Chờ đã, hắn giống như đã nghe qua cái tên này ở đâu đó.
Mã Á Nam… đây không phải tiểu công chúa của Mã gia sao? Linh Đài Quốc Mã gia, đó là gia tộc cực lớn, gia chủ nhưng chính là quốc chủ đó a. Mà Mã Á Nam là người được quốc chủ yêu thích nhất, hẳn là không thiếu Hỗn Độn Khí mới đúng, nhưng tại sao…
“Cái đó… có một số việc trong gia tộc không tiện nói, Lạc tiên sinh chỉ cần biết đó là đồ của ta bán là được”. Mã Á Nam nói.
“Như vậy không được. Ta cần phải biết chắc chắn ngươi có phải tự mình lấy thứ đó ở trong chủ chiến trường hay không. Bởi vì chủ chiến trường mỗi lúc đầu sẽ xuất hiện thay đổi, nếu ngươi không phải người lấy, chỉ là biết vị trí, như vậy thật sự không có cách tìm ra nơi đó”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Là ta, nhưng khi đó ta chỉ đi cùng, người lấy được thứ đó cũng không phải ta, nhưng ta biết vị trí cụ thể. Không biết nhiêu đây có đủ hay không?”. Mã Á Nam nói.
“Vậy thì tốt, như vậy… không GTlwb biết Á Nam tiểu thư có hay không hứng thú muốn cùng ta hợp tác đâu?”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười nói.
“Hợp tác? Ý ngươi là…”.
“Với thân phận của hai người các ngươi, chỉ cần đi vào chủ chiến trường chắc chắn sẽ có người bảo vệ, đúng không? Hợp tác rất đơn giản, ta muốn cùng các ngươi đến chỗ đó. Không cần phải vì ta làm cái gì, ta chỉ cần sự bảo vệ của các ngươi cho đến chỗ đó mà thôi, có thể không?”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Không được, như vậy là làm trái quy tắc, những người kia vốn không phải đệ tử…”.
“Ta đương nhiên biết, nhưng mà… các ngươi khi muốn ra ngoài, không phải vẫn luôn cùng đám người kia đi cùng sao? Hoặc là dựa vào một nhóm thế lực khác đi ra, không phải sao? Như vậy thêm ta lại thế nào? Đôi bên cùng có lợi, đúng không? Lại nói, mặc dù không hiểu tại sao, nhưng đã ngươi bán đấu giá đồ vật, vậy hẳn là thiếu tiền, đúng không? Vậy vì cái gì lại không đáp ứng đâu? Ta có thể bỏ ra Hỗn Độn Khí, các ngươi cung cấp bảo hộ cho ta, đôi bên đều có lợi”.
Mã Á Nam cùng Mã Hiểu Lin nhìn nhau một chút, sau đó Mã Á Nam liền nhìn Lạc Cảnh Thiên dò hỏi.
“Ha ha, ta không cần thiết lừa các ngươi, bởi vì sau đó nếu hợp tác thì sẽ phải ký khế ước. Hơn nữa, không chỉ là ta, còn một người khác. Diệp Tiểu Du”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Diệp Tiểu Du? Ngươi không đùa chứ? Ngươi không biết nàng đắc tội Hắc Phong sao? Mang theo nàng chẳng phải…”.
“Ta nói qua, chỉ cần đưa chúng ta tới đó, chuyện còn lại không cần các ngươi nhúng tay. Đơn giản tới nói, chỉ là một lần đưa đi, không cần đưa về. Nhiêu đó chẳng lẽ còn không đủ? Phải biết 500 vạn Hỗn Độn Khí đủ để rất nhiều thế lực động tâm dù có đắc tội Hắc Phong hay không. Các ngươi cũng không có kiêng kị chúng, không phải sao?”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.
“Ta cần suy nghĩ một chút, ngày mai sẽ cho ngươi đáp án”. Mã Hiểu Linh nói.
“Tốt, ta cho các ngươi ba ngày suy nghĩ, sau ba ngày, nếu như các ngươi đổi ý, ta sẽ tìm người khác”. Lạc Cảnh Thiên nói xong liền quay người rời đi.
“Tỷ, tại sao ngươi…”.
“Không cần gấp, trước khi hợp tác cần phải điều tra kỹ càng mới được. con số hắn đưa ra khiến ta rất động tâm, nhưng phong hiểm quá lớn. Ngươi phải biết hiện tại chúng ta có bất kỳ động thái nào đều sẽ bị người để mắt tới, nếu như không có chắc chắn gì lại tùy tiện đi cùng một người như hắn hợp tác, hậu quả e rằng sẽ rất lớn”. Mã Hiểu Linh nói.
“Nhưng mà…”.
“Yên nào. Ta biết ngươi rất gấp gáp, nhưng… không phải hiện tại. Thời gian chúng ta còn rất nhiều, chờ ta cho người điều tra kỹ càng rồi nói tiếp”.
…
Lạc Cảnh Thiên rời khỏi Hỗn Độn Tiền Trang không lâu liền gặp được Bùi Tuấn Sinh, hắn nhất thời ngẩn ra. Không phải người này mới rời khỏi thành không lâu sao? Làm sao đã trở lại rồi?!
Hơn nữa nhìn bộ dáng này… có vẻ như bị thương không nhẹ.
“Ngươi đây là…”. Lạc Cảnh Thiên đi tới hỏi.
“A… là ngươi a”. Nhìn thấy người là Lạc Cảnh Thiên, Bùi Tuấn Sinh nhẹ thở ra một hơi.
“Xảy ra chuyện?”.
“Đúng, mẹ nó. Đám người Hắc Phong đáng chết. Khi chúng ta rời khỏi thành không lâu liền gặp phải một con cao đẳng thú bát giai đỉnh, trong lúc có nó hỗn chiến, đám người Hắc Phong xuất hiện chọc chúng ta một đao, đáng chết!”. Bùi Tuấn Sinh nghiến răng nghiến lợi nói.
“Những người khác đâu?”. Lạc Cảnh Thiên dò hỏi.
“Đừng nói nữa. Ngoài ta cùng Bạch ca ra, những người khác đều chết hết, ngay cả Bạch ca… cũng bặt vô âm tín. Nếu không phải Bạch ca để ta đi trước, hắn ở lại chặn đám người kia, e rằng hiện tại ta cũng đã chết”. Bùi Tuấn Sinh đau khổ nói.
Nghe vậy Lạc Cảnh Thiên hơi ngẩn ra, cũng không có hỏi thêm cái gì, bất quá… hắn nhìn Bùi Tuấn Sinh lại mang theo một tia cảnh giác, nhưng rất nhanh liền giấu đi.
“Thương thế của ngươi…”.
“Không chết được, tĩnh dưỡng nửa tháng liền hết. Bất quá Bạch ca… quên đi thôi. Chỉ hi vọng Bạch ca không có chuyện gì, nếu không ta dù chết cũng cùng đám người Hắc Phong liều mạng. Ngao!”.
Bùi Tuấn Sinh tức giận nói, nhưng sau đó lại đỡ lấy ngực kêu lên đau đớn.
“Cần ta giúp gì không?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.
“Không cần, ngươi vẫn là ở lại trong thành đi, chờ ta dưỡng thương xong liền sẽ ra ngoài tìm Bạch ca”.
“Vậy được, nếu như có gì có thể hỗ trợ cứ nói, dù sao các ngươi cùng đám người Hắc Phong xảy ra mâu thuẫn cũng là vì ta. Nếu như có thể ta nhất định sẽ giúp”.
“Không cần, thực lực của ngươi bảo vệ bản thân còn không được đây. Không nói, ta đi trước. Mẹ nó, mấy ngày nay bị hành hạ khổ, đi phát tiết một chút mới được”.
Nói xong, Bùi Tuấn Sinh liền rời đi.
Lạc Cảnh Thiên nhìn theo bóng lưng hắn, đôi mắt khẽ híp lại. Xem ra vẫn phải đề phòng một chút mới được, nếu như thật sự như những gì Bùi Tuấn Sinh nói, hắn hẳn tức giận mới đúng. Dù sao Lạc Cảnh Thiên là người gây ra mâu thuẫn, nhưng Bùi Tuấn Sinh lại không hề tức giận… nói thật, trừ khi Bùi Tuấn Sinh thật sự không trách hắn, nếu không biểu hiện vừa rồi toàn bộ đều là giả tạo.
Hắn không tin trên đời có người tính cách có thể ‘tốt’ tới mức này.
Sau khi rời đi, hắn liền tới tìm Diệp Tiểu Du. Lúc này Diệp Tiểu Du vẫn như ngày thường, ở tại trung tâm mua sắm bán hàng.
“Đi theo ta”. Lạc Cảnh Thiên thấp giọng nói, sau đó liền đi.
Diệp Tiêu Du nhìn quanh một chút liền đi theo. Cả hai đi vào một quán rượu, giờ là ban ngày nên khá vắng người, hoh chọn một nơi vắng vẻ liền ngồi xuống.
“Có chuyện gì?”.
“Ngươi chuẩn bị thế nào rồi?”.
“Đã chuẩn bị xong, lúc nào đi?”.
“Hiện tại không gấp. Ta muốn biết người hiểu được bao nhiêu về Bạch Y Minh?”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Bạch Y Minh? Đám nghèo rách mùng tơi đó? Một đám tham tài như mạng có gì đáng nói?”. Diệp Tiểu Du khó hiểu hỏi.
“Vừa rồi ta gặp được Bùi Tuấn Sinh, nghe hắn nói Bạch Y Minh vài hôm trước ra khỏi thành, hôm nay trở về chỉ có một mình hắn. Hắn nói với ta năm người họ đã chết hết ba người, Bạch Dực bặt vô âm tín, chỉ còn hắn thì may mắn trở lại thành, nhưng đã trọng thương”. Lạc Cảnh Thiên thấp giọng nói.
“Có chuyện này? Sẽ không phải là đám người Hắc Phong gây ra đi?”.
“Ngươi biết?”.
“Cũng không phải bí mật gì. Việc ngươi gia nhập vào Bạch Y Minh sớm đã truyền ra, đám người Hắc Phong động thủ với họ có gì khó hiểu?”.
“Như vậy Bùi Tuấn Sinh đâu? Ngươi biết hắn là người như thế nào sao?”.
“Hắn? Một tên tiểu tử ngốc mà thôi. Bạch Dực lợi dụng hắn không biết bao nhiêu lần hắn còn không biết, vẫn một mực đi theo sau. Ta nghĩ nếu không phải hắn còn có tác dụng, sớm đã bị Bạch Dực ăn tận xương rồi”. Diệp Tiểu Du bĩu môi nói.
“Ngươi xác định?”. Lạc Cảnh Thiên kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên. Ta thời gian qua ở lại thành, rảnh rỗi không có gì làm nên tìm hiểu rất nhiều thứ. Cơ bản tới nói những thế lực ở đây ta đều biết rõ”.
“… Ta nghĩ chuyến đi lần này sẽ có thêm vài vị khách không mời mà đến lắm”. Lạc Cảnh Thiên suy nghĩ một chút rồi nhếch miệng nói.
“Có ý gì?”.
“Ta nghĩ… rất có thể đám người Bạch Dực chẳng hề bị cái gì. Còn cùng đám người Hắc Phong hợp tác”.
“Gì? Ngươi xác định?”. Diệp Tiểu Du giật mình hỏi.
“Không xác định, chỉ là ngờ tới. Ngươi không phải nói Bùi Tuấn Sinh rất ngốc sao? Ta cho rằng chuyện đám người kia chết là do Bạch Dực một tay dựng lên. Cố ý để Bùi Tuấn Sinh trở về cùng ta nói”.
“Hắn biết rõ ta cùng người đi gần, nếu như hắn cùng Hắc Phong hợp tác… ngươi nghĩ hắn vì cái gì phải báo tin này cho ta?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.
“… Để tra thù cho hắn?”.
“… Ngươi nghĩ thật đúng là đủ kỳ hoa. Nếu như hắn cùng Hắc Phong hợp tác, lại cố ý để Bùi Tuấn Sinh sống trở về báo tin. Tại sao lại muốn báo tin đâu? Hắn biết ta là ai, cách làm việc thế nào. Ta lại cùng hắn không có giao tình, sẽ không vì hắn mà làm những chuyện ngu xuẩn”.
“Cho nên mục đích chính là muốn để ta cùng ngươi rời khỏi thành”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.
“Ngươi càng nói ta càng không hiểu”.
“Ý ta là…”
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc