Ánh mắt hắn hiện lên vẻ cực kỳ khiếp sợ, thậm chí có thể nói là kinh hoàng.
Trong một giây, Mã Anh Kiệt thậm chí nổi lên một tia sát ý, muốn giết chết Lạc Cảnh Thiên, nhưng một giây sau hắn liền cưỡng ép đem sát ý đè xuống. Thật sự không phải giết không được, mà là… hắn không dám.
Hắn nhưng biết rõ địa vị Lạc Cảnh Thiên trong lòng những thân kia cao thế nào, họ có lẽ không quản chuyện sống chết của Lạc Cảnh Thiên, nhưng nếu hắn dám ra tay, như vậy hắn tuyệt đối liền xong đời, bao quát toàn bộ Mã gia trong đó.
Có câu nói: người không biết không có tội.
Nhưng nếu ngươi đã biết còn dám làm, như vậy tuyệt đối sẽ chết rất thảm. Đôi khi, biết được một bí mật cũng không có nhẹ nhàng chỉ đơn giản là ‘biết’.
Đè xuống nội tâm sợ hãi, Mã Anh Kiệt cố tỏ ra bình thản hỏi.
“Hắc Phượng Hoàng không phải cũng là Phượng Hoàng sao?”.
“Đương nhiên, nhưng… chỗ kia là dành cho chân chính Phượng Hoàng. Mà ngươi… tuy cũng là Phượng Hoàng, nhưng mà Phượng tộc hận nhất chính là hắc ám. Hắc Phượng Hoàng bản thân liền mang theo hắc ám nguyên tố, ngươi nghĩ máu của ngươi có thể đi vào chỗ kia?”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.
“Nếu như vậy… trên đời này vẫn còn có người mang huyết mạch Phượng Hoàng?”. Mã Anh Kiệt khó hiểu hỏi.
Dù sao hắn có được huyết mạch này, nhưng trả giá chính là Linh Tâm cùng toàn bộ thực lực của hắn. Nếu không phải huyết mạch Hắc Phượng Hoàng thật sự đáng sợ, có thể tăng tốc độ tu luyện cực kỳ biến thái, lại thêm hắn là Mã gia đại thiếu gia, không thiếu tài nguyên, e rằng tốn vài chục năm hắn vẫn như cũ không bước vào nổi cửu giai.
“Có hay không cùng ngươi không có quan hệ. Ngươi không phải nói hợp tác sao? Ta đáp ứng, một phần tư tài nguyên trong đó sẽ thuộc về ngươi. Nhưng mà… ngoài việc cung cấp nhận lực ra, ta còn có hai điều kiện, đáp ứng, hợp tác liền thiết lập, không đáp ứng, vậy xem như chưa có chuyện gì xảy ra”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Ngươi nói”.
“Thứ nhất, ta muốn ngươi đem một số người vào nơi này, trong đó có lẽ có người chưa bước vào thất giai, nhưng những người này tất cả đều phải có mặt”.
“Có thể”.
“Thứ hai, người ngươi đưa cho ta, trong thời gian hợp tác, phải làm theo bất kỳ mệnh lệch nào ta ra. Bao quát nhường hắn tự sát cùng với tự phế bỏ thực lực”.
“Cái này không được, nghe lệnh của ngươi thì có thể, nhưng tự sát? Ngươi nghĩ p02Uu cửu giai là rau cải trắng sao?”. Mã Anh Kiệt lắc đầu nói.
“Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu rõ lắm, Phượng tộc dám bỏ xuống một nơi cho con cháu như thế, như vậy trong đó nguy hiểm thế nào ta không cần nói. Có một số chuyện bất bược cần phải hi sinh mới có thể đạt tới mục đích, nếu không sẽ chỉ là uổng công phí sức. Như việc ngươi tiến vào Tử Địa cũng thế. Đánh đổi… không phải rất lớn sao?”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.
Hắn biết rõ Mã Anh Kiệt lấy được huyết mạch Hắc Phượng Hoàng đã có một thời gian, nhưng kêu một người tự phế thực lực cùng Linh Tâm tu luyện lại một thứ hoàn toàn không biết, rất ít người làm được.
Mà Mã Anh Kiệt sau khi tới Tử Địa, bị ép vào đường cùng mới làm ra quyết định này.
Huyết mạch Hắc Phượng Hoàng… cũng không phải đơn giản như vậy liền có thể hoàn thành. Không bị dồn vào tử địa, người như Mã Anh Kiệt sẽ không đánh cược tương lai của mình.
“Nhất thiết phải như vậy?”. Mã Anh Kiệt suy nghĩ một chút rồi hỏi.
“Đây chỉ là suy đoán, có lẽ thậm chí còn hơn, hoặc là không có. Ta chỉ sớm làm đề phòng mà thôi”. Lạc Cảnh Thiên đáp.
“Tốt, như vậy lúc nào xuất phát?”.
“Không gấp, bởi vì ta cần người của ta trước, biết thực lực của họ hiện tại thế nào ta mới có thể ra quyết định”.
“Được rồi, đúng, ngươi vẫn là liên hệ trước với người của các ngươi đi, tránh cho việc ta mang người tới họ lại coi thành kẻ địch”.
“Đang chờ câu nói này của ngươi đâu”.
Mã Anh Kiệt để người mang theo Lạc Cảnh Thiên tới chỗ có thể liên hệ với người bên ngoài. Rất nhanh, Lạc Cảnh Thiên liền liên hệ với Sở Như Mộng, muốn vào được chỗ kia, Sở Như Mộng mới là người quan trọng nhất.
“Ừm? Là ngươi? Ngươi không phải đi vào chủ chiến trường sao? Làm sao có thể liên hệ được với ta?”. Nhìn hình chiếu xuất hiện gương mặt quen thuộc, Sở Như Mộng kinh ngạc hỏi.
“Chuyện kể ra rất dài dòng”.
“Như vậy nói ngắn gọn”.
“… Ngắn gọn là hiện tại ta cần ngươi”.
“Ọe, ngươi mẹ nó có thể nghiêm túc sao?”. Sở Như Mộng bất mãn nói.
“Ha ha, được rồi, ta tìm thấy một nơi có thể xem như là truyền thừa của Phượng tộc, muốn vào phải cần máu Phượng Hoàng. Mà ngươi bản thân nắm giữ huyết mạch Phượng Hoàng, cho nên muốn vào đó chỉ có ngươi mới có thể. Đương nhiên, ngươi nếu như không quan tâm, như vậy xem như ta chưa nói gì”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.
Sở Như Mộng nghe vậy gương mặt hiện lên vẻ nghiêm túc, sau đó trầm giọng hỏi.
“Xác định sao?”.
“Chưa xác định, nhưng tối thiểu nhất cũng đúng bảy phần. Hơn nữa… có một số thế lực đang nhăm nhe nơi đó, có điều chúng không có huyết mạch Phượng Hoàng, cho nên còn chưa tìm ra cách đi vào”. Lạc Cảnh Thiên đáp.
“Chủ chiến trường… ta thực lực hiện tại còn chưa đủ”. Sở Như Mộng nghĩ một chút rồi lắc đầu nói.
“Không sao, ta cùng Mã gia của Linh Đài Quốc hợp tác, họ sẽ mang ngươi đi vào. Tới đây chậm rãi tu luyện bước vào thất giai là được, ta đã lấy được thứ mình cần, tài nguyên tu luyện của ngươi không thiếu”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Hỏa Linh rất nhiều?”.
“Phải nói là cực kỳ nhiều, đủ cho ngươi bước vào cửu giai cũng dư sức”.
“Ngươi liên hệ ta chỉ để nói cái này?”. Sở Như Mộng ánh mắt híp lại nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.
“Thật đúng là không giấu được ngươi. Ngươi giúp ta liên hệ Ngọc La Sát, kêu nàng cũng mang theo hai trăm người của Hắc Lang tiến vào đây. Sau nửa tháng, người Mã gia sẽ đưa các ngươi vào”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Mang theo đám tạp nham kia làm gì? Ngọc La Sát cùng Bối Nhĩ Tư còn có thể, thực lực khá mạnh, nhưng mà những người khác… đa phần mới đột phá lục giai a đại ca. Ngươi muốn để chúng đột phá thất giai, e rằng phải đợi thêm vài năm đó a”. Sở Như Mộng khó hiểu hỏi.
“Ngươi cứ nói cho Ngọc La Sát là được, nàng tự biết chọn người nào. Lần này chúng ta đối mặt với vài cái thế lực rất lớn, chiến lực đỉnh cao không cần ngươi lo, Mã gia sẽ cho người. Chúng ta chủ yếu là dọn dẹp đám tạp binh là được”.
“Tạp binh?”.
“Ừm, thực lực tại bát giai đỉnh phong trở xuống. Không mạnh lắm”.
“… Ngươi có thể nói tiếng người không? Bát giai không mạnh? Ta mẹ nó mới lục giai cửu đoạn được chứ?”.
“Đã bảo ngươi không cần lo lắng, lấy thiên phú của ngươi không mất bao lâu có thể bước vào thất giai, thêm 5-10 năm bước vào bát giai cũng là bình thường. Hơn nữa… được rồi, không nói. Ngươi vẫn là chuẩn bị kỹ càng một chút, nửa tháng sắp xếp xong công việc hẳn là có thể chứ?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.
“Có thể, vậy còn đám người Dạ Vũ thì sao? Đám tiểu tử này dạo gần đầy khá ồn ào, đáng chết, chúng làm sao lại có được kỳ ngộ như thế chứ? Tốc độ tu luyện nhanh tới mức làm ta đều ghen ghét”. Sở Như Mộng ‘tức giận’ nói.
“… Ngươi mẹ nó có thể hay không nhận rõ giới tính của mình? Ngươi là nam được chứ? Đừng trước mặt ta giả bộ ngây thơ”. Lạc Cảnh Thiên nhịn không được trợn mắt nói.
“Ây… quen thuộc. Dạo gần đây có một vài tên đại thiếu… làm phiền. Không có cách, cho nên chỉ có thể dùng bộ dạng này lừa gạt chúng một chút”. Sở Như Mộng xấu hổ vuốt mũi nói, sau đó nói tiếp.
“Đám người Dạ Vũ đây? Ngươi muốn để chúng cùng tới không? Thực lực của chúng hiện tại đều mạnh hơn ta, nhất là Dạ Vũ, thật sự không biết hắn ăn thuốc kích thích gì, thực lực đều bước vào thất giai ngũ đoạn”.
“Hừm… ngươi hỏi họ một chút, chỉ cần nguyện ý thì có thể vào”. Lạc Cảnh Thiên đáp.
“Tốt, muốn hay không mang theo mấy người Lạc Thiên Y?”.
“… Ngươi có hết hay không? Ta vất vả lắm mới để họ yên ổn ở lại Linh Nguyệt Quốc, ngươi muốn mang họ vào đây? Không sợ đám đại gia tộc kia điên lên kéo người vào làm thịt cả lũ sao?”. Lạc Cảnh Thiên im lặng nói.
“Cũng đúng. Ai bảo họ có một tên nam nhân vô dụng như vậy đâu, chỉ có thể trốn chui trốn nhủi như chuột chạy qua đường”. Sở Như Mộng thở dài nói.
Lạc Cảnh Thiên khóe miệng co giật, trán nổi gân xanh.
Con hàng này… miệng làm sao lúc nào cũng tổn hại như vậy? Ta không có mặt mũi sao? Ta mẹ nó không cần thể diện sao? Tốt xấu cũng là huynh đệ cùng lớn lên, cùng chung sinh tử, ngươi mẹ nó trước mặt ta đem ta nói không đáng một đồng như vậy thật tốt sao?!
“Ha ha ha, được rồi, không đùa ngươi. Đúng, chúng ta tới Linh Đài Quốc sau đó chờ, hay là…”.
“Các ngươi dùng truyền tống trận tới Linh Đài Quốc, sau đó sẽ có người tới đón các ngươi”.
“Vậy được rồi”.
Dứt lời, Sở Như Mộng liền cắt đứt liên lạc. Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra một chút, sau đó nhịn không được miệng liên tục nói ra ‘tam tự chân ngôn’ mới hạ xuống lửa giận, sau đó cười khổ lắc đầu, con hàng này thật sự miệng có độc!
(PS: Tam tự chân ngôn = ĐMM, cho ai k biết ^^)
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.