Tình yêu đúng là luôn đẹp vào thời điểm ban đầu. Chuyện tình của Nguyễn Cao Huyên tôi và Minh Huy Trình không có gây cho nhiều người nỗi phẫn nộ. Mà sau này mọi thứ dường như đang đạt tới giới hạn của họ.
Đầu tiên là cha ruột của Minh Huy Trình, Minh Trung Hứa. Ông dường có vẻ khá mất thiện cảm khi biết Minh Huy Trình một con nhỏ năm hai đại học của một trường nghệ thuật như tôi. Cho tới khi nghe được thông tin rằng tôi từng có thân thích với anh Vinh, và mối liên hệ đó đã đưa tôi và Minh Huy Trình quen nhau.
Người đàn ông đó đã thẳng thừng phản đối Minh Huy Trình tiếp tục quen tôi. Nhưng với tính cách của Minh Huy Trình thì chuyện từ bỏ một thứ đã khiến mình thay đổi như này thực sự là không thể.
“Anh, em có thể nói chuyện riêng với bác Hứa được không?”
Bất ngờ với lời đề nghị ấy, Minh Huy Trình không cần thêm thời gian để nghĩ ngợi thêm phút giây nào nữa. Anh ta liền từ chối, còn tôi thì vẫn kiên quyết với lời đề nghị vừa rồi.
Cả hai đối lập với phương án của nhau. Sau cùng kẻ dễ dãi hơn đều sẽ đầu hàng trước. Minh Huy Trình cuối cùng cũng đồng ý cho tôi gặp riêng người đàn ông mà trước giờ anh ta chẳng dám phản kháng lại kia. Minh Huy Trình cẩn thận dặn dò tôi.
“Nếu em cần gì cứ nói, anh ở ngoài cửa đợi em”- Đoạn dặn dò chỉ vỏn vẹn có thế, nhưng ánh mắt kia là vẫn lưu luyến. Minh Huy Trình hạ giọng xuống, nói với chất giọng chiều chuộng tôi: “Em có chắc là muốn ở lại mà không có anh không?”
Sự dễ thương này của Minh Huy Trình khiến tôi có chút xao động. Nhưng ý đã quyết, dù có là sự cám dỗ cuối cùng đi chăng nữa. Tôi vẫn không thay đổi ý định này. Chỉ gật nhẹ một cái. Minh Huy Trình nhận lại được sự xác nhận chắc chắn rồi mới đi ra ngoài chờ đợi.
Đứng đối diện với Minh Trung Hứa. Một người đàn ông chuẩn mực mà ai ai cũng muốn có. Dù đã tới độ tuổi trung niên nhưng sức hút này thật khiến người nhìn vào mà ao ước được như cô Ly. Tiền tài không thiếu, nhan sắc lẫn tài năng trước giờ luôn có sự cuốn hút riêng.
Tôi đã từng gặp người này ở năm mươi ngày của anh Vinh, còn hôm đám ma diễn ra tôi không thấy người này.
“Cô muốn giao dịch sau lưng con trai tôi?”
Đúng là người có tiền thường sẽ có cách sử dụng từ ngữ khiêm tốn như vậy.
Nhưng đó không phải thứ tôi muốn nói ở đây.
“Minh Huy Trình dạo gần đây anh ấy muốn tìm hiểu về những bức tranh được đặt ở nhà bác. Và theo như những gì người khác kể lại, thì những tác phẩm đó là do chị gái của cô Ly vẽ. Người tình không thể cưới của bác. Có lẽ khá lâu rồi bác mới nghe lại cái tên này nhỉ, Túc Kỷ. Một người mà cháu dám chắc rằng cháu hiểu về ng này khá rõ.”
Không biết là do câu khẳng định rằng tôi biết người đó khá rõ hay là tôi nhắc tới tên người đó mà Minh Trung Hứa lại bị kích động.
“Cô muốn gì?”
Bắt đầu một cuộc trò chuyện dài.
Chủ yếu những thông tin này tôi đều đã có kế hoạch thu thập trước đó. Người giúp đỡ tôi không ít, có công lao nhiều nhất ở đây chính là anh Giang Hà. Anh ấy đã rủ thêm đồng bọn là anh Ngụy Điền tham gia chung với tôi.
Nói như thế nào thì tôi cũng rất biết ơn hai anh khi đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Nếu như không có hai anh cho gợi ý, tôi cũng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu..
Kết thúc cuộc trò chuyện, tôi đẩy đi ra ngoài. Lập tức bắt gặp ánh mắt đầy lo lắng của Minh Huy Trình, anh vội chạy lại hỏi đủ thứ. Trong phút giây đó, tôi đã có cảm giác như bản thân là một bác sĩ vừa hoàn thành xong một cuộc phẫu thuật đầy căng thẳng. Và Minh Huy Trình là người nhà bệnh nhân đang tra hỏi tôi về tình hình hiện tại.
“Không sao, em chỉ nói chuyện hỏi thăm bác trai thôi. Không có gì đáng nghiêm trọng cả, em với bác nói chuyện trong yên bình mà không có mâu thuẫn gì xảy ra nên anh yên tâm đi nha.
Lúc này Minh Huy Trình còn nghi vấn trong lòng, có vẻ như chỉ lời nói của tôi thôi anh không thể an tâm được. Cùng lúc đó cánh cửa phía sau lưng tôi lại mở ra. Minh Trung Hứa nhìn hai đứa trẻ mới chớm được hai từ tình yêu đang hỏi thăm nhau. Ông ta đáp lại như thể đọc được câu hỏi trong lòng Minh Huy Trình.
“Quen cô bé đó cũng được. Ta không có gì ngăn cản.”
Kết thúc nổi lo âu trong người, Minh Huy Trình quay ra ôm tôi sau khi bóng dáng người đàn ông kia vừa khuất đi: “Anh sẽ không hỏi thêm nữa, nhưng nếu em muốn kể nội dung của cuộc trò chuyện kia cho anh. Thì anh sẵn lòng nghe em kể.”
Nghe được những câu ấy. Tôi có chút không muốn giấu Minh Huy Trình thêm nữa. Cơ mà vào thời khắc này tôi không dám chắc về vấn đề này phù hợp. Đành để sau này tìm được thời cơ thích hợp, sẽ kể cho anh nghe.
Trở về phòng trọ. Tôi nằm dài ra, mắt hướng tới trần nhà cùng với dòng suy nghĩ như một mớ hỗn độn trong đầu.
Trong dòng suy nghĩ ấy chợt lại hồi tưởng cho tôi một đoạn hội thoại..
“Cháu biết bác muốn gì từ Minh Huy Trình, và muốn anh ấy không lặp lại quá khứ của bác và người đó. Còn cháu lại thấy bác đang không muốn nhìn thấy hình ảnh người đó ở cháu, bác đã trốn chạy thay vì đối mặt với tình cảm của người đó. Minh Huy Trình gặp được cháu đó chính là một sự trái lập. Nếu Minh Huy Trình luôn nằm trong khuôn mẫu mà bác đóng lại, thì cháu luôn cảm thấy được tự do trong chính điều cháu chọn. Cháu gặp được anh ấy là một điều may mắn. Anh ấy khiến cháu có thể cảm nhận được thêm về nghệ thuật, mọi thứ anh ấy làm luôn trái với ý cháu, nhưng về mặt khác thì đó là điều tốt nhất anh ấy làm cho cháu”
Sau khi nghe tôi kể lễ, thì ánh mắt của người đàn ông đó như đang nhớ nhung một người nào đó. Mi mắt rũ xuống, cơ mặt thả lỏng. Dường như người này đã tự gò bó bản thân quá lâu, nên khi nghe tôi nói về chị gái của cô Ly, Túc Kỷ. Minh Trung Hứa đã thay đổi ý định, mà chấp nhận cho chúng tôi quen nhau.