Thế Thân Đi Nuôi Heo - Vinh Tiểu Hiên

Chương 23: Người sinh ra cậu không phải là tôi



Vào ban đêm, Túc Minh Ca liền cảm nhận được cái tốt sau khi cải tạo chung cư, bởi vì thời niên thiếu vì bôn ba làm việc, hơn nữa đa phần thời gian là làm việc với máy tính, kỳ thật chất lượng giấc ngủ của Túc Minh Ca luôn không cao. Chính là buổi tối hôm nay, anh dừng như chỉ trong vài phút liền ngủ, hơn nữa ngủ cực kỳ thoải mái.

Ngay cả trong mơ cũng giống như bước chậm trong rừng rậm, trong hô hấp toàn là hơi thở của thiên nhiên, hơi thở kia giống như thâm nhập vào từng tế bào của anh, đem mệt mỏi tích tụ lâu ngày thải ra bên ngoài cơ thể. Thậm chí lúc mơ hồ, hình như anh còn nghe được chim hót.

"Thức đi ~ thức đi ~ mặt trời lên đến mông rồi~"

"Chúng tôi là chuông báo thức~ chúng tôi là chuông báo thức~ chúng tôi là chuông báo thức ~"

Túc Minh Ca nhíu mày, mở mắt, đúng là anh thật sự nghe được chim hót, đúng hơn là tiếng hét thót tim, âm thanh chói tai kia nháy mắt đá bay cơn buồn ngủ của anh.

Thấy Túc Minh Ca từ trên giường ngồi dậy, tiếng ca của lũ vẹt cũng đột nhiên im bặt, sau đó đồng thời kích động vỗ cánh bay về phía phòng khách, một bên bay một bên kêu, "Hoàn thành nhiệm vụ, cho tôi cơm! Cho tôi cơm!"

Nhân tính hóa đồng hồ báo thức như thế một lần nữa làm Túc Minh Ca cho rằng mình còn ở trong mơ, nhưng ngay sau đó, đồng hồ báo thức ở di động của anh cũng vang lên. Túc Minh Ca gãi gãi đầu, quyết định bỏ qua hai con vẹt tựa hồ thành tinh kia, bò dậy nhanh đi mua bữa sáng cho em trai.

Vừa ra phòng ngủ, lập tức nhìn thấy Lục Úy Lam đang cho vẹt ăn hạt dưa, sau khi đã trải qua việc vẹt gọi rời giường, anh đối với chuyện vẹt cắn hạt dưa cũng chỉ là ngây người một chút, Lục Úy Lam chào hỏi với anh, "Anh, đi nhanh lên, hôm nay em muốn ăn bánh bao nhân thịt heo ớt xanh." Vừa nói trên tay nhanh chóng đoạt hạt dưa mà vẹt vừa mới lột nhét vào trong miệng.

Vẹt tức khắc chửi ầm lên, Lục Úy Lam thuần thục nhanh chóng đưa thêm một hạt dưa, con vẹt nháy mắt đã quên hạt dưa vừa nãy, bắt đầu nghiêm túc cắn hạt dưa.

Túc Minh Ca "...... Biết rồi, một hồi trở về."

Tiểu Thất vừa lòng mà nhìn bóng dáng rời đi của anh trai, sau đó lại nhanh chóng đoạt thêm một hạt dưa, trước khi con vẹt lại mắng chửi người thì lần nữa đưa thêm một hạt dưa qua. Sau khi cho đã cho ăn vui vẻ, Tiểu Thất nhìn hai con vẹt đang chải vuốt lông mà mở miệng, "Ngày mai ăn quả óc chó có vui không."

Hai con vẹt cũng không biết óc chó là thứ gì chỉ là cả hai một chút cũng không kén ăn, đồng thời kêu được nha.

Tiểu Thất lộ ra một nụ cười vui mừng, hai con chim ngốc này ngoại trừ gọi người rời giường còn có tác dụng khác.

Do nuôi heo cũng cần có chứng chỉ, Tiểu Thất sau khi ăn sáng liền ngoan ngoãn đi học. Túc Minh Ca bắt đầu xuống tay chuẩn bị chỉnh lại chỗ đất hoang trong khu du lịch kia, khi liên hệ Hứa Hành tìm người khởi công, Hứa Hành còn phải kinh ngạc hồi lâu.

"Tuy rằng mày luôn có kế hoạch của bản thân nhưng tao phải nhắc nhở mày lão Túc, chỗ đó trước mắt bất luận khai phá cũng không có cái gì giá trị, khai phá một lần nữa chẳng những hao phí lượng lớn tài chính, còn sẽ không nhìn thấy tiền lời gì, ngần ấy năm, mày rất vất vả mới có chút tiền tiết kiệm, đập vào nơi đó không đáng giá."

"Không có việc gì, mày cứ việc liên hệ người là được." Túc Minh Ca nghĩ nghĩ rồi thêm một câu, "Cảm ơn đã nhắc."

Điện thoại bên kia có tiếng Hứa Hành thở dài, "Được rồi, tao cũng không khuyên nữa, mày nhớ rõ chừa cho mình chút tiền mua quan tài, thể thao điện tử cũng là thức ăn cho tuổi trẻ."

"Cảm ơn người anh em, hôm nào gặp đi." Túc Minh Ca nhịn không được lộ ra ý cười, anh biết Hứa Hành là thiệt tình suy nghĩ cho anh.

"Được thôi, nhớ mang thêm đứa em trai kỳ quái của mày, không chừng hiện tại em ấy còn đang nhớ thương nước ở bể bơi đó." Hứa Hành cười ha ha, trêu chọc chuyện chuyển nhà lúc trước của Tiểu Thất.

Hai người lại trò chuyện một hồi mới tắt điện thoại, Túc Minh Ca tìm ra sơ đồ quy hoạch miếng đất kia, bắt đầu nghiên cứu kế hoạch cải tạo. Chờ thượng Hứa Hành liên hệ người, lại thương lượng thời gian gặp mặt, Túc Minh Ca lúc này mới đi lại căn cứ của SGL.

Vốn tưởng rằng thắng trận đấu, bầu không khí trong căn cứ hẳn là vừa lúc, nhưng sau khi anh đi vào, lại phát hiện mọi người đều mang vẻ mặt trầm trọng. Chờ khi huấn luyện viên của SGL Văn Yến giải thích tình huống cho Túc Minh Ca, sắc mặt của Túc Minh Ca cũng không khỏi lạnh xuống.

Vì vào ngày hôm qua Lục Minh Tư suy sụp một lúc, quyết định thử một lần, cậu ta ở trên mạng đã đăng một bài viết dài, giải thích sau khi mình trở lại nhà họ Lục vẫn luôn bị Lục Úy Lam ức hiếp, đến nỗi rửa xe cho Lục Úy Lam cũng là muốn lấy lòng, Lục Úy Lam cũng cho cậu ta rửa xe, sau khi xảy ra chuyện quá mức sợ hãi, mới không có nói rõ tình hình thực tế.

Tiếp theo, cậu ta lại bắt đầu liệt kê mình ở nhà họ Túc thê thảm đến như thế nào, bởi vì việc kinh doanh của nhà họ Túc không ổn định, đi đông bôn tây, sau đó cha mẹ nhà họ Túc mất, mình đi theo Túc Minh Ca sống, cuộc sống càng là khổ không nói nổi, bởi vậy từ nhỏ đã tự ti, luôn cảm thấy mình kém một bậc. Đến việc nói trạng thái của SGL không tốt, cũng là cậu ta nghe từ người của SGL nói với mình, sau đó ám chỉ việc SGL tiến vào trận chung kết, có phải trong lúc thi đấu động tay động chân hay không, mua chuộc đối thủ, mới có thể thuận lợi như vậy.

Ở đoạn cuối, để lại lời xin lỗi, nói không chịu nổi áp lực, quyết định rời khỏi thế giới, tính dùng cái chết để nhận được sự tha thứ của Lục Úy Lam.

Không cần nghĩ, bài đăng này đã nằm trên đỉnh hot search, ngay sau đó chính là tin tức Lục Minh Tư được đưa vào bệnh viện, trong tin tức viết, Lục Minh Tư dùng lượng lớn thuốc ngủ, trước mắt vẫn đang được cứu sống.

Đối mặt với tình huống như vậy, có người cảm thấy Lục Minh Tư là tự làm tự chịu, có người cảm thấy là Lục Úy Lam quá phận. Nhà họ Lục đã đem chuyện này giải quyết, Lục Úy Lam còn không thuận theo không chịu buông tha, tuyên bố phải rời khỏi nhà họ Lục, khiến Trình Nhiên hôn mê, hiện giờ lại khiến Lục Minh Tư tự sát, nếu Lục Minh Tư thật sự chết, kia Lục Úy Lam cũng không thoát được có liên quan.

Tựa hồ là vì kiểm chứng quan điểm này, không ít người bắt đầu đồng loạt tung ra Lục Úy Lam đã từng đã làm chuyện gì, cái gì mà ức hiếp bạn học, ỷ thế hiếp người, tụ tập đánh nhau ẩu đả, hơn nữa một ít còn cắt nối biên tập video ngắn cắt câu lấy nghĩa và ảnh chụp ngoài hiện trường, dư luận trên mạng lại lâm vào một mảnh hỗn loạn. Mà dưới tình huống chưa biết Lục Minh Tư sống chết ra sao, mọi người có xu hướng đồng tình với kẻ yếu.

Túc Minh Ca mở tin tức, nhìn bình luận trước mắt, tức khắc sắc mặt biến đổi, "Úy Lam đang đi học!"

"Cái gì?"

"Gọi điện thoại kêu em trai Úy Lam trở về, hiện tại dư luận trên mạng thế này, đối với em trai Úy Lam rất bất lợi."

"Cư dân mạng thì không có lý trí, trong hiện thực thì còn tốt đi."

"Nhà họ Lục rõ ràng đã nhúng tay, hiện tại lộn xộn, ai cũng không biết có người có tư tưởng cực đoan hay không."

Túc Minh Ca lập tức bắt đầu gọi điện thoại cho Lục Úy Lam, nhưng là điện thoại lại không cách nào gọi được, "Anh đi trường học đón em ấy." Cất di động, một phút cũng không trì hoãn, Túc Minh Ca xoay người liền đi.

"Tôi và cậu đi cùng nhau, các cậu thành thật ở căn cứ." Văn Yến dùng ánh mắt uy hiếp các đội viên khác đang ngo ngoe rục rịch, đi theo Túc Minh Ca cùng nhau hướng tới trường học.

Tiểu Thất vô cùng cao hứng đi học, chuẩn bị nghiêm túc nghe giảng lấy chứng chỉ mới vừa ngồi vào bàn học, đột nhiên một kẻ cầm hai cái bong bóng nước thật lớn liền vọt lại đây, sau đó ném về hướng của Tiểu Thất.

Tiểu Thất nhanh chóng né tránh, không có xối đến người bao nhiêu, nhưng trên bàn sách giáo khoa cùng với di động thì không may mắn như vậy.


Kẻ ném bóng nước thấy không thành công, xoay người chuẩn bị chạy, Tiểu Thất một chân đạp lên bàn học nhảy qua, xách người lên, "Tôi biết anh, vẫn là Lục Minh Tư rác rưởi kia, anh có ý gì?"

Kẻ nọ giãy giụa nửa ngày, sau khi phát hiện mình thoát không được mới căm giận mở miệng, "Các người đều không phải cái thứ tốt đẹp gì!"

Tiểu Thất rất là không thể hiểu được, "Sao tôi không phải thứ tốt đẹp gì?"

Những bạn học chung quanh vây xem thấy thế bắt đầu mồm năm miệng mười mà nói lên.

"Lục Minh Tư tự sát."

"Cậu ta nói cậu ngày hôm qua gọi điện thoại cho cậu ta, cậu ta quyết định dùng cái chết để đổi lấy sự tha thứ của cậu."

"Cậu nói với cậu ta cái gì? Không cảm thấy mình có hơi hùng hổ doạ người sao?"

"Đúng đó, nhà họ Lục nuôi cậu 20 năm, chịu một nỗi oan cũng không có gì."

"Lục Minh Tư còn nói cậu vẫn luôn bắt nạt cậu ta."

Tiểu Thất nghe xong buông kẻ mình đang xách, nhìn chung quanh một vòng, thẳng đến khi chung quanh không còn âm thanh nghị luận, mới mở miệng nói, "Đúng là tôi bắt nạt cậu ta thì làm sao? Có bản lĩnh thì cậu ta bắt nạt lại, lúc trở về đừng có lải nha lải nhải tỏ vẻ đáng thương! Tôi nói lại câu nói kia, có một số việc tôi không nói, là cho nhà họ Lục để lại mặt mũi. Tôi gọi điện thoại cho Lục Minh Tư? Cậu ta quá coi trọng bản thân, trong danh bạ điện thoại của tôi đây không có chỗ cho cậu ta! Đến nỗi cậu ta muốn chết muốn sống, liên quan gì tới tôi, lại không phải tôi sinh ra cậu ta!"

Mọi người "......" Gặp qua người kiêu ngạo, nhưng chưa thấy qua người kiêu ngạo như vậy.

Có lẽ là bị khí thế của Lục Úy Lam làm kinh sợ, chung quanh thế nhưng không còn người dám nghị luận.

"Còn cậu nữa!" Lục Úy Lam nhìn về phía kẻ ném bóng nước, "Lập tức, lập tức đi hong khô sách giáo khoa, còn có di động của tôi! Đó là của anh trai tôi mới mua cho tôi, nếu hỏng, tôi đánh đến khi mẹ cậu không quen cậu!"

Kẻ ném bóng nước, "......" Tình cảnh này sao không giống gã ta tưởng tượng đâu? Lục Úy Lam không thấy được mọi người chung quanh đang giơ di động ghi hình sao? Lúc này không phải nên chịu thua sao?

"Điếc sao? Nhanh lên!" Lục Úy Lam gầm lên một tiếng, kẻ trước mặt sợ tới mức run rẩy.

Biết rõ thuận theo sẽ mất mặt, nhưng lúc này kẻ nọ xác thật đang sơn, gã ta tựa hồ có chút hiểu, vì sao mọi người đều nói Lục Úy Lam là tên ăn chơi trác táng, vì sao lúc trước tiếng mắng chửi rất nhiều, giờ lại không có bao nhiêu người dám thật sự đi lên tìm phiền toái, bởi vì hậu quả thật sự rất nghiêm trọng.

Đám người chung quanh vây xem thấy sự tình ổn trở lại, cũng sôi đều trở về chỗ ngồi của mình, trong phòng học cực kỳ yên tĩnh, không còn người dám nghị luận chuyện Lục Minh Tư tự sát. Bọn họ cũng rõ ràng nhận thức được, đây là do Lục Úy Lam và Lục Minh Tư bất đồng, phương thức giải quyết vấn đề của Lục Úy Lam rất thô bạo, cũng rất đơn giản, muốn gây sự với cậu ấy, tới đi! Ông đây với cậu cùng làm!

Cho nên Văn Yến và Túc Minh Ca đang lo lắng không thôi vội vội vàng vàng đuổi tới trường học, lại hỏi thăm đường tới phòng học của Lục Úy Lam, hai người vọt tới ngoài phòng học, nghe bên trong yên tĩnh đến đáng sợ. Nhưng mà sau khi đẩy cửa ra, hai người liền nhìn thấy Lục Úy Lam một chân dẫm lên ghế, đem một cậu thanh niên cầm máy sấy thổi sách tiểu mà quay quanh chỉ huy.

Quay đầu nhìn thấy Túc Minh Ca, Lục Úy Lam còn kinh ngạc một chút, "Anh, anh cũng muốn thi lấy chứng chỉ sao?"

Túc Minh Ca nhẹ nhàng thở ra, "Sao di động gọi không được?"

Lục Úy Lam tát lên đầu của cậu thanh niên một cái, "Tên ngốc này lấy bóng nước ném làm sách giáo khoa và di động của em ướt hết, dm đang dạy gã ta làm người!"

Cậu thanh niên "......" Vì sao gã ta sẽ cho rằng trước đây thành công thoát thân một lần, lần này cũng có thể thành công thoát thân? Lục Úy Lam này cũng thật là đáng sợ, sớm biết như thế, gã ta tới trêu chọc cái tên sát thần này làm gì

"Tay đừng có ngừng động tác, nhanh lên, máy sấy không cần quá lớn, nếu cậu nướng hỏng sách của tôi, tôi sẽ xé cậu ra! Đúng! Lắc đều đi, tay lại nâng lên chút! Tốt, giữ nguyên......."

Văn Yến và Túc Minh Ca "......" Lo lắng vô ích, cậu không phải người ai cũng hại được.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.