửa đi và lắp cửa sổ rồi, hôm nay là có thể hoàn công.”

Đi theo Khúc Thanh Thủy, hai vợ chồng vào tiểu khu hoang vắng, sau đó liền thấy đầy đất là gà vịt ngỗng, heo dê bò, còn có một người.. À, một người bị ngỗng bự rượt chạy khắp nhà.

Nhìn thấy Khúc Thanh Thủy trở về, Âu Lương thật sự muốn rớt nước mắt. Hắn chỉ là nhàm chán nên vuốt lông đám vịt, lại vuốt lông dê, sau đó đột nhiên muốn vuốt lông ngỗng thôi, kết quả bị đuổi như bây giờ luôn. Quả nhiên ngỗng bự chỉ đáng yêu nhất khi nằm trong nồi thôi, “Thủy ca! Thủy ca! Cứu em!”

Khúc Thanh Thủy thấy thế chỉ lạnh nhạt liếc mắt, nhóm ngỗng bự hùng hổ tức khắc hành quân lặng lẽ, chỉ kêu ‘cạc cạc’ chứ không hề đuổi theo Âu Lương nữa. Âu Lương thở ra một hơi, đồng thời cũng không khỏi tò mò, vì sao Khúc Thanh Thủy không nói một câu nào cũng có thể trấn trụ đám ngỗng này thế?
Tiểu Thất trấn trụ đương nhiên không phải ngỗng bự, mà là nhóm công nhân quỷ quản lý ngỗng bự. Nhóm gia súc tuy rằng chỉ số thông minh không cao, nhưng về phương diện cảm giác linh lực lại hơn nhân loại một bậc, khí tràng lệ quỷ một khi thả ra đương nhiên sẽ vạn ngỗng lùi bước.

“Chào chú dì, con tên Âu Lương, là bạn của Lưu Thương vừa lúc tới Hạ Châu chơi, quấy rầy Thủy ca hai ngày.” Nhìn hai vợ chồng đang dại ra, Âu Lương tiến lên chủ động mở miệng giải thích thân phận của mình, cố gắng vãn hồi hình tượng tổn thất của mình .

“À, bạn của Tiểu Lưu sao, hai ngày nay chơi vui vẻ chứ con? Tiểu Thanh có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn không?” Khúc Giang Châu đã phản ứng lại, thập phần tự nhiên nói lời khách sáo.

Âu Lương khóe miệng run rẩy hai cái, chơi vui hay không thì không biết, dù sao ngỗng bự mổ người thật sự rất đau. Chu toàn hay không cũng không biết, dù sao hắn toàn ngủ dưới sàn nhà, “Thủy ca đặc biệt biết chăm sóc người khác ạ, bất quá nhà con còn có chút việc nên ngày mai phải đi rồi. Nếu không đã có thể bồi chú chơi cờ, nghe Lưu Thương nói chú đặc biệt thích cờ tướng.”
Tính cách Âu Lương có chút tương tự với Khúc Lưu Thương, bởi vậy rất mau liền đạt được hảo cảm của hai vợ chồng, ba người một bên nói chuyện phiếm một bên đi theo Khúc Thanh Thủy lên lầu.

Bất quá còn chưa đến năm tầng, Âu Lương xách hành lý phía sau đã bắt đầu thở hổn hển như trâu như bò. Tiểu Thất đi trước thì tinh tế giới thiệu cho hai vợ chồng về trang trại cao tầng của mình. Trong lúc đó Tiểu Thất còn phát hiện một con vịt đang ngủ nướng, dường như nghe được tiếng nói chuyện nên nó lặng lẽ dò đầu ra xem xét, sau đó liền đối mặt với bốn người.

“Cạc cạc cạc ~” Con vịt bị phát hiện thì vừa kêu vừa chạy như bay xuống lầu.

【 Phòng là ai phụ trách? Trừ tiền lương! 】 Tiểu Thập bất mãn mở miệng.

6362 nhắc nhở nói, 【 Chúng ta cũng đâu có phát tiền lương đâu. 】
Tiểu Thập lấy lá cây gõ đầu suy tư một lát, 【 Vậy không được, phải có gì đó để khích lệ tính cạnh tranh thì mới tiện quản lý chứ. Để tôi trở về xem lại sách dạy quản lý nhân sự! 】

Mai Linh nhìn con vịt đã rời đi, nghi hoặc mở miệng, “Có phải vịt kia xổng chuồng không thế?”

Tiểu Thất biểu tình bất biến, “Không, chắc chắn là nó xin nghỉ bệnh.”

Mai Linh nghe vậy cười ha ha, “Lão Khúc, Tiểu Thanh nhà chúng ta rốt cuộc cũng có khiếu hài hước rồi.”

Nghe thấy lời khích lệ, Tiểu Thất khóe miệng cong lên, “Mẹ thật tinh mắt!”

Khúc Giang Châu liên tục gật đầu, “Đúng vậy, không tinh mắt sao có thể gả cho ba chứ.”

Mai Linh thở dài, “Đúng vậy, một lần mắt mù duy nhất trong cuộc đời.”

Khúc Giang Châu không vui, bắt đầu nhớ lại năm tháng hai người còn xanh mơn mởn, mình cũng ưu tú lắm chứ bộ.
Tiểu Thất nhìn hai người đang ve vãn đánh yêu, đột nhiên nghiêng đầu, dường như cảnh tượng này cũng không tồi, tìm một bạn đời rồi cùng nhau già đi. Ấy không đúng…… Sên sẽ không già đi được……

Đi vào lầu bảy, đẩy cửa phòng ra, “Ba mẹ, đây là phòng của hai người, máy sưởi, điện nước năng lượng mặt trời đầy đủ mọi thứ. Vật dụng đều là mới mua, phòng bếp cũng có thể dùng, nhưng chưa có sơn tường. Điều kiện có hơi đơn sơ, hai người tạm thời tạm chấp nhận nha.”

Âu Lương theo phía sau, “……” Vì sao cùng là lầu bảy mà lại chênh lệch lớn như vậy?

Vợ chồng Khúc gia ban đầu còn chấn kinh với việc ở lại cao ốc trùm mền, bất quá thực mau đã tiếp nhận rồi. Khó có khi được con trai lớn mời, chỉ là ở cao ốc trùm mền thôi mà, có vấn đề gì đâu.
Dàn xếp thỏa đáng cho vợ chồng Khúc gia, Tiểu Thất liền bận rộn để kết thúc công tác sớm. Cao ốc trùm mền vốn quạnh quẽ hôm nay lại phá lệ náo nhiệt, có người tới đưa vật dụng, sửa chữa cửa đi cửa sổ, không ít người còn tưởng rằng cao ốc trùm mền này đã được tiếp tục xây dựng trở lại.

Buổi tối tám giờ, Tiểu Thất đi vào tòa nhà cùng một con vị vì ham chơi mà bị nhốt ở ngoài cửa.

Tiểu Thập lá cây sờ cằm tự hỏi, 【 Con vịt này có hơi quen mắt nha, là con buổi sáng trộm lười biếng đúng không? Tối không ngủ, sáng lại không dậy nổi, con vịt không tiến bộ này không bằng đem đi hầm đi. 】

“Củ cải dại hầm vịt sao? Hình như cũng không tồi.” Tiểu Thất tức khắc hứng thú.

Tiểu Thập vội vàng nhảy lên lầu, “Tôi còn phải đi xem vài quyển sách phải xem rồi, đi trước đây.”
6362 mờ mịt dò hỏi, 【 Tiểu Thập không thích ăn củ cải dại sao? 】

“Kén ăn không tốt lắm đâu.” Tiểu Thất cảm thán.

Về đến nhà, chờ cha mẹ ăn xong cơm chiều, Tiểu Thất dặn dò hai vợ chồng đêm nay mặc kệ bên ngoài phát sinh cái gì đều tuyệt đối không thể ra cửa. Vợ chồng Khúc gia tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Rạng sáng hai giờ, bầu trời đêm đen nhánh đột nhiên sấm sét ầm ầm, tia sáng lập loè dường như chiếu sáng toàn bộ thế giới. Cứ như thể thế giới phát ra tiếng than khóc, không trung bị cứng rắn xé rách một cái hố, rất nhiều ma lực và linh lực điên cuồng dũng mãnh tràn vào như thể có một cơn đại hồng thủy từ trên trời giáng xuống quét sạch thế giới.

Cho dù ở bên kia nửa Trái Đất, không trung cũng chợt tối sầm, một tầng tầng mây đen như mực khuếch tán nháy mắt phủ kín toàn bộ không trung.
Mọi người bừng tỉnh lâm vào mờ mịt, hoài nghi lướt xem dự báo thời tiết, cũng không thấy thông báo mưa to gì cả. Có người tiếp tục ngã đầu liền ngủ, cũng có người hoảng loạn chạy trốn tìm kiếm chỗ ẩn nấp, sau đó ở trong phòng mờ mịt ngẩng đầu nhìn mây đen cuồn cuộn trên không trung.

Đột nhiên, thế giới lâm vào một mảnh tĩnh mịch, trong sự yên tĩnh này, khe hở thời không bị xé rách lần nữa chậm rãi khép lại như có một cái lưỡi lách qua. Sau một hồi sấm rền gió cuốn, thế giới lại quay về với tĩnh lặng.

Sự đen đặc này giằng co gần một giờ, khi mây đen tiêu tán, thế giới lần nữa trở về bình thường. Nhưng dưới sự bình thường này lại ẩn núp một tình thế hỗn loạn nghiêng trời lệch đất.

Trong cao ốc trùm mền, tuy rằng có Khúc Thanh Thủy nhắc nhở nhưng vợ chồng Khúc gia vẫn nửa đêm bị tiếng sấm sét làm cho hoảng sợ. Hơn nữa khi bọn họ mở đèn nhìn ra ngoài lại kinh ngạc phát hiện ánh sáng dường như bị hấp thu hết chỉ còn có hắc ám, toàn bộ tòa nhà như bị ngâm trong mực. Hai người tuy rằng kinh hoảng nhưng vẫn tuân thủ hứa hẹn không rời khỏi phòng.
Âu Lương lần nữa dọn về lầu bảy cũng bừng tỉnh, sau đó kinh tủng nhìn thế giới bên ngoài đen như mực. Trong cơn hoảng hốt, hắn nhớ tới lời của Khúc Lưu Thương về cảnh tận thế trong mơ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.