Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 588: Ngươi không xứng



Nếu Lạc Cảnh Thiên biết ý nghĩ của nàng, nhất định sẽ bật cười. Ngươi mẹ nó là nữ tử, lại muốn hiểu hai từ ‘huynh đệ’? Trước đem giới tính đổi lại rồi nói.

Rất nhanh, hai ngày trôi qua.

“Lão đại”. Cung Bắc Hải đi tới nói.

“Thế nào?”.

“Nàng không chịu ăn”. Cung Bắc Hải bất đắc dĩ đáp.

“Nữ nhân này là muốn tuyệt thực sao? Không ăn quên đi”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.

“Cái đó... lão đại, nàng muốn gặp ngươi”. Cung ljDFv Bắc Hải do dự một chút rồi nói.

“Gặp ta?”.

“Đúng vậy, nàng nói muốn cùng ngươi nói chuyện riêng”.

“Không có gì đáng nói, dù có, nàng cũng không xứng. Cho ta trông coi nàng kỹ một chút, ta còn muốn dựa vào nàng cạo một lớp da của Mã Anh Kiệt đâu”. Lạc Cảnh Thiên bình thản nói.

“Lão đại, mặc dù... ta không có ý chất vấn ngươi, nhưng mà... làm khó một nữ tử như vậy, có chút...”.

“Ngươi đau lòng?”.

“Không phải, chỉ là... dù sao nàng cũng là nữ, thân phận còn không nhỏ. Cảm giác có chút... không thích hợp lắm”. Cung Bắc Hải cũng không phải có ý kiến gì, nhưng dù sao hắn cũng là nam nhân, chứng kiến một nữ nhân bị Lạc Cảnh Thiên đối xử như vậy có chút nhìn không nổi.

“Không có gì là không thích hợp cả, tâm địa nàng không xấu, nhưng không bỏ xuống được gương mặt của mình. Từ ngày nàng tới đây ta liền biết mục đích nàng là cái gì. Nhưng không cần thiết, bởi vì có một số chuyện không phải mở miệng xin lỗi là xong”.

“Ta có thể không chấp nhất với nàng, nhưng muốn để ta có thái độ tốt... điều đó là không có khả năng. Ngươi hẳn phải biết, nếu không phải nể mặt Mã gia, nàng sớm đã là một thi thể”. Lạc Cảnh Thiên lạnh lùng nói.

Cung Bắc Hải hơi ngẩn ra, hắn hiển nhiên không cảm giác được Lạc Cảnh Thiên khi đó tức giận ra sao. Nói cho cùng cũng là quan hệ hợp tác, nhưng nàng lại khắp nơi ghim hắn.

Phật cũng có ba phần nộ khí, đem hắn ép tới như thế, không giết nàng đã là may rồi. Còn muốn đối xử tốt với nàng? Nằm mơ đi thôi.

“Lão đại”.

Ngay lúc này, bên ngoài có âm thanh vang lên.

“Chuyện gì?”.

“Mã Anh Kiệt tới”.

Nghe vậy Lạc Cảnh Thiên hơi híp mắt lại, hai ngày mới tới, cũng không biết, địa vị của Mã Hiểu Linh trong lòng Mã Anh Kiệt vốn không đáng chú ý, vẫn là Mã Anh Kiệt cho rằng Mã Hiểu Linh an toàn?!

“Đưa người tới đại sảnh, ta lập tức ra ngay”.

Đáp lại một câu, Lạc Cảnh Thiên liền quay qua nhìn Cung Bắc Hải hỏi.

“Đúng, trước đó ta không có hỏi, Lăng Thiên Sở cùng Hạ Thần vì sao không tới?”.

“Cái này...”. Cung Bắc Hải ngẩn ra, ấp úng nói không ra lời.

“Có chuyện?”.

“Cũng không tính là chuyện gì, nhưng xác thực có chút phiền phức. Hạ Thần hắn bị người của Thần Quốc truy đuổi, Lăng Thiên Sở không rõ tung tích”.

“Có chuyện gì xảy ra?”. Lạc Cảnh Thiên cau mày hỏi.

“Lão đại, ngươi còn nhớ chuyện trước đó với Hoàng gia chứ? Là người của Hoàng gia động tay chân khiến cho Hạ Thần cùng Lăng Thiên Sở bị liên lụy vào. Nhưng lão đại ngươi yên tâm, hai người họ cách đây một tuần có gửi tin tức về báo bình an, chẳng qua nơi họ trốn có chút khó vào. Nguy hiểm không cao, nhưng mà đi ra thì có chút khó khăn”. Cung Bắc Hải đáp.

“Hoàng gia?”. Lạc Cảnh Thiên ánh mắt hiện lên tia sắc bén, nhưng rất nhanh liền thu lại.

Hoàng gia không tính là kẻ địch, nhưng có lẽ sớm muộn sẽ trở thành kẻ địch. Hắn biết người nào làm, nhưng hiện tại cũng không có biện pháp nào, chờ hắn xong việc tron này lại đi tìm Hoàng gia tính sở cũng được.

“Ta đã biết, ngươi trở về đi. Đêm xuống lại tới đây, mang theo mấy người Dạ Vũ. Ta có nhiệm vụ giao cho các ngươi”. Lạc Cảnh Thiên nói.

“Biết rõ, lão đại”.

...

“Muội muội ta đâu?”.

Mã Anh Kiệt thấy Lạc Cảnh Thiên đi vào liền đứng lên hỏi.

“Gấp gáp như vậy? Nhưng mà... ngươi tới chậm hai ngày”. Lạc Cảnh Thiên bình tĩnh nhìn hắn nói.

“Ngươi cố ý gây khó dễ cho nàng?”. Mã Anh Kiệt nhìn chằm chằm hắn hỏi.

“Ta là loại người đó sao?”.

“... Xác thực không phải, nhưng ngươi giữ muội muội ta lâu như vậy, cũng nên thả ra được rồi chứ?”. Mã Anh Kiệt hít sâu một hơi rồi nói.

Lạc Cảnh Thiên nhìn hắn một chút nhẹ lắc đầu nói.

“Nàng phá cửa của ta, đem nàng thả ra dễ như vậy, tổn thất này ai đền đâu?”.

“Nói nhảm! Nơi này vốn là của ta, ta chỉ là đem nơi này giao cho ngươi...”.

“Cho nên hiện tại nó là của ta, ta nói sai rồi?”.

“... Nói cái giá đi”. Mã Anh Kiệt nghẹn họng một chút, sau đó trầm giọng nói.

“Ha ha, thẳng thắn như vậy? Cũng tốt, như vậy đi, 200 bộ thi thể cao đẳng thú cửu giai cùng với... Mã Hiểu Linh phải ở trước mặt mọi người xin lỗi ta”. Lạc Cảnh Thiên mỉn cười nói.

“200 bộ thi thể ta đáp ứng, nhưng xin lỗi... vẫn là quên đi. Đổi điều kiện khác”. Mã Anh Kiệt bình tĩnh nói.

“Không. Đây là yêu cầu quan trọng nhất”. Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.

“Ta liền không hiểu, Hiểu Linh nàng rõ ràng tới muốn gặp ngươi, mục đích là gì, lấy trí tuệ của ngươi hiển nhiên đoán ra được. Cần thiết phải tốn công như vậy sao?”. Mã Anh Kiệt khó hiểu hỏi.

“Xem ra ngươi vẫn không hiểu rõ nàng cho lắm. Ngươi nói đúng, ta biết mục đích của nàng là gì, nhưng vấn đề là... nàng muốn gặp riêng ta. Ha ha, trước đó nàng hạ nhục ta, thời điểm đó làm sao không nói riêng đâu? Đến lúc xin lỗi liền muốn nói riêng? Nào có đơn giản như vậy”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.

“Ngươi vốn là cố ý làm khó nàng chứ? Ta thấy được trong mắt ngươi vốn không có tức giận gì, ngươi không cần thiết lừa ta”.

“Ngươi không hiểu, ta xác thực không tức giận, nhưng mà... không tức giận là vì ta không chấp nhất với nàng, nhưng chuyện này cùng chuyện nàng nói xin lỗi lại không liên quan. Một thứ là cách nhìn, thứ còn lại... chính là mặt mũi”.

“Quan trọng nhất, ta nhìn nàng khó chịu, lý do này đủ không?”. Lạc Cảnh Thiên lạnh lùng đáp.

“... Ta không quyết định được, phải hỏi ý kiến của nàng”. Mã Anh Kiệt lắc đầu nói.

“Không cần hỏi, ta ra điều kiện với ngươi, không phải nàng. Đây là điều kiện để nàng trở về an toàn, thiếu bất kỳ cái nào, như vậy thật xin lỗi, ngươi tuần sau lại tới”. Lạc Cảnh Thiên khinh thường nói.

“Ngươi có ý gì?”.

“Chính như ngươi nghĩ. Đương nhiên, sẽ không có nguy hiểm tới tính mạng hay động chạm thân thể nàng, ta chỉ là mỗi ngày sẽ cho người đưa nàng ra sân vườn treo một giờ cho người khác tham quan mà thôi”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười nói.

“Ngươi!”.

Mã Anh Kiệt tức giận nói không ra lời, nếu thật dùng phương pháp kia, so với giết Mã Hiểu Linh còn dễ chịu hơn.

Với tính cách của nha đầu này, e rằng sau khi trở vêc liền sẽ dân người tới liều mạng với Lạc Cảnh Thiên. Đây không phải là đem nàng biến thành khỉ cho ngươi quan sát sao? Loại hình thái vũ nhục này so với giết nàng còn ác hơn.

Mã Anh Kiệt có chút không biết nên nói gì.

Nói Lạc Cảnh Thiên hẹp hòi đi. Hắn thật hẹp hòi, Mã Hiểu Linh cũng sẽ không sống yên ổn hai ngày qua.

Nói hắn rộng lượng đi. Hắn đưa ra yêu cầu thật có chút quá đáng.

Nhưng mà nghĩ tới việc Lạc Cảnh Thiên gặp phải, hắn biết chỉ có thể trách Mã Hiểu Linh mang theo thành kiến nhìn người. Hơn nữa lại khắp nơi ghim Lạc Cảnh Thiên, đổi lại là hắn, hắn không đem Mã Hiểu Linh đè ra làm... đè ra đâm 30 đao may ra mới buông tha nàng.

“Tốt a, ta đáp ứng”. Mã Anh Kiệt suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói.

“Thành giao, người tới, đem Mã tiểu thư đưa ra”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười nói.

Rất nhanh, Mã Hiểu Linh liền được đưa tới đại sảnh, nhìn thấy Mã Anh Kiệt, nàng nhịn không được ủy khuất rơi nước mắt.

“Ngoan, không có chuyện gì, hắn có làm gì ngươi hay không?”. Mã Anh Kiệt đi tới đem Mã Hiểu Linh ôm lấy, nhẹ vỗ lưng nàng cười hỏi.

“Ca, hắn ức hiếp ta”. Mã Hiểu Linh đầy oán khí nói.

“Ngươi tốt nhất nói cho rõ ràng, thật để ca ca ngươi hiểu lầm, đến lúc đó tuyên chiến thì không còn đơn giản như vậy nữa đâu”. Lạc Cảnh Thiên cười khẩy nói.

Quả nhiên, chó không đổi được tính ăn phân.

Hắn ngay cả ngọn tóc nàng cũng không có chạm qua, ngày ba bữa cơm mang tới tận nơi nàng không ăn. Thậm chí hắn còn để cho một cái nữ tử phục vụ cho nàng hai ngày nay, vậy mà vừa mở miệng liền nói hắn ức hiếp nàng?!

Thật sự là say tính cách loại này... vẫn là cách xa một chút mới tốt.

“Ta...”. Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Lạc Cảnh Thiên, Mã Hiểu Linh nói không ra lời.

“Hắn ức hiếp ngươi?”. Mã Anh Kiệt cũng biết Lạc Cảnh Thiên sẽ không làm chuyện này, nhưng Mã Hiểu Linh đã nói vậy, hắn cũng phải hùa theo một chút.

“Không... không có. Chính là ta muốn gặp hắn, nhưng hắn nhất quyết không gặp ta, cho nên...”.

“Cho nên ngươi liền mở miệng nói ta ức hiếp ngươi, để cho ca ca ngươi vì ngươi trút giận, sau đó lại đứng ra hoà giải tỏ ra mình rất rộng lượng phải không?”. Lạc Cảnh Thiên mỉa mai hỏi.

“Ta mới không có làm chuyện hèn hạ như thế!”. Mã Hiểu Linh tức giận lớn giọng kêu lên.

“Ta quản ngươi có hay không, dù sao có sự kiện trước kia, ngươi chuyện gì lại làm không được? Đừng ở đây giả bộ đáng thương, ta rất biết thương hương tiếc ngọc, nhưng ngươi không xứng. Cho nên đem biểu tình đó thu lại được không? Rất buồn nôn”. Lạc Cảnh Thiên lạnh lùng nói.

Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.