Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 579: Người Mã gia tới



“Nơi này còn người sống”. Diệp Diêu Diêu âm thanh vang lên.

Lạc Cảnh Thiên cùng Diệp Tiểu Du nhìn qua, thấy được Diệp Diêu Diêu kéo lấy một tên nam tử đi tới. Bộ dáng rất thảm, trước ngực lõm xuống, Linh Tâm đã sớm nát vụn, hẳn là sống không được vài phút.

Lạc Cảnh Thiên đi tới, tay đưa ra nắm lấy đầu hắn, trong nháy mắt, ý thức liền xâm nhập vào đầu, đọc lấy ký ức của hắn. Rất nhanh, Lạc Cảnh Thiên tay bỏ ra, tên kia ánh mắt trở lên trống rỗng, miệng chảy xuống nước bọt, nhìn qua giống như điên điên dại dại.

Sắc mặt Lạc Cảnh Thiên cau lại, ánh mắt hiện lên sát khí, nhưng rất nhanh liền thu liễm lại.

“Thế nào?”. Diệp Tiểu Du thấy sắc mặt hắn không tốt lắm liền dò hỏi.

“Gặp người quan. Là người của Bạch Dực”. Lạc Cảnh Thiên đáp.

“Bạch Dực? Hắn không phải…”.

“Vốn không có chuyện đó. Từ ký ức của người này, Bạch Dực cùng đám người Hắc Phong hợp tác. Nơi chúng ta muốn đến chúng đã biết cách đây không lâu, chính là đoạn thời gian Bạch Dực mang người rời đi”. Lạc Cảnh Thiên nói.

“Chúng rốt cuộc có mục đích gì?”.

“Mục đích? Đương nhiên là chỗ mà ngươi nói. Đám người này đã tìm được, nhưng còn chưa có biết cách đi vào. Hơn nữa từ ký ức của người này, không chỉ có Bạch Dực, còn có một số thế lực khác cũng có tham dự”.

“Ha ha, muốn vào được chỗ đó, nói nghe thì dễ”. Diệp Tiểu Du nghe vậy liền cười lạnh nói.

“Có trận pháp? Vẫn là bị phong ấn?”. Lạc Cảnh Thiên dò hỏi.

“Cũng không phải. Nơi đó là một nơi bị phong bế, có thể nói là nội bất xuất, ngoại bất nhập. Muốn vào cần ‘chìa khóa’ đặc biệt mới vào được. Hơn nữa… chìa khóa này không phải năng lực của bọn chúng có thể tìm tới”. Diệp Tiểu Du lắc đầu nói.

“Thứ gì?”.

“Máu Phượng Hoàng”.

Phốc!

“Ngươi nói gì?”. Lạc Cảnh Thiên kinh ngạc hỏi lại.

“Máu Phượng Hoàng a, thế nào?”. Diệp Tiểu Du khó hiểu hỏi lại.

Lạc Cảnh Thiên ngây ra như phỗng. Phượng Hoàng huyết mạch? Nơi đó là Phượng tộc truyền thừa sao mà cần tới máu Phượng Hoàng?.

“Không phải truyền thừa, hẳn là nơi Phượng tộc để lại cho con cháu”. Diệp Tiểu Du nhìn ra được sự khó hiểu của Lạc Cảnh Thiên liền nói.

“Ngươi vào rồi?”.

“Từng vào. Nhưng không chiếm được cái gì, dù sao cần máu Phượng Hoàng mới có thể mở ra, ta chỉ trong lúc vô tình đi vào nơi đó, sau đó không hiểu thế nào liền bị đá ra”.

Nghe vậy Lạc Cảnh Thiên rơi vào trầm tư, sau một lúc mới lên tiếng.

“Nói như vậy, trong thời gian ngắn đám người kia sẽ không vào được đúng không?”.

“Đúng vậy, dù cho có máu Phượng Hoàng thì cũng cần biện pháp đặc thù để kích hoạt. Đám người kia chắc chắn hznR0 không biết điểm này, ngươi biết, dù sao từ ký ức của A Tỳ Y Na chính là hiểu như vậy”. Diệp Tiểu Du đáp.

“Ta cần thời gian chính xác”. Lạc Cảnh Thiên nhíu mày nói.

“Có lẽ… trên dưới một năm. Ta cũng không quá khẳng định, dù sao thời đại này thiên tài nhiều lắm, vận khí tốt nói không chừng vài ngày liền có thể tìm ra cách mở”. Diệp Tiểu Du nhún vai nói.

“Ngươi biết cách liên hệ với bên ngoài sao?”. Lạc Cảnh Thiên đột nhiên hỏi.

“Bên ngoài?”.

“Chính là nằm ngoài chủ chiến trường”.

“Biết a, mỗi cái căn cứ đều có nơi đặc thù để liên hệ. Ngươi muốn gọi người?”. Diệp Tiểu Du hỏi lại.

“Vậy thì tốt, hiện tại đi thôi, ta cùng người bên ngoài nói một chút”. Lạc Cảnh Thiên không đáp, chỉ lạnh nhạt nói.

“Ngươi muốn trở về?”.

“Trở về?”.

“Căn cứ a. Không trở về làm sao liên hệ? Ngươi không phải muốn vào trong căn cứ của ngũ đại Linh Quốc chứ? Mặc dù nói có thể hợp tác, nhưng nếu chúng ta đi vào, đảm bảo chết không toàn thây, nhất là ngươi”. Diệp Tiểu Du bình tĩnh nói.

Lạc Cảnh Thiên hơi cau mày.

Hiện tại trở về thì thật đúng là không được, tốn thời gian không nói, còn phải đối mặt với những người của Hắc Phong còn sống. Hệ số nguy hiểm vô cùng cao, mà nếu như vào căn cứ của ngũ đại Tinh Quốc… kia trực tiếp tự sát còn dễ hơn.

“Ngươi nào?!”.

Ngay tại lúc này, Diệp Diêu Diêu đột nhiên quát lên.

Lạc Cảnh Thiên cùng Diệp Tiểu Du giật mình nhìn qua, liền thấy được một vị nam tử trung niên đi tới. Khí chất vô cùng ôn hòa, nhưng ba người họ ánh mắt đều hiện lên vẻ đề phòng, tùy thời đều có thể chạy trốn. Bởi vì người này… khí tức thật sự có chút dọa người.

Nhất là ánh mắt của ông ta, thâm thúy như biển. Loại người này vẫn là không nên chọc thì tốt hơn.

“Ngươi là ai?”. Diệp Tiểu Du đề phòng hỏi.

Nam tử trung niên kia không có đáp, cũng không có nhìn nàng nhiều một mắt, ánh mắt ông ta khóa chặt lại Lạc Cảnh Thiên, âm thanh bình tĩnh vang lên.

“Ngươi là Lạc Cảnh Thiên đúng không?”.

“Là ta, ngươi là ai?”. Lạc Cảnh Thiên cau mày đáp.

“Rất tốt, tự giới thiệu một chút, ta là Mã Lương. Đại trưởng lão Mã gia”. Mã Lương mỉm cười nói.

“Mã Hiểu Linh kêu ngươi tới giết ta?”. Lạc Cảnh Thiên nhướng mày hỏi.

“Giết ngươi? Thật sự muốn giết ngươi, ta vừa rồi đã có bảy lần cơ hội động thủ. Hơn nữa, nếu thật muốn giết ngươi, chỉ dựa vào thực lực của các ngươi là chạy không thoát”. Mã Lương lắc đầu nói.

“Vậy ngươi có mục đích gì?”. Diệp Tiểu Du hỏi.

“Theo ta đi, có ngươi muốn gặp ngươi”. Mã Lương nhìn Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.

“Ngươi nào?”.

“Đi rồi biết, yên tâm, sẽ không có nguy hiểm. Đừng để ta ép mang ngươi đi”. Mã Lương bình tĩnh nói, trên thân tỏa ra khí tức cửu giai cường giả cực kỳ khủng bố.

Tối thiểu nhất là cửu giai bát đoạn!

Đây là ý nghĩ của Lạc Cảnh Thiên trong đầu lúc này. Đối mặt với loại cường giả này… thật sự có chút vô lực. Cho dù có ở trong Tử Địa, Lạc Cảnh Thiên nhiều lắm là khiến ông ta bị thương nhẹ một chút, muốn giết ông ta, so với bắt được ma pháp sinh vật còn khó hơn.

“Được rồi, kia đi thôi”. Lạc Cảnh Thiên bình thản nói.

“Cẩn thận, ta e rằng có âm mưu”. Diệp Tiểu Du kéo hắn lại cau mày nói.

“Thực lực của ông ta đủ để không nhìn hết thẩy âm mưu quỷ kế. Là phúc không phải họa, là họa tránh không được. Hiện tại còn chưa có nguy hiểm, nếu thật không đi, e rằng lúc đó nguy hiểm mới giáng lâm”. Lạc Cảnh Thiên nhìn nàng bình tĩnh nói.

“Tốc độ của các ngươi có chút chậm, ta mang các ngươi đi a”. Mã Lương nói.

“Chúng ta?”.

“Không sai, ba người các ngươi đều đi. Dù sao… nhiệm vụ của ta mặc dù là mang ngươi về, nhưng nhìn bộ dáng này, ngươi hẳn là không bỏ xuống được hai người họ. Còn không bằng cả ba cùng đi, ta cũng không muốn mang một bộ thi thể trở về”. Mã Lương mỉm cười nói.

Uy hiếp!

Trần trụi uy hiếp!

Bất quá… thật đúng là không có cách nào.

Mã Lương thấy hắn không nói lời nào, ông ta nhẹ cười một tiếng, tay phất lên, cả ba người bị một loại lực lượng mạnh mẽ bảo phủ, sau đó liền biến mất tại chỗ.



Không biết qua bao lâu, ba người xuất hiện tại một căn phòng lớn, xung quanh có đầy đủ mọi thứ, nơi này ngoài ba người họ ra cũng chỉ có mình Mã Lương.

“Ngươi là không gian hệ pháp sư?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn Mã Lương nheo mắt nói.

“Ha ha, cảm giác rất nhạy bén. Không sai, bất quá so với cổ pháp sư các ngươi vẫn là kém một chút. Được rồi, ngồi cả đi, nhiệm vụ ta xem như xong. Một lát nữa người muốn gặp các ngươi sẽ tới”. Mã Lương nói xong liền đi ra ngoài.

“Ông ta rốt cuộc có mục đích gì?”. Diệp Tiểu Du đi tới nhíu mày hỏi.

“Hẳn là… Mã gia có mục đích gì mới đúng”. Lạc Cảnh Thiên nói.

“Chẳng lẽ là chuyện của Huyền lão? Họ muốn cám ơn sao?”.

“… Ngươi nghĩ nhiều. Ngươi cho rằng một cái đại gia tộc là cái gì? Ta dám nói những gì Huyền lão làm, cao tầng Mã gia chắc chắn biết rõ, chẳng qua không muốn động mà thôi. Lại nói… bắt được một cái gian tế, dù cho có ban thưởng cũng không đến nỗi xuất động đại trưởng lão gia tộc. Hẳn là có mục đích khác”. Lạc Cảnh Thiên nhẹ giọng nói.

“Chờ một chút, không phải đại thiếu gia Mã gia bị hại sao? Nếu như họ biết tại sao lại không quản?”. Diệp Diêu Diêu khó hiểu hỏi.

“Có hai loại trường hợp. Thứ nhất, địa vị của Mã Anh Kiệt cũng không có như mặt ngoài, cho nên khi Linh Tâm mất đi liền xem như vật phẩm bị vứt bỏ, so với một tên cửu giai thì không đáng nhắc tới”.

“Thứ hai, hắn ta chỉ là giả vờ bị vỡ Linh Tâm, che giấu tất cả mọi người, cao tầng biết, cho nên mặc cho hắn xử lý”. Lạc Cảnh Thiên nói.

“Nếu là vậy, hẳn ngươi sẽ không lộ ra vẻ mặt này”. Diệp Tiểu Du nhìn Lạc Cảnh Thiên trầm giọng nói.

“Ta nghĩ... có lẽ... nếu như sự việc hắn Linh Tâm vỡ nát là thật, thân phận lại thật sự quan trọng, thiên phư cũng rất cao. Như vậy chỉ có một loại đáp án khác, đó chính là... phá đi xây lại”. Lạc Cảnh Thiên ánh mắt hiện lên vẻ sắc bén.

“Phá... phá đi xây lại? Không thể nào!’”. Diệp Diêu Diêu kinh hãi kêu lên.

“Không phải không thể, có một loại huyết mạch ma pháp sinh vật, nói đúng hơn là một loại biến dị ma pháp sinh vật có thể tái tạo lại những bộ phận đã mất trên cơ thể. Nếu như hắn nắm giữ loại huyết mạch này, như vậy cũng không phải không có khả năng”. Diệp Tiểu Du đột nhiên nói.

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.