Thế Thân Hoàn Hảo

Chương 47: 47




Kết thúc đại hội, những cổ đông kia đi đến chúc mừng An Hạ, hết người này đến người nọ lần lượt bắt tay cô, nói những câu chúc mừng và chờ mong hợp tác vui vẻ.

An Hạ lay hoay trong đống người mất một lúc, đến khi xã giao hết tất cả cổ đông, La Thành Dương cũng đã sớm rời đi.

Chỉ còn trợ lý Ngô và thư ký Hồ đứng bên cạnh cô, trợ lý Ngô nhấc lên đôi mắt kính hướng cô nói "Phu nhân...!Được sự cho phép của tổng giám đốc, quy định ở công ty công tư phân minh, tuy tiểu thư là phu nhân, nhưng kể từ lúc này cô là một phần của công ty, vị trí trợ quản, chúng tôi sẽ không vì cô là phu nhân mà nhân nhượng."
Vốn đã được sự cho phép của tổng giám đốc, cho nên trợ lý Ngô không sợ phải đắc tội ah.

An Hạ nghe thấy rùng mình, vẫn cố vẽ ra nụ cười.

"Tôi biết rồi."
"Cô sẽ làm việc chung với thư ký Hồ, cô ấy sẽ chỉ bảo cô" Trợ lý Ngô nói, âm hưởng thông báo lệnh mang quyền lực, có vẻ như vị trợ lý này còn trên cơ cô thư ký.

"Vâng" An Hạ gật gật đầu.

"Theo tôi" Thư ký Hồ cất bước, An Hạ hướng trợ lý Ngô cái cúi đầu chào liền đi theo sau Hồ Như Ý.

Cô ấy đưa cô đi đến tầng cao nhất trong toà nhà, tầng của tổng giám đốc, trên tầng này chỉ có duy nhất một căn phòng là của tổng giám đốc, nhìn vào phòng của anh qua lớp cửa kính, anh đang ngồi trên ghế tổng làm việc với máy tính, giống như cảm giác được ai đó nhìn, anh xoay mặt nhìn, liền bắt gặp An Hạ đứng ở khu vực thư ký.

An Hạ nhanh chóng xoay mặt đi, anh nói là công tư phân minh, đi làm thì bọn họ hoàn toàn không dính dáng nhau nga, đến trợ lý còn được anh cho phép đối xử với cô như người bình thường, An Hạ không thể trông chờ gì vào anh.

Phía trước phòng tổng là khu vực bàn dài cho thư ký, được thiết kế bàn đá ngọc màu vàng bóng, chỗ của An Hạ ngồi bên cạnh của thư ký Hồ, một bàn làm việc đang chất đầy một núi tài liệu.

Nhìn thấy chồng giấy chất như núi kia, An Hạ còn tưởng là để nhầm, quay sang hỏi thư ký Hồ.

"Cái này là..."
"Đây là tư liệu của phòng kế toán từ đầu năm đến nay, công việc đầu tiên của cô là thống kê lại toàn bộ số tài liệu này.


Sau khi làm xong tôi sẽ kiểm tra với thông số đúng, đây là bài tập tổng giám đốc giao cho cô, còn bên kia là tổng hợp những hợp đồng bắt đầu từ đầu năm.

Có bản vi phạm có bản đúng, cô thống kế xong thì kiểm tra qua số hợp đồng đó, hoàn thành trong hôm nay."
Cô có nghe lầm không, cả núi như vậy hoàn thành trong hôm nay, từ đây cho đến chiều?
"Hoàn thành trong hôm nay?"
"Đúng vậy" Hồ Như Ý nghiêng đầu, hai tay khoanh lại trước ngực "Đây là việc vô cũng dễ dàng, chỉ là thống kê thông số tài chính và xem qua hợp đồng tìm điều khoản vi phạm, căn bản không có gì khó khăn, phu nhân cảm thấy tôi giao việc khó hay sao?"
"..." An Hạ nhìn chồng giấy cần thống kê, nhìn sang chồng hợp đồng, mới nâng mắt nhìn thư ký Hồ "Chỉ là nội trong hôm nay thì..."
"Dù là tôi hay trợ lý Ngô, trước đây muốn đi tới vị trí trợ quản đều phải làm nhiều hơn thế này, phu nhân đã một bước lên mây, tiến thẳng đến vị trí cổ đông lớn trong công ty nhận vào vị trí trợ quản, thì cũng phải trải qua những công việc này, phu nhân cảm thấy thời hạn một ngày là quá đáng thì có thể kiến nghị với tổng giám đốc."
"À không...!Không cần" Kiến nghị gì chứ, anh đang nghi ngờ cô, chỉ mới chút rắc rối đã xử lý không xong, không đáng nhận mình là Bối Nghi, anh sẽ càng nghi ngờ thêm thôi.

"Vậy phu nhân còn ý kiến gì nữa không?"
An Hạ nhanh vội lắc lắc đầu, bước đến kéo chiếc ghế ngồi xuống bàn làm việc, bắt đầu cầm lên tờ tài liệu đầu tiên, nhìn vào toàn là những dãy số dài đặc.

Thư ký Hồ nhếch môi khinh thường, ngồi vào vị trí bên cạnh bật lên máy tính làm việc.

La Thành Dương ngồi ở phòng tổng tài, xuyên qua tấm kính thủy tinh ngắm nhìn cô đang đọc tài liệu, bạc môi nhấc lên thành nụ cười xoay mặt đi tiếp tục làm việc trên máy tính.

An Hạ mất gần mười phút cho tờ giấy đầu tiên, bấm máy tính trên điện thoại tổng số tài chính qua từng đợt, đếm số đến hoa mắt, không có máy tính tay cũng không có máy tính cho cô dùng, đúng là biết cách làm khó cô đi.

Cầm lấy tờ giấy thứ hai, An Hạ lần này vẫn tốn hơn mười phút cho một tư liệu, bởi vì thư ký Hồ có nói, sẽ so lại với số liệu đúng.

Lỡ như cô làm sai...!Ngô Bối Nghi sẽ chẳng bao giờ mắc lỗi, cho nên, cô phải cẩn thận trong từng con số.

Sang tờ tư liệu thứ ba, lần này An Hạ hoàn thành nó sớm hơn hai phút, nhanh chóng ngồi thống kê toàn bộ.


Thời gian trôi qua, cổ cô sắp cứng lại, hai vai mỏi nhừ, thống kê qua hai tiếng đồng hồ đã đến giờ nghỉ trưa, cô chỉ là được một phần ba chồng tài liệu.

Mọi người đã sớm trở về nghỉ trưa, An Hạ chìm trong số liệu đến mức không cảm thấy đói, giờ trưa vẫn ngồi lỳ ở bàn làm việc.

La Thành Dương hoàn tất công việc, nhìn ra khu vực thư ký, thấy cô vẫn còn đang ngồi nhăn mặt nhíu mày, anh cười cười, đứng dậy bước ra ngoài.

An Hạ mãi cúi đầu nhìn làm tài liệu, tay cầm điện thoại tay cầm bút mất nhìn tài liệu, miệng nhỏ đỏ mọng nhẩm nhẩm rồi lẩm bẩm.

La Thành Dương đi đến trước bàn của cô, đứng ở trước mặt cô, cô vẫn không nhận thấy sự xuất hiện của anh.

Đến khi anh gõ gõ tay xuống bệ đá ngọc khu vực thư ký, An Hạ mới chú ý đến mà nâng đầu nhìn.

"Nghỉ trưa rồi" Anh nhắc nhở "Em không định ăn trưa sao?"
"Em không đói" Hạ lắc lắc đầu, đáp gọn rồi tiếp tục nhìn xuống tài liệu, cô ăn chồng giấy này đủ no rồi nga.

La Thành Dương hít thở một hơi, bước vào bên trong khu vực thư ký, cướp lấy điện thoại trên tay cô, bắt lấy tay nhỏ kéo cô đứng dậy.

"A...!Em không đói" An Hạ luyến tiếc không muốn rời bàn làm việc, nếu cô không tranh thủ sẽ không xong được trong hôm nay đâu nga, anh còn muốn kéo cô đi đâu.

La Thành Dương nắm tay cô đi vào phòng làm việc, kéo cô đến ngồi xuống sofa bàn trà, đồ ăn trưa đã được thư ký Hồ chuẩn bị bày sẵn trên bàn.

Nhìn thấy thức ăn trước mắt, bụng An Hạ liền phản ứng, lúc này mới cảm giác bụng đã đói cồn cào.

Anh ngồi xuống sofa đối diện cô, yêu cầu "Ăn đi."

Nhìn đồ ăn, bụng thì đói nhưng căn bản là An Hạ nuốt không trôi, trừng mắt với anh, bị đóng tài liệu kia làm cho thần kinh căng cứng, khó chịu.

"Anh cũng rảnh rỗi lắm, bảo em thống kê tài liệu từ tám năm trước vậy có ích gì? Hết chuyện cho em làm rồi à?"
La Thành Dương nhúng vai, vô cùng thản nhiên "Cái đó so với em có là gì, chuyện nhỏ thôi mà."
Đúng, so với chị, Ngô Bối Nghi thật sự thì không là gì, nhưng so với cô nó là cả một vấn đề.

An Hạ chỉ thét trong bụng, tay cầm lên chiếc nĩa bạc cắm mạnh xuống miếng thịt bò trúc giận, tay còn lại cầm lên con dao bạc bắt đầu cắt thịt trong bực bội.

Bộ dạng cô trông thật buồn cười làm sao, dùng xong bữa, anh lại tiếp tục dụ dỗ.

"Có muốn nghỉ trưa một lúc không?"
Anh hướng mắt về phía căn phòng bên trong phòng làm việc, An Hạ nhìn theo mắt anh, nhìn đến cánh cửa màu đồng đang mở kia, bên trong là giường ngủ bằng nệm, đảm bảo nằm xuống sẽ vô cùng êm ái nhưng An Hạ nào có thời gian.

Gương mặt đen nhẽm đi "Nhờ phúc của anh nên bây giờ không có thời gian nghỉ."
Nói xong, cô bực bội dậm lên mặt đất đi ra ngoài, mang cao gót dặm cộp cộp, cổ chân cũng vì lần đầu mang cao gót thời gian lâu mà phát đau, An Hạ trước giờ không thích mang cao gót, cô chỉ có mang giầy bata.

Có mang cao gót cũng một lúc liền tháo bỏ, hiện tại cô đã đi cao gót được gần bốn giờ đồng hồ, kỹ lục dài nhất trong hai mươi mấy năm qua của An Hạ.

Trở lại bàn làm việc, tiếp tục thống kê núi tài liệu kia.

La Thành Dương ngược lại rất thảnh thơi nghỉ ngơi trong phòng riêng, mong chờ xem kết quả của cô.

Trôi qua giờ nghỉ trưa, công ty bắt đầu trở vào trạng thái làm việc, An Hạ vẫn cứ ngồi một cục ở đó.

Đang cộng thông số, bỗng nhiên cái đèn nhỏ trên bàn nhấp nháy phát ra âm thanh ting ting, An Hạ chú ý nó, thư ký Hồ liền lập tức đứng dậy, cất bước đi vào phòng tổng giám đốc.

Cô nhìn theo bóng lưng thư ký Hồ, xuyên qua cửa kính nhìn thấy cô ấy vào trong, hình như anh đang giao gì đó cho cô ấy.

An Hạ vội lắc đầu, cô không nên xao lãng, phải tập trung, phải tập trung thôi!
Trôi qua thêm hai giờ, hiện tại đã ba giờ chiều, An Hạ mới hoàn thành xong chỗ tài liệu cần thống kê.


Quay sang chồng hợp đồng, bảo là tìm điều khoản sai, đâu phải bản hợp đồng nào cũng sai, cô đọc hết mớ này, tìm ra cái sai chắc cũng tẩu hoả mất đi.

Thư ký Hồ đi ra từ phòng tổng giám đốc, mang theo tập tài liệu, vừa đi đến chỗ An Hạ đã ném tài liệu ra trước mắt cô.

"Tổng giám đốc gửi, bảo nhờ phu nhân thống kê hộ."
Há? Cô chỉ vừa thống kê xong cái kia, còn chưa sửa xong hợp đồng, sao lại...?
"Cái này có thời hạn không?" Cô không thể nhận thêm cái này trong hôm nay.

"Phu nhân yên tâm, cái này có thể để ngày mai."
"À, cũng may" Cô thở phào, ít ra không buộc trong hôm nay, cầm lấy tài liệu, dự là mở ra xem qua một chút, vừa nhìn vào, đôi mắt bơ phờ lập tức trố ra.

"Thống...!Thống kê hết cái này?" Cô nhìn sang thư ký Hồ, kinh ngạc đến há hốc, Hồ Như Ý rất thản nhiên gật đầu.

"Vâng."
An Hạ méo mặt, nhìn số liệu xuất nhập khẩu, trị giá gia tăng, thuế thu nhập, thuế hàng hoá, thuế suất ưu đãi, thuế ưu đãi đặc biệt, thuế thông thường, tất cả đều chưa có tính, chỉ có chỉ số hàng hoá và giá tiền tệ xuất nhập khẩu theo mặt hàng, anh bảo cô tính rồi thống kê những cái này, so với việc chỉ cộng và chia hỗn số vừa rồi khó hơn rất nhiều.

Anh...!Anh đang có cái ý đồ gì đây?!
Biết là anh nghi ngờ cô, anh cũng không thể độc ác đến mức kiểm tra cô bằng cách thức này!
An Hạ trừng mắt vào phòng làm việc, La Thành Dương giống như đã đoán trúng cô sẽ ngẩn đầu lên nhìn anh, thậm chí còn đoán ra vẻ mặt cô vô cùng khó chịu.

Ánh mắt anh nheo lại, bạc môi gợi lên nghi hoặc, đón nhận cái nhìn của cô.

Thậm chí ánh mắt anh muốn nói với cô rằng, anh thật sự đang muốn thách thức cô đấy!
Còn tiếp...!
(P/s Thuế suất thông thường được quy định bằng 150% thuế suất ưu đãi, thuế ưu đãi tính trên từng sản phẩm tại biểu thuế xuất khẩu.

Hình như là vậy ấy tôi cũng không nhớ rõ cho lắm *Lau mồ hôi hột*)
_ThanhDii.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.