Hắn cứ đứng bần thần như để cảm nhận được cảm xúc của bản thân thêm sâu sắc hơn, nhưng cảm giác mà hắn hiểu rõ chỉ là thứ áp lực vô hình luôn dồn dập thúc ép hắn tiến dần đến sự tuyệt vọng.
"Hầy...Phải làm sao đây?"
Không có sức mạnh, mọi thứ bên ngoài sẽ rất đáng sợ và cuộc sống sẽ rất nhàm chán, sinh tồn cũng khó khăn nữa.
Nếu không có sức mạnh...Thì bản thân sẽ chẳng khác gì với con người...Chỉ là...Tại sao? Có thứ gì đó luôn thôi thúc mình phải đạt được thành tựu trở thành một Ma pháp sư, việc thôi thúc khiến bản thân nôn nóng phải tìm hiểu mọi thứ để có được sức mạnh.
Mình muốn thử một lần...Dùng chính sức mạnh của Akira này để đẩy lùi cả đàn bò tót lao đến, đúng! Đó chính là siêu năng lực! Không phải đã quá rõ ràng rồi sao? Đấy sẽ là một trải nghiệm điên rồ nhưng vô cùng vô cùng mới mẻ, vô cùng thú vị. Một cảm giác mà mình chưa từng được trải nghiệm qua.
Dường như những suy nghĩ ngẩn ngơ bâng quơ cứ tuông trào không ngừng để hắn đắm chìm vào sự thật hiển nhiên rằng "Akira không có Ma pháp".
Cơ thể này nhìn trông khoẻ thì khoẻ nhưng để mà đem ra so sánh với một con tinh tinh trưởng thành thì chưa ăn thua. Còn con mắt này, nhìn thì ngầu đấy~Nhưng nó chỉ để trưng bày và thậm chí còn tạo thêm điểm yếu cho mình nữa chứ! Làm thế quái nào mà tự nhiên lại cho ra cái thiết kế ngu học này?
Akira chợt dừng lại, cảm giác trống rỗng của tuyệt vọng tạo cho hắn những mặc cảm không yên tâm. Hắn không thể biết bản thân mình muốn gì, hắn cứ mãi chìm trong những câu hỏi về việc "nên làm gì tiếp theo?" "phải làm sao để rũ bỏ đi ý nghĩ sinh tồn đang dồn dập của hiện tại?". Quá nhiều suy nghĩ chợt nảy lên trong đầu hắn.
Hầy...Giờ làm gì? Mình đang bị mất phương hướng, thực sự là mình chả biết nên làm cái mẹ gì sất! Cảm xúc ảnh hưởng đến suy nghĩ và thật nhàm chán, bầu không khí sao lại buồn tẻ như thế...? Mình còn không biết xung quanh đây có lấy một sự sống không nữa. Mọi thứ trong tầm mắt mình lúc này chỉ toàn là cát với cát, lần đầu tiên mình được đặt chân đến một nơi nhiều cát đến vậy, kiểu gì cũng thấy đây là một cái hoang mạc?
Chà, trên sa mạc này...Không có mây?
Hắn thở ra một hơi dài khi nhìn màu sắc của ngôi sao đang chiếu rọi xuống mặt đất, viễn cảnh ngày tận thế sắp giáng xuống luôn khiến tâm trí hắn nung nấu ý định vùng vẩy trốn thoát.
"..."
"Hàaaa..."
Akira lại ngồi co gối gục đầu xuống thở dài.
"Đây..."
"Là thế giới mới."
Một thế giới mới...
Nghĩ cũng lạ. Chuyện này có phải là trò đùa của một vị thần nào đó đang trừng phạt mình vì tội bất kính trong suốt thời gian còn ở trên Trái Đất không? Khốn nạn...Ai mà biết được thần linh là có thật nếu như ngay từ đầu các người xuất hiện để chứng minh. Lúc c·hiến t·ranh thế giới thứ nhất, thứ hai thì sao các ông không ra mặt? Vô lý vừa, càng nghĩ càng thấy vô lý!
"..."
Chà, có thể là do họ không thể vì cá thể ấy không có đủ đức tin chăng? Đức tin càng lớn thì chúa càng có sức mạnh để cứu cá thể ấy tùy thuộc vào cấp độ tai hoạ...Chẳng hạn~?
Có lẽ, chúa đã hứng thú với mình nên mới đưa mình sang một thế giới khác mà không được chút buff nào vì gã đó muốn theo dõi kết cục của mình ra làm sao...Pff~Tên lập dị!
Akira vẽ nghuệch ngoạc xuống đất cát ra khuôn hình mặt cười nhưng biểu cảm trên hắn lại là vẻ bình tĩnh và nghi hoặc, như cố nặn ra nụ cười thật sự.
À phải rồi...Còn cái bất tử.
Nếu bất tử, mình có thể làm kẻ thống trị ở thế giới mới...Mà mình cũng không chắc có thể sống dậy nếu bay đầu không nữa? Cơ thể này là mơ ước của hàng tỷ người nhưng mình thì lo lắng về cái bất tử đó.
Nếu không có siêu năng lực thì khác gì làm cái bao cát sống đâu chứ? Nếu không cảm thấy đau thì đúng là mình sẽ trở nên bố đời, nhưng không! Mình còn cảm nhận thêm một tầng suy nghĩ của cơn đau. Thay vì chỉ là ê buốt, đau đớn thì nay đi kèm với combo đó là loại đau khổ sâu sắc, xuyên thấu cơ thể, n·hạy c·ảm hơn, kinh tởm trước từng tế bào bị phá hủy, chịu đựng sự lo lắng khi mất đi một phần nào đó quan trọng.
Hắn cẩn thận chu đáo nghĩ đến mặt tiêu cực trước rồi sợ hãi chính thứ tưởng tượng mình vừa tạo ra.
Đệch! Nỗi đau như được nhân đôi. Vừa đau vừa rùng mình vì nhận ra các tế bào hồng cầu sẽ bị bóp vỡ khi ta b·ị t·hương. Ôi~Tởm quá! Khốn nạn thật, giờ mình thấy hối hận thật sự...
Hắn cứ đứng đó trong tư thế chống nạnh suốt một buổi rồi mới dùng đôi chân bước tập tễnh lắc lư do mất thăng bằng. Tâm trí ngẩn ngơ lờ đờ như đang đau khổ khi mất đi một thứ quan trọng nhìn từ bề ngoài thì trông Akira không khác gì với kẻ mất trí.
Được sống trong thế giới fantasy đúng là mơ ước của mình hồi đó...
Akira bước vòng quanh toà kiến trúc để tìm kiếm thứ gì đó trong lúc nghĩ ngợi để có thể cùng lúc hoàn thành hai công việc. Tìm thấy thứ cần tìm và tự giải đáp các thắc mắc.
Những chuyến hành trình đáng mong đợi, những cuộc gặp gỡ đầy cảm xúc, những mối tình nồng cháy và cả những chia ly thấm đẫm tiếc nuối. Nhưng tất cả đã bị dập tắt vì đó là trên anime còn đây mới là hiện thực! Sự hoang tưởng về cuộc sống của thế giới khác đã bị suy nghĩ thấu đáo của hắn dập tắt.
Đời thật đấy Akira...Mày còn chưa kịp chuẩn bị bất kỳ thứ gì. Chả có thằng điên nào đột ngột muốn ra ngoài phiêu lưu trong cái nóng oi bức như nơi đây. Đúng là đời, khi bản thân được trải nghiệm thì lại lười chảy thây, chẳng muốn thực hiện việc gì nặng nhọc.
"Sao phải vận động trong khi ta có thể làm nhiều việc thích thú như chơi G..."
À phải rồi, không biết thế giới này có internet không?
Nếu internet là đánh đổi của việc xuyên không thì mình thấy cũng...Đáng...? Chẳng hiểu sao một phần cảm xúc thấy việc xuyên không là không đáng nhưng phần lớn lại thấy có. Tuy mình sẽ không còn được đọc những cuốn Manga hay Anime và trên hết là chưa dùng tới vài trăm Gb dữ liệu học tập nhưng...Ừm, mọi thứ vẫn sẽ ổn thôi, phải không?
"Tao đã sắp xếp thứ tự nên xem bộ nào để "hành xử" vào hôm thứ mấy, giờ nào để tải về, tuần nào sẽ dành ra một ngày chỉ để đọc những tập Manga mới, khi nào thì học và khi nào thì rèn luyện bản thân. Tao đã cố gắng, rất cố gắng để biến một ngày bình thường trở nên có ích, trân trọng nó."
Hắn siết chặt nắm tay thốt lên những điều tiếc nuối và đáng lẽ ra phải trân trọng những khoảng khắc ấy.
Hừm....Mình sẽ không biết chương cuối của những bộ mà mình đã theo dõi nó trong suốt 10, 15 năm và có lẽ là nên tạm biệt từ đây, vĩnh biệt~
Thật...Nếu biết trước đã giàu. Nhưng lạ là mình chẳng cảm thấy gì khi nghĩ tới bản thân sẽ không bao giờ đụng đến Manga, internet? Mình cai được lúc nào vậy? Không hề có một chút vương vấn nào sót lại hay một suy nghĩ gây kích thích về Game hay cái kết của Manga và cứ như thể...Mình đã vứt bỏ nó ra khỏi mối quan tâm?
Càng đi hắn càng không thấy điểm cuối của kiến trúc vừa đặt chân, cái nóng thiêu đốt làn da của hắn khiến Akira hối hận bèn đi vào bức tường bị đổ nát làm lộ ra phần hoang tích bên trong.
"Hầy..."
Giờ làm gì...?
Nếu là trước kia thì có lẽ mình sẽ nghiện internet và sửa soạn mớ trang bị cần thiết nhưng hiện giờ, chắc chắn bản thân mình đã thay đổi từ lúc xuyên không đến đây. Vậy nên...Giờ làm gì?
"..."
Hmmm...Mình vừa nghĩ thêm một vấn đề khá sâu sắc. Lỡ đâu, thế giới ngoài kia còn khắc nghiệt hơn mình tưởng thì làm sao để sinh tồn? Hiện tại chẳng có thứ gì bên cạnh, ngay cả bộ quần áo cũng chẳng có huống chi là thức ăn.
Mà nếu xuyên không vào đúng cái dark fantasy thì mình đen lắm mới bị như thế. Nhưng sao phải quan ngại về thế giới này nhỉ? Chưa xem sao mà biết được~
Hắn búng ngón tay liên tiếp tự kích động bản thân.
Ừ đúng! Mày nói đúng! Đừng bi quan thế chứ~
Xin lỗi, đầu óc tao tự liên tưởng đến...Mà trước khi đi có lẽ mình nên đặt ra cho bản thân vài điều luật.
Điều đầu tiên, chắc mình không nên tung hô bản thân là một người bất tử thông qua tái sinh. Mình không chắc bản thân có bất tử sinh học hay không nhưng nếu mình có cả chức năng tái tạo lại các tế đ·ã c·hết một cách nhanh chóng thì mình hoàn toàn miễn nhiễm với các khối u u·ng t·hư hay đúng hơn là bất tử về mọi mặt...Cải lão hoàn đồng cũng là điều khả thi, nhỉ? Nếu thế giới biết mình bất tử, điều đầu tiên họ chào đón mình chính là thuốc gây mê và các cuộc thí nghiệm.
Điều thứ hai có lẽ là...
"Chậc!"
Hắn tặc lưỡi.
Bỏ đi...Năng lực gì mà khốn nạn thế nhỉ?
Hắn chấm dứt suy nghĩ, từ từ đảo mắt một vòng rồi lại đảo mắt như đang loại bỏ những suy nghĩ tiêu cực nào đó vừa hình thành. Bây giờ Akira đang cảm thấy u phiền, có thêm loại lo lắng sầm uất và một sự thôi thúc khi nhìn lên không gian rộng lớn trước mắt nhưng trống trãi sự sống. Hắn sải bước nhìn xung quanh mỗi loại kiến trúc đã sụp đổ rồi lần mò từ những căn phòng đang trong tình trạng xuống cấp, một quá khứ của nền văn minh tiên tiến đầy huy hoàng nhưng giờ đây chỉ còn là những mảng hoang sơ, trống vắng.
Hắn đưa mắt dáo dác quan sát, đặt hai tay sau mông rồi đi xung quanh như đang dạo chơi bên trong viện bảo tàng cổ xưa. mặt khác trong lòng của hắn có quá nhiều suy nghĩ ảm đạm nảy sinh khiến Akira không dám bước nhanh và cũng không dám tiếp tục đứng yên.
Các lối kiến trúc này gợi lên cho mình một sự sảng khoái theo hướng độc lạ và kèm theo hy vọng nào đó táo bạo...Nhưng tại sao mình lại sợ thế này? Sự bơ vơ trống trãi? Sự rộng lớn? Hay một nguyên nhân nào khác?
"Vù".
"..."
Tiếng gió thổi đến đính kèm quà tặng là hơi nóng của sa mạc,chúng luồn lách qua các khe hở của lối kiến trúc mà ập vào mặt hắn kín chổ hở.
"Hơ...!"
Hắn thầm nhếch miệng ngạc nhiên, lo lắng.
Vùng không gian đầy rẫy những hoạ tiết, những công nghệ bằng da thịt và kim loại tạo nên từng tiếng tim đập, từng tiếng thở như con người. Mọi thứ xung quanh hoà nguyện với nhau tạo ra những hoạ tiết nghệ thuật độc đáo mang nặng màu sắc c·hết chóc và mùi h·ôi t·hối.
Akira trông thấy các khối đá to không tuân theo sự logic mà tiến đến nhìn kỹ nó.
Làm thế nào mà họ có thể làm ra những hình con thoi hoàn hảo từ những khối đá cứng cáp đến vậy? Mà ánh sáng này là gì? Mình cảm thấy áp bức đến đáng sợ mỗi khi nhìn vào nó.
Chúng dính chặt trên một khối vuông to vài mét với phần bệ đỡ cho chúng chỉ rộng vài milimet trông cực kỳ thiếu chắc chắn. Bên trong khối đá là màu trắng ngà như tinh thể làm lộ liễu những đường nét tinh xảo và tinh tế nguy hiểm. Màu sắc mạnh mẽ do khối đá lan toả đều bị kìm nén vào bên trong khiến độ sáng mà Akira nhìn thấy chỉ bằng 1/10000 hoặc 1/100000 ánh sáng của nó.
Hắn ngừng sờ linh tinh để tiếp tục mò lối ra dựa trên linh cảm. Linh cảm mách bảo đường đi cho hắn nhưng điều kiện ép buộc chính là cần phải tìm một mảnh ghép để thỏa lấp sự thiếu sót cho khoảng trống tạm thời bên trong hắn, tuy rất mơ hồ nhưng Akira cảm thấy thứ mình cần tìm sẽ rất quan trọng cho chuyến hành trình sắp tới.
.
.
.
.
Đôi chân trần trụi của Akira quét trên sàn kiến trúc hoang tích nhàm chán.
"Hừmmm..."
Hắn trề môi khi nhìn đoạn đường vừa rồi mình vừa đi. Hắn đã thật sự đi liên tục trong hơn 1 tiếng đồng hồ chỉ để nhìn đi nhìn lại cấu trúc giống hệt nối liền nhau, cảm nghĩ đầu tiên của hắn chính là "bản thân như vừa mới thực hiện nhiều lần việc làm lại vậy".
Mọi thứ thật mông lung, môi trường thì bụi bặm và trông vững chắc nhưng lại rất dễ gãy. Mình chỉ vừa tùy tiện dùng tay gõ nhẹ đã khiến mọi thứ đổ sụp thành đống bụi.
"Hầy...Nơi này bị sụp đổ mới thấy, tất cả chỉ là một dãy hành lang bên trong một toà cung điện của người khổng lồ. Nhìn mãi cũng chả thấy điểm kết thúc đâu luôn."
Mấy văn tự như Rune ấy, trong game cũng có vài khối Rune giống như mấy cái chạm khắc này.
Loạt hình ảnh của từng kiến trúc đổ nát đều được hắn mô tả và phân tích trông như hắn vừa thức tỉnh ký ức rằng bản thân là một nhà khảo cổ có nhiều kinh nghiệm. Nhưng thực chất thì Akira chẳng hiểu cái gì về nghệ thuật sất! Những gì hắn nói cũng chỉ như một phần ảo tưởng còn sót lại khi hắn ở Trái Đất. Nên khi miêu tả xong thì Akira đã ngưng hẳn, hắn nhận diện được các khối Rune đang bày lưu niệm trước mắt vì trong game nó cũng từng xuất hiện. Chỉ là lúc này hắn đang khó hiểu vì những chi tiết của Rune lại giống nhau đến thế.
"Phì...Phò..."
"..."
Hắn gắng sức leo lên toà đại sảnh từ dưới đáy đ·ống đ·ổ n·át, ánh mắt hắn bắt gặp một thân hình trắng nõn đang đứng trên phiến đá thạch anh trơn nhẵn khắc chú ngữ Rune. Một mảng áo choàng tung bay nhè nhẹ lộ ra bộ y phục độc đáo giống như từ nền văn minh cổ đại mà hắn chưa biết đến. Dù có lối ăn mặc độc đáo nhưng Akira lại chẳng hề thắc mắc điều đó mà toàn bộ tầm nhìn của hắn đều đang tập trung về vật thể trước mắt. Hắn đang ngây ngất không chớp mắt vì trông thấy một con người giống hệt với trí tưởng tượng được hắn nặn ra, một chủng loại khác với con người nhưng lại sở hữu nhiều khả năng vượt trội.
"Thật...Hoàn hảo...!"
Ánh mắt của hắn không giấu nổi sự ngạc nhiên, sâu bên trong tiềm thức lại đang ngỡ ngàng run rẩy, chưa kịp hoàn hồn thì hắn đã vô thức nói ra những suy nghĩ thầm kín nhất của mình. Hắn cảm thấy mát lạnh, ấm áp và an toàn khi đứng cạnh cơ thể của cô, cảm giác ấy tựa như bản thân cô chính là kết tinh của thiên nhiên làm hắn không ngừng trầm trồ trước vẻ đẹp mà cô sở hữu.
Thân hình nhỏ nhắn của học sinh trung học cùng mái tóc ngắn lam nhạt pha trộn với một vài nhánh tóc hồng khiến hắn không thể rời mắt. Gương mặt trái xoan quyến rũ cùng nước da trắng nõn như hạt lựu và mềm mịn như em bé khiến cô toát lên một khí chất trang nhã của một cô công chúa nhỏ nhắn và lạnh lùng của bậc toàn năng.
Hắn ngắm nhìn đôi môi anh đào nhợt nhạt và đôi lông mày lá liễu của cô mà thổn thức. Đôi hàng mi dài, trắng tinh nhưng bên trong lại không có con ngươi, xung quanh võng mạc của cô chỉ xuất hiện một màu nước đen ngòm và đặc sệt chảy dài xuống khóe miệng rồi nhỏ giọt xuống mặt đất. Các vết nứt trên viền mắt ngày càng in đậm như thể đã nhiều tuần rồi cô chưa ngủ.
Tuy hắn không thể yêu người khác ngay trong lần đầu gặp mặt dù họ có xinh đẹp đến cỡ nào nhưng hơi rung động thì lại là đằng khác. Hắn không biết phải làm gì với cô, Akira nghĩ "nếu cứ để vết nứt tiếp tục lan ra thì không ổn..." nhưng hắn cũng hết cách chỉ có thể quan sát phép màu xảy ra
Cô trông mệt mỏi, đôi mắt dần khép hờ rồi thở hộc hộc mất sức làm cơ thể cô vội run lên. Ngay giây sau các vết nứt trên gương mặt cô như biến mất và Akira cũng tỏ ra không biết, hắn không hề biết gì cả và dường như ký ức về hiện tượng vừa rồi cũng dần bão hoà trong tâm trí hắn.
Akira nhìn trên cơ thể cô có nhiều dòng chữ khó hiểu, như những văn tự mà hắn vừa bắt gặp hoặc là như các khối Rune ở trong game. Hắn gạt phăng đi suy nghĩ rằng hắn đã xuyên không vào game vì cái giả thuyết đó quá ngu ngốc so với kỳ vọng của hắn, vì vậy Akira đã nhớ đến hình bóng của một vị thần nào đó hắn thấy trên mạng.
Không lẽ là...? Điều cần làm nhất lúc này, đúng! Là nó!
Hắn lập tức chấp tay lại rồi quỳ gối đập đầu xuống sàn như thể đang tôn thờ một vị thiên sứ nào đó vừa giáng thế, hắn phải thể hiện hết sự tôn kính dành cho cô, dành cho vẻ đẹp có thể g·iết người của cô.
Điên thật, sao con bé có thể là thần linh được cơ chứ?
"Em gái, sao lại ngồi ở đây?"
Đôi lông mi của cô đã trĩu nặng, ánh mắt cũng nổi lên con ngươi mang các màu sắc nồng đậm và sắc tố ở viền mắt đã hồng hào trở lại. Hắn ngạc nhiên khi thấy cô gục đầu xuống phía hắn nhưng một cơn gió không tuân theo bất kỳ nguyên lý nào đột nhiên xuất hiện dìu cô rơi nhẹ nhàng.
Luồng gió bất chấp mọi định luật vật lý mà lao đến đỡ cô trong mắt hắn lại là dải năng lượng đồng đều, mờ ảo tập hợp xung quanh cô như những dải vân của vũ trụ, vô cùng nồng đậm.
Ngủ luôn sao? Dễ...Thương quá! Nhìn như gái cấp hai ấy.
Có nên làm điều gì đó khốn nạn một chút không?
Hắn đảo mắt ra xung quanh nhưng chẳng có ai hay một ánh nhìn nào về phía hắn.
"Hmmm..."
Akira không cảm thấy nóng lòng với suy nghĩ trên vì hắn có cảm giác xác thịt chẳng qua là các tế bào kinh tởm và hình ảnh trước mặt chỉ là các thông tin được bộ não sắp xếp và phân tích để cho ra hình ảnh trọn vẹn, thậm chí nó còn cần điều kiện của ánh sáng phải đi vào võng mạc. Hơn hết, nếu hắn có suy nghĩ đó thì một suy nghĩ khác sẽ tự động xuất hiện đó là "thậm chí mình còn không chắc thế giới này có thật không khi mà mọi thứ mình nhìn thấy đều nhờ BỘ NÃO chịu trách nhiệm xử lý, tức là mình chỉ đang nhìn thấy quá khứ và nếu không có bộ não xử lý thì liệu mọi thứ chỉ là hư vô? Hay nó là một thế giới không vật chất mà chỉ đang được diễn hoá bởi sức mạnh của bộ não giúp cho cơ thể có cảm thụ chi giác?".
Tự thuyết phục bản thân bằng nhiều câu trả lời trời đất, hắn gật đầu tán thành với suy nghĩ chốt hết mọi vấn đề.
Dù gì thì ở đây cũng chẳng có pháp luật để t·rừng t·rị, nếu có thì xung quanh đây cũng không nhân chứng để mà tố cáo.
"Haha...Ha...Hừmmm..."
Bình tĩnh nào...
Chỉ là...Sao mình không thấy hưng phấn? Thậm chí còn chẳng có chút ham muốn nào với cơ thể em ấy? Đùa chắc...?
Mình đã bị phong ấn!
Akira đảo mắt tỏ vẻ chối bỏ.
"Mà chuyện này cũng không nghiêm trọng lắm."
Nhìn con bé ngủ trông thật bình yên, có lẽ quan sát một bé gái cấp hai ngủ th·iếp đi cũng không phải là một ý tưởng quá tệ. Mà quần áo con bé đang mặc như đến từ một nền văn minh cổ xưa nhỉ...?
Hắn hít lấy sự yên bình xung quanh.
"Trước mặt mình đang là Ma thuật sao?"
Hắn đưa tay quơ nhẹ vào dải vân muốn kiểm chứng thì đó chính xác là Ma thuật.
Đây đích thị là Ma thuật rồi.
Vừa rồi hắn còn như một đứa nhỏ phát hiện ra món đồ chơi mới liền phấn khích chạm vào luồng không khí bên dưới, nhưng ngay khi kiểm tra xong thì hắn cũng xem Ma thuật như một thứ hiển nhiên và bình thản nghiên cứu.
Đây là cảm xúc hưng phấn?
Lúc trước hắn còn hoàn toàn tin vào thế giới không tồn tại Ma thuật nhưng sự hiện diện trước mắt đã củng cố vào niềm tin suýt vụt bay ấy của hắn, đó là Ma thuật.
Hắn đã hít thở dồn dập để lấy được sự bình tĩnh, song hắn nhanh chóng suy nghĩ đến nhiều vấn đề vừa xuất hiện trong đầu mà tặc lưỡi chê bai.
Mà mình có siêu năng lực quái đâu? Vác cái cơ thể này đi đấm nhau với chúng nó thì chỉ có "ăn hành" là đồng chí kề vai sát cánh với mình. Âyyyy, thà thế giới này cũng không có siêu năng lực thì công bằng hơn mặc dù mình có cơ thể bất tử là một lợi thế dường như là bug game, nhưng dù gì mình cũng là nam chính xuyên không, cũng nên hưởng một chút đặc quyền của main bá chứ!
"..."
Akira trầm ngâm quan sát cô bằng cặp mắt hoài nghi.
"Ừmmmm..."
Hắn nheo mắt.
Mình...
Với mục đích là xem em ấy có b·ị t·hương ở đâu không...
Akira đập bàn tay phải vào lòng bàn tay trái tỏ vẻ đồng ý.
Phải rồi! Chỉ là muốn xem cơ thể em ấy có bị v·ết t·hương ở đâu hay không thôi...Hê hê~Đúng là con người biến thái mà. Sẽ luôn viện cớ cho việc làm sai trái của mình, mày khốn nạn quá Akira.
Hắn bắt đầu đưa tay cởi bỏ lớp áo choàng bên ngoài để lộ ra phần vai mềm mịn cùng đồ lót mỏng ở bên trong, phần túi của cô có chứa một ít đồ gia dụng với vài chiếc đồ lót thay phiên nhưng chúng đều không lọt vào tầm mắt của hắn. Akira không tiếp tục kéo chiếc váy cô xuống vì nhận thấy cảm xúc của mình không hề sinh ra sự rạo rực hay lo lắng cho phẩm chất của một cô gái. Không hề có cảm giác gì là trông mong, nôn nóng hay hồi hợp mà mọi thứ đều rất bình thản ổn áp.
Hắn ngắm nghía từng bộ phận trên cơ thể cô hồi lâu, sau đó liếc xuống để xem thứ v·ũ k·hí hủy diệt ấy đã có phản ứng nào với nhiên liệu trước mắt hay chưa? Nhưng hắn biết rõ thứ v·ũ k·hí ấy sẽ không tài nào sử dụng được nếu đó là một nhiên liệu tuyệt vời như này.
"..."
Quả nhiên...
Vũ khí nhiệt học của mình đã có người đụng chạm. Cái khẩu pháo có cỡ nòng 20cm này chả có cử động gì...Hay là nó cần thực hành? Phải chăng xuyên không là nguyên nhân cho việc mình bị liệt dương? Ừmmm...Cũng có khả năng, vì khi sang một thế giới khác có thể là cần nhiều năng lượng để truyền tải thông tin của mình và rất có thể đó cũng chính là nguyên nhân khiến mình bị liệt dương vì năng lượng đã trực tiếp phá hủy đi cơ chế nào đó quan trọng.
Hắn sờ nhẹ vào cổ cô bé rồi chạm vào chúng, tuy biến thái nhưng sự bình thản trong tâm cảnh của hắn vô thức làm hắn áp mặt sát vào rốn cô ấy.
Hành động của Akira được coi là bệnh hoạn nhưng nếu áp đặt cảm xúc và suy nghĩ của hắn lúc này thì hoàn toàn không phải. Hắn không dám nhận mình liêm chính nhưng sau tất cả, Akira phải thừa nhận bản thân hắn thật sự là mẫu đàn ông mà chị em nên theo đuổi, chẳng có ý muốn nào xấu xa đối với cơ thể thiên thần trước mắt.
"Gần B Cup."
Nhiệt độ của cơ thể này rất lạnh, sờ vào thì sướng và mịn nữa. Mình thích cái cảm giác chạm vào cơ thể em ấy vì nó tạo cho mình một loại chất gì đó an thần, thật ra thì mình cảm thấy đỡ lo lắng hơn khi tiếp xúc với em nó...Nhưng sao vẫn không có chút hormone sinh dục nào được sản sinh nhỉ?
Akira thoáng chút hoảng hốt vì không thể thúc đẩy cái "cần tăng dân số" của mình và hắn tin bản thân không bị đổ bóng trong thời gian dạo gần đây. Hắn chỉ nhìn nhận bản thân không có bất cứ ham muốn phàm tục nào với người trước mắt nên Akira từ từ quỳ xuống, kê đầu lên cơ thể cô để cảm nhận việc chà sát của da thịt. Điều đó làm hắn thoải mái và yên tâm hơn phần nào. Nó là hành động vô cùng nhẹ nhõm, an tâm, thoải mái trái ngược với sự trống trãi mang phần lớn là lo sợ và hoang mang cho hắn.